Hình ảnh mĩ năm đang tắm đẹp làm sao! Dịch Phàm bí mật rú
lên, sắp xếp lại biểu cảm và bước tới với vẻ cung kính: “Chủ tịch, tôi đã kiểm tra. ôn tiểu thư và Khổng Tự Bạch tiên sinh đang tá túc ờ nhà dân giữa làng. Bọn họ hiện tại là… quan hệ người yêu. nhưng còn chưa phát triển nhanh, theo như lời của chủ thuê nhà thì Khổng tiên sinh và ôn tiểu thư ở hai gian phòng.”
Phó Ngự Phong nhanh chóng nắm bắt được vấn đề, anh nhướng mày nhìn Dịch Phàm:
” Quan hệ người yêu? ”
Dịch Phàm cắn răng gật đầu.
Trong lòng có một số phỏng đoán, nhưng không dám nói ra.
“Ha … Ngoại tình? ôn Lương là một người phụ nữ thật biết cách chọc tức tôi!”
Dịch Phàm im lặng, không nhịn được nói:
“Chủ tịch, anh đã nói với ôn tiểu thư vào ngày nhận giấy chứng nhân kết hôn là anh chỉ kết hôn trên hình thức, bảo cô ấy đừng xem là thật!”
Phó Ngự Phong: …
Anh đen mặt lại nhìn Dịch Phàm, cảm thấy thư ký này rất thích vạch trần khuyết điểm của mình, thật là chán ghét!
“Chuyện này đêm nay cậu đã làm xong, còn không mau đi ngủ!”
Bỏ lại câu nói này, Phó Ngự Phong xoay người vào phòng, “rầm” một tiếng, trực tiếp chặn lại Dịch Phàm đang muốn nói gì trong miệng.
Dịch Phàm muốn khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm mặc niệm: Muốn trở thành một thư ký đủ tiêu chuẩn, phải chấp nhận sự
quan tâm đột ngột của lãnh đạo, nhưng cũng phải nhận ra sự thay đổi đột ngột của anh ta là quan trọng hơn, phải làm quen với cánh cửa đột ngột đóng lại của anh ta!
Phó Ngự Phong đến làng dân gian lần này vi công việc. Lúc đầu ngôi làng này chỉ là một ngôi làng nhỏ kín đáo, khi chân của Phó Ngự Phong còn chưa lành, khi ra ngoài thư giãn anh đã vô tinh phát hiện ra nơi này. Mặc dù điều kiện kinh tế còn lạc hậu nhưng những lợi thế về địa lý tự nhiên của làng, phong cảnh độc đáo , không khí dân tộc riêng của
làng đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của anh.
Sau đó, ngôi làng trở thành địa điểm đầu tư đầu tiên của Phó Ngự Phong. Tình hình đất nước z hiện đang phức tạp, nội bộ tập đoàn Đông Phong lục đục, co vô số kẻ đang nhắm vào anh cả công khai lẫn bí mật. Phó Ngự Phong chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể hạ gục tập đoàn Đông Phong trong thời gian ngắn, nhưng một khi đã bắt đầu thì chưa bao giờ nghĩ đến kết quả thất bại! Vì vậy, hỗ trợ tài chính mạnh mẽ là một con bài mặc cả lợi hại cho anh.
Sáng sớm hôm sau, ồn Lương và Khổng Tự Bạch ãn sáng, rời nhà trọ sớm, tiếp tục đi vào sâu trong thôn dân gian.
Phong cảnh của ngôi làng này đẹp đến mức ôn Lương thật sự rất lưu luyến không muốn rời đi.
Hai người đi dạo trong thôn thêm một buổi sáng, sau khi án cơm trưa xong, ôn Lương rốt cục hài lòng.
“Anh Tự Bạch, ngôi làng này đẹp quá, làm sao anh tìm được vậy?”
Khổng Tự Bạch mỉm cười, kể từ
khi phát hiện ra mình có chút tình cảm đặc biệt với ôn Lương, anh ta bất giác muốn dịu dàng khi nhìn cô, khi đối xử với cô: “Khi anh còn sống ở đây, thời điểm muốn ra ngoài vẽ thực vật. Nhưng khi đó chô này còn chưa có quy mô lớn như vậy, chỉ là một thôn nhỏ thiên nhiên lạc hậu, sau này hẳn là có được đầu tư, tiến hành xây dựng thêm các hạng mục du lịch, mới biến thành bộ dạng như hôm nay.”
Ôn Lương hiểu rõ gật đầu :
” Trách không được!”
Hai người nói xong, song song đi về phía trước, đi được nửa đường, ôn Lương đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm con đường trước mặt với vẻ vô cùng kinh hãi:
“Anh Tự Bạch, chúng ta…chúng ta sẽ không cử như vậy đi ra ngoài chứ!”
Bọn họ chỉ dành cả ngày để đi quanh làng. Lúc vào thôn ngày hôm qua vừa vặn nghe tài xế nói, hình như ở đây bắt taxi rất khó …
“Ách …”