"Ở cùng Tạ Dĩ Tân vào ngày mưa" và "làm việc với Tạ Dĩ Tân" là hai chuyện hoàn toàn khác biệt, không liên quan gì đến nhau.
Tần Xán chưa bao giờ gặp ai có sự đối lập rõ ràng như thế này: người mà chỉ một tuần trước còn âu yếm áp mặt vào bắp tay cậu, giờ lại đang ngồi điềm tĩnh trước mặt, hai tay đan lại trên bàn, từ tốn giảng giải cách chấm điểm các dấu hiệu lão hóa của tuyến trùng.
"Cách chấm điểm thực ra rất đơn giản. Đầu tiên, cần xem cổ họng có sưng phồng không, cạnh của máy mài có đều không. Tiếp theo là xem xét diện tích khối u tế bào mầm là lớn hay nhỏ, mức độ phẳng của toàn bộ tuyến sinh dục đó như thế nào. Cuối cùng, quan sát lượng chất béo tiết ra trong ruột là nhiều hay ít, từ khỏe mạnh đến có dấu hiệu lão hóa sẽ cộng dần từ một đến năm điểm."
Tạ Dĩ Tân hỏi: "Nhớ được chưa?"
Tần Xán cảm giác đầu mình như sắp bốc khói: "Chờ đã, chúng ta——"
Tạ Dĩ Tân không cho cậu nhiều thời gian để tiêu hoá, lập tức đưa hình ảnh từ máy tính ra trước mặt cậu: "Chấm điểm đi."
Tần Xán ngập ngừng: "Ba điểm."
Tạ Dĩ Tân gật đầu rồi nhanh chóng chuyển sang bức ảnh tiếp theo.
Hác Thất Nguyệt chen vào: "Hai điểm?"
Hác Ngũ Chu cũng đồng tình: "Tôi cũng thấy là hai điểm."
Tạ Dĩ Tân không nói gì, Tần Xán ho khẽ, đổi giọng: "Ba điểm?"
Tạ Dĩ Tân ngước nhìn cậu: "Lý do cậu cho ba điểm là gì?"
Tần Xán: "......"
Tạ Dĩ Tân giải thích: "Ba điểm. Thứ nhất, khoảng cách giữa tuyến sinh dục và tế bào biểu bì rộng, đây là một dấu hiệu lão hóa. Thứ hai, hình dạng của máy mài không đối xứng, cũng là một dấu hiệu. Cuối cùng, lượng chất béo trong ruột vượt mức bình thường, nên tổng cộng là ba điểm."
Anh nhìn mọi người im lặng, nhíu mày: "Thật sự khó nhìn vậy sao?"
"Vấn đề không phải là khó nhìn hay không."
Tần Xán bất lực lên tiếng: "Vấn đề là bộ não con người không thể tiếp thu kiến thức mới nhanh như vậy được đâu. Đàn anh à, anh chỉ giảng chưa tới ba phút, cho chúng tôi xem không đến hai bức ảnh, rồi mong chúng tôi có thể lập tức đưa ra câu trả lời. Anh có nghĩ rằng điều này hơi quá sức không?"
Hác Thất Nguyệt đáng thương phụ họa: "Đúng đó, đúng vậy ạ, ai mà nghĩ ra được cách chấm điểm biến thái như thế này chứ? Hồi trước tụi em chỉ đơn giản ghi chú tình trạng của đường ruột là tốt hay không, nhưng trong bài này lại phải chấm điểm cho hàng trăm con trùng lận, thật kinh khủng mà——"
Tạ Dĩ Tân thản nhiên nói: "Đây là bài báo tôi công bố cách đây hai năm."
Hác Thất Nguyệt, Hác Ngũ Chu và Tần Xán: "......"
Tạ Dĩ Tân suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: "Đúng là tốn nhiều thời gian, nhưng tôi nghĩ số liệu đã được định lượng sẽ thuyết phục hơn nhiều. Đã làm thì phải làm tốt nhất, đúng không?"
Hác Thất Nguyệt suýt nữa quỳ lạy luôn: "Anh Tạ, em, em, em, em không có ý đó đâu. Chỉ là em sợ với cái bộ não này của em, em sẽ chấm sai nhiều điểm, làm hỏng hết dữ liệu của anh thôi."
"Đừng lo, cách chấm điểm này thiên về đánh giá chủ quan. Cho nên sau khi mọi người làm xong một lượt, tôi sẽ tự mình làm lại để lấy giá trị trung bình, nên không cần lo lắng về độ chính xác."
Tạ Dĩ Tân không tức giận: "Tôi biết khối lượng dữ liệu khá lớn, mọi người cũng vất vả rồi."
Lúc ngẩng lên nhìn đồng hồ, anh khẽ "À" một tiếng: "Năm giờ rồi, tôi cần tan làm. Có gì thắc mắc thì cứ hỏi tôi trong nhóm nhé."
Mọi người: "......"
Hợp tác với Tạ Dĩ Tân là một việc vừa đau đầu, vừa thú vị.
