Ôn Lương không muốn cùng Ôn Như Mộ nảy sinh thêm mâu thuẫn, do dự một chút, nghiến răng nghiến lợi , lấy điện thoại di động ra.
ôn Như Mộ lập tức đi tới.
Hai người đã ở rất gần, mùi nước hoa khó chịu nào đó trên người Ôn Như Mộ thoảng qua không ngờ tới, Ôn Lương không khỏi nhíu mày.
“Alo.”
Mãi cho đến khi giọng nói khàn khàn của Phó Ngự Phong truyền đến điện thoại, cô mới kéo lại suy nghĩ của minh.
“Phó Ngự Phong, là tôi.”
Ôn Lương cắn môi dưới, ủ rũ nói
từng chữ một.
Phó Ngự Phong khẽ “ừm” một tiếng, rồi hỏi.
“Có chuyện gì sao?”
Anh vẫn nhớ những gì Dịch Phàm đã nói vào buổi sáng, bây giờ cô nên đi làm.
Ôn Lương cắn môi dưới, không biết nên nói như thế nào. Nhìn thấy cô như vậy, Ôn Như Mô ở một bên lo lắng như kiến trên chảo nóng.
“Nói chuyện!”
ôn Lương liếc ông ta, nhận được ánh mắt cảnh cáo của ôn Như Mộ, cô nghiến răng nghiến lợi nói:
“Được rồi, hôm nay anh không bận gì chứ, chú tôi., muốn mời anh đi ăn cơm.”
ôn Như Mộ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong nháy mắt, trong lòng lại dấy lên sợ rằng Phó Ngự Phong không đồng ý sẽ từ chối.
Phó Ngự Phong đôi tai sắc bén nghe thấy tiếng của người đàn ông trên điện thoại. Anh hơi híp mắt, thả bút trong tay xuống,
không biết ôn Lương bây giờ là tình huống gì, trầm giọng hỏi.
“Cô đang ở đâu?”
Trả lời râu ông nọ chắp cằm bà kia, khiến cho ôn Như Mộ và ôn Lương đều ngẩn người, sau đó Ôn Như Mộ điên cuồng ám chỉ, miệng khép mở nói ra ba chữ.
Ôn Lương do dự một chút, mới nói:
“ở Ngọc Cảnh Sảnh Đường.”
Đầu bên kia điện thoại bất ngờ truyền đến tiếng cười của Phó
Ngự Phong.
“Ò…MỚÍ sáng sớm, Ngọc Cảnh Sảnh Đường đã mở cửa?”
Ôn Lương sắc mặt đột nhiên đỏ bừng xấu hổ.
Cô quay đầu lại liếc nhìn ôn Như Mộ, khẽ cắn môi.
Sắc mặt Ôn Như Mộ nhìn cũng không khá hơn, ho nhẹ một tiếng, giật điện thoại di động của ôn Lương, cười nói:
“Ngự Phong, là tôi, ai nha, thời tiết lạnh quá, trưa hay tối hôm
nay tôi muốn mời cậu cùng đến Ngọc Cảnh Sảnh Đường ăn cơm, cậu xem có thể đi không?”
Phó Ngự Phong nghe thấy trong điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng đàn ông, hung hăng nhíu mày, không chút khách khí hỏi lại: ” Ông là ai?”
Khuôn mặt tươi cười của Ôn Như Mộ lập tức đông cứng tại chỗ.
Ôn Lương vô tội ngẩng đầu nhìn ông ta, vừa rồi cô đang gọi điện thoại, Ôn Như Mộ đặc biệt yêu cầu Ôn Lương mở loa ngoài. Bây giờ đang nói gì trên điện thoại, cả
hai đều có thể nghe rõ.
Bị tiểu bối chỉnh mất mắt như vậy, sắc mặt Ôn Như Mộ đột nhiên trầm xuống. Nhưng khi nghĩ đến tình hình hiện tại của ôn thị, ông ta lại nuốt nước bọt, cười nói:
“Tôi là chú nha, Ngự Phong, sao ngay cả giọng của chú cháu cũng không nhận ra? Hahaha …”
Phó Ngự Phong có thể bây giờ đã xác nhận, nên là người đàn ông này ép buộc ôn Lương gọi điện thoại cho anh.
Anh khẽ thở dài, thay vì đáp lại
lời của Ôn Như Mộ, anh lại nói:
“Hóa ra là ôn tổng. Sao ôn tổng lại dùng số điện thoại di động của vợ tôi?”
Vẻ mặt Ôn Như Mộ lại đờ ra, cô ngẩng đầu liếc nhìn Ôn Lương ngồi phía trên một cái, người ngồi sau ngoan ngoãn ngồi trên sô pha ngây ngô ngẩng đầu nhìn ông ta, điều này khiến ôn Như Mộ rất tức giận.
Nếu không phải vì Phó Ngự Phong không trả lời cuộc gọi của ông ta, sao ông ta phải đi tìm anh như thế này! Còn cố tình ờ trước
mặt xú nah đầu ôn Lương này, thật sự là mất mặt đến cực điểm!
Trong lòng đang suy nghĩ, nhưng Ôn Như Mộ vẫn mang theo nụ cười, đối với đầu dây bên kia nói: “Ngự Phong, xem cháu nói kìa, chú sao có thể giật điện thoại của Ôn Lương được, đây vốn là chú để Lương Lương gọi điện cho cháu, mời cháu ra ngoài ăn cơm !
II
Thì ra là như vậy.
Phó Ngự Phong tự nghĩ. Anh đặt ngón tay lên bàn và gõ nhẹ, trong phòng không có ai, khi gõ nhẹ,
anh phát ra âm thanh “tuc-tuc”. Ôn Như Mộ đợi lâu không nghe Phó Ngự Phong nói chuyện, trong lòng có chút căng thẳng, khi quay lại nhìn ôn Lương, coi như nha đầu kia cũng có ánh mắt, đã đứng dậy đi tới giá sách trong phòng làm việc của ông ta, chọn ra những cuốn sách trên đó, đủ cho ông ta mặt mũi.
Vẻ mặt của Ôn Như Mộ dịu đi rất nhiều. Thành kiến với ôn Lương trong lòng cũng giảm đi một ít, nhìn dáng vẻ trắng nõn dịu dàng của cô, nhất thời ông ta cảm thấy vừa mắt.
ôn Như Mộ tắt phím rảnh tay trên điện thoại, đặt chiếc điện thoại màu hồng dịu dàng bên tai, theo tiếng gõ bàn của Phó Ngự Phong, hết cái này đến cái khác, rất không yên lòng.
“Buổi tối đi, Ôn tiên sinh, vừa vặn Lương Lương gần đây ăn uống khoogn tốt, mang cô ấy đi ra ngoài ăn chút khai vị.”
Ôn Như Mộ kinh ngạc nhìn cháu gái vào lúc này đang ở giá sách khi nghe nói Phó Ngự Phong man theo ôn Lương.
Chẳng lẽ là tin đồn thất thiệt,
quan hệ giữa hai người này sau khi kết hôn vẫn tốt như vậy sao?