KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ


Ngụy Lăng Thiên vẫn đứng yên đôi mắt vô thần không trả lời cũng không phản ứng lại Ngụy Lăng Thy.

Quách Nhạn đi theo phía sau nhìn thấy cảnh này thì không khỏi thở dài.

Anh đang muốn lên tiếng an ủi Ngụy Lăng Thiên đôi ba câu nhưng lại không có cơ hội.

Bởi vì Ngụy Lăng Thy đang trách cứ anh trai cô, cô nói rất nhiều, ngay cả anh nghe đến muốn nổ cả tai.

Vậy mà Ngụy Lăng Thiên vẫn không nói lại lời nào, đứng yên chịu trận.
Ngụy Lăng Thy càng nói càng tức giận, bởi vì cô nói cả buổi vẫn không thấy anh trai mình phản ứng lại.

Cô bỏ đi lên phòng tìm kiếm Đường Tiểu Yên, vừa đi cô vừa gọi Đường Tiểu Yên.
"Biết ngay cậu sẽ có ngày này.

Giờ thì tự lãnh lấy nghiệp do mình tạo ra đi." Quách Nhạn khẽ vỗ vai Ngụy Lăng Thiên nói một câu sau đó xoay người đuổi theo cô gái của anh.
Những tưởng một mình Ngụy Lăng Thy trách anh là hết rồi.

Nào ngờ sau đó không hẹn mà gặp, bà nội Ngụy cũng từ bệnh viện quay về, ông bà Ngụy cùng từ nước ngoài trở về.
"Cháu dâu ơi, bà nội về rồi này." Bà nội Ngụy vừa vào nhà đã vui vẻ lớn tiếng gọi.
Bà đã tỉnh lại lâu lắm rồi, bà rất muốn về nhà để nói chuyện với cháu dâu của bà.

Nhưng Ngụy Lăng Thy cứ không cho bà về, con bé cứ nói phải để cho Ngụy Lăng Thiên tin tưởng bà thật sự bị bệnh nặng mới được.

Nên bà cần phải ở trong bệnh viện thêm một thời gian nữa.

Hôm nay cũng đúng một tháng bà nghỉ dưỡng trong bệnh viện rồi nên bà nhất định phải về nhà.

Mấy lần bà nghe cháu dâu vào thăm bà nói chuyện với bà, bà đã rất muốn mở mắt ra nói chuyện lại với con bé.

Tuy bà chỉ nhìn thấy bóng lưng và giọng nói của con bé thôi.


Nhưng bà biết đây sẽ là một cô gái tốt, một đứa cháu dâu hợp ý bà.
"Mẹ, mẹ cũng về rồi ạ.

Mẹ đã khỏe hẳn rồi sao?" Bà Ngụy bước vào nhà đã quan tâm hỏi thăm bà nội Ngụy.
"Cô đừng đóng kịch nữa.

Chuyện quan trọng bây giờ là cần gặp mặt cháu dâu." Bà nội Ngụy trừng mắt với bà Ngụy.
Ông bà Ngụy đương nhiên cũng rất muốn gặp mặt con dâu rồi.

Nhưng vào nhà cả buổi, kêu gọi nãy giờ vẫn không thấy cô cháu dâu nào ra chào.

Chỉ có dì giúp việc ra đón ba người.

Khi hỏi người giúp việc mợ chủ đâu, thì dì giúp việc cũng trả lời không biết.

Sau đó ba người chuyển sang hỏi Ngụy Lăng Thiên đâu thì được dì giúp việc chỉ đến nhà ăn.
Ba người đi đến nhà ăn thì thấy Ngụy Lăng Thiên đang ngồi thẫn thờ trên bàn ăn.

Bà nội Ngụy và bà Ngụy đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cả hai đều có dự cảm không lành.
"Tên bất hiếu, con dâu tao đâu." Ông Ngụy là người lên tiếng trước.
Ngụy Lăng Thiên như người cõi trên vẫn không phản ứng gì.

Ông Ngụy nhíu mày, đi đến trước mặt Ngụy Lăng Thiên đập mạnh tay lên bàn.

Làm bà Ngụy và bà nội Ngụy hoảng sợ.
"Mày đang giả ngu với ai đấy hả? Nói mau mày dấu con dâu tao đâu rồi?" Ông Ngụy tức giận đến mức đỏ bừng mặt.
Ngụy Lăng Thiên đến lúc này mới hồn về với xác.

Anh nhìn thấy ba người trước mặt đang nhìn ảnh chằm chằm chờ câu trả lời của anh.

Anh khẽ nhếch môi.
"Con dâu ở đâu ra, con ly hôn rồi."
"Mày nói cái gì?" Ông Ngụy hét lên.

Bà Ngụy lo sợ ông Ngụy lại lên máu vì anh nên chạy đến đỡ lấy ông Ngụy.

Bà cũng khẽ trừng mắt với Ngụy Lăng Thiên.