Đau đầu ở chỗ anh có một phong cách giải quyết vấn đề đầy nghệ thuật nhưng chẳng màng đến ai khác, anh đưa ra câu trả lời rất chi tiết nhưng lại không đảm bảo người nghe sẽ hiểu.
Và khi nhận ra người khác không theo kịp lời mình thì anh sẽ tỏ ra ngạc nhiên.
Nhưng không phải là vì kiêu ngạo hay bực bội, mà là thật sự thắc mắc là "tại sao lại có người không hiểu những điều đơn giản như vậy."
Dù vậy, Tạ Dĩ Tân không thể phủ nhận là một học giả hàng đầu, cũng là một người thầy có kiến thức phong phú. Nhìn chung, lợi ích từ việc làm việc cùng anh lớn hơn nhiều so với những khó khăn khác.
Tần Xán vốn là người thích thử thách bản thân, phải thừa nhận rằng khi được làm việc trong một nhóm cùng người như Tạ Dĩ Tân, cậu cảm thấy tràn đầy động lực.
Trong lúc Tần Xán đang lơ đãng, Hác Thất Nguyệt đột nhiên hắng giọng và nháy mắt ra hiệu cho cậu.
Nhớ ra điều gì đó, cậu thở dài rồi hỏi Tạ Dĩ Tân: "Đàn anh, cuối tuần này không có thí nghiệm nào đúng không? Có cần bọn tôi đến không?"
Tạ Dĩ Tân suy nghĩ một chút: "Theo kế hoạch thì nên chuẩn bị trước một số mẫu khuyết tật cần dùng cho tuần sau."
"Nhưng cuối tuần này tôi có vài việc gấp cần xử lý, nên thí nghiệm để đến thứ hai tuần sau mới làm."
Anh nhanh nhẹn tắt đèn kính hiển vi, quay lại nói: "Vậy thì, hẹn gặp lại tuần sau."
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thậm chí chưa ai kịp nói lời tạm biệt, Tạ Dĩ Tân đã rời khỏi phòng thí nghiệm với tốc độ nhanh như chớp rồi.
Tạ Dĩ Tân trong ngày mưa và trong ngày nắng như hai người hoàn toàn khác nhau, khiến Tần Xán nghi ngờ liệu anh có mắc chứng rối loạn nhân cách* hay không.
Nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, cậu thấy như vậy cũng hay.
Đây là một bí mật nho nhỏ giữa hai người họ. Trong các dự án hợp tác, Tần Xán thường giúp Tạ Dĩ Tân vượt qua khó khăn vào những ngày mưa, nhưng thực chất cả hai vẫn sống cuộc sống riêng biệt, ranh giới rõ ràng. Ừm, rất ổn, cậu tự nhủ.
Hác Thất Nguyệt ngạc nhiên với tốc độ rời khỏi của Tạ Dĩ Tân, lẩm bẩm: "Sao những người đứng đầu lúc nào cũng tan làm đúng giờ, mới hai mươi lăm tuổi đã có thành quả như thế, còn em thức khuya đến mức quầng thâm rớt xuống tận cằm mà vẫn chỉ là kẻ tầm thường trong giới nghiên cứu thôi vậy?"
Hác Ngũ Chu không ngần ngại nói thẳng: "Bởi vì người ta làm việc thì thực sự làm, còn em đi làm thì chỉ mải chơi."
"Khụ khụ...... Nhưng mà nếu cuối tuần này không có kế hoạch thí nghiệm, tụi mình có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi!"
Hác Thất Nguyệt giả vờ không nghe thấy lời Hác Ngũ Chu: "Mọi người đã rõ kế hoạch ngày mốt rồi chứ?"
Tần Xán thở dài: "Thật sự phải đi à?"
Hác Thất Nguyệt khẳng định: "Vâng, nhất định phải đi."
Dù London thường có mưa và không khí u ám, nhưng không thể phủ nhận đây là thành phố sầm uất nhất nước Anh.
Lúc mới đến đây du học, Tần Xán cũng từng bị choáng ngợp bởi sự đa dạng của các nguồn tài nguyên và cơ hội ở đây. Cậu cảm thấy mình như sẽ ngay lập tức biến thành tinh anh nơi đô thị, trở thành một ngôi sao đang lên trong giới nghiên cứu khoa học.
Thế nhưng sau khi ở lại đây một thời gian, cậu dần nhận ra rằng sự phồn hoa chỉ là bề nổi, còn cuộc sống thực sự ở London giống như ngồi trong một chiếc lồng sang trọng mà thôi.
"Không đi siêu thị thì lại đi chợ, không đi triển lãm tranh thì đi xem opera, không nhảy nhót thì uống rượu. Sao một thành phố lại có thể buồn chán đến thế hả?"
Hác Thất Nguyệt thường hét lên trong nhóm chat: "Em muốn hát karaoke, chơi Escape room, chơi Murder Mystery Game, làm thủ công, muốn tô tượng. Em muốn ăn lẩu, ăn thịt nướng, chứ không phải những món ăn nhạt nhẽo của người da trắng với rau và thịt gà đâu! Em muốn về nước!"
Dù Hác Thất Nguyệt là cô nàng lảm nhảm không đầu không đuôi, nhưng lại