Bà cũng muốn hỏi rõ xem mọi chuyện là thế nào nhưng bà cũng biết nếu lúc này bà lại xen vào thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa cho cuộc chiến giữa hai cha con.
Bà nội Ngụy nghe Ngụy Lăng Thiên nói như vậy cũng tức giận thở hổn hển nói không nên lời.

Trời đất ơi, bà cất công đóng kịch nằm viện bấy lâu, may mắn có được cô cháu dâu thuận mắt vừa lòng.

Nào ngờ còn chưa được gặp thì đã ly hôn.

Tại sao? Tại sao lại có chuyện như vậy? Nhất định là do thằng cháu trai chết tiệt của bà làm con bé uất ức đến nỗi phải ly hôn.

Nhất định là thế.

Ôi! Cháu dâu của bà, cháu dâu tội nghiệp của bà.

Cháu chắt của bà cũng mất luôn rồi.
"Anh trai, anh có thật là anh trai của em không? Tại sao anh lại tàn nhẫn, không bằng cầm thú như thế.


Anh cướp đi đời con gái của người ta rồi lại ly hôn."
Ngụy Lăng Thy đang tức giận đi xuống thì nghe được câu nói của anh từ dưới lầu.

Khi bước vào phòng anh để tìm chị dâu, cô vô tình nhìn thấy trên giường là một đống lộn xộn, trực giác cho cô biết nhất định là đã xảy ra chuyện.

Vì vậy cô đi đến bên giường đưa tay kéo chăn lên.

Lập tức cô nhìn thấy một vệt máu hồng trên ga giường trắng tin rất nổi bật.

Cô khẽ mỉm cười thở phào.

Mặc dù bây giờ hai người mới xảy ra quan hệ nhưng như vậy thì khả năng hai người chia tay sẽ không có nữa rồi.

Vậy thì biểu cảm của anh trai cô vừa rồi là thế nào? Chị dâu cô cũng đi đâu rồi.

Cô ôm một bụng tò mò đi xuống lầu định hỏi anh trai cô cho rõ ràng nào ngờ nghe được một màn như vậy.
"Bà buông tôi ra.

Hôm nay tôi phải đánh chết thằng bất hiếu không bằng cầm thú này.

Sao tao có thể sinh ra một thằng như mày.

Ôi! Tức chết tôi rồi." Ông Ngụy vùng ra khỏi tay bà Ngụy bước đến vừa mắng vừa đánh Ngụy Lăng Thiên tới tấp.
Bà Ngụy và bà nội Ngụy sửng sốt sau đó cả hai đều bật khóc nức nở.

Làm Ngụy Lăng Thy cũng tức đến mức khóc theo hai người.

Không ai đến ngăn cản ông Ngụy đánh Ngụy Lăng Thiên cả.

Quách Nhạn đứng một bên chỉ biết thở dài, anh bước lên ôm Ngụy Lăng Thy vào lòng an ủi.

Nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Ngụy Lăng Thiên đang đứng bị đánh bên kia.

Anh cũng không đến khuyên can.

Ngụy Lăng Thiên không ngờ lại là một tên vô liêm sỉ như vậy.

Hôm nay ly hôn người ta vậy mà tối qua còn cướp đời con gái người ta.


Cậu ta bị đánh như vậy cũng đáng đời.
"Anh tránh xa tôi ra, anh cũng là một phe một loại người như anh trai tôi thôi." Ngụy Lăng Thy xô Quách Nhạn ra.
"Anh xin thề đời trai của anh sẽ chỉ dành cho em.

Nếu anh ăn em, anh có chết cũng chịu trách nhiệm đến cùng." Quách Nhạn đưa tay thề thốt.
"Mặt dày." Ngụy Lăng Thy khẽ mắng anh rồi không quan tâm đ ến anh nữa bỏ đi về phòng.
Quách Nhạn biết cô mắng anh như vậy nghĩa là cô đã thấm được lời anh nói rồi.

Nhìn về phía Ngụy Lăng Thiên anh lắc đầu một cái rồi đi đến đỡ lấy ông Ngụy.
"Bác trai đánh bao nhiêu cũng đủ rồi.

Bác nghỉ ngơi chút đi, ngày mai rồi lại đánh tiếp."
Ông Ngụy nghe Quách Nhạn nói có lý nên dừng lại không đánh Ngụy Lăng Thiên nữa.

Đánh anh nãy giờ ông cũng mệt, mỏi tay rồi.

Ông mắng anh thêm vài tiếng nữa rồi bỏ lên trên lầu.
"Ta thật sự rất thất vọng với con." Bà nội Ngụy khóc thút thít nói một câu rồi cũng bỏ đi.

Bà Ngụy cũng thở dài, rồi xoay người đi theo ông Ngụy.
Mọi người đã đi hết chỉ còn lại Quách Nhạn và Ngụy Lăng Thiên.

Quách Nhạn bước đến trước mặt anh ta, đỡ anh ta lên ghế ngồi.

Sau đó vỗ vai anh an ủi.
"Đây là nghiệp của cậu, nên cậu cố mà chịu đựng đi.

Mình hy vọng cậu sẽ không làm cô ấy trúng thưởng, nếu không nghiệp cậu còn phải gánh dài dài.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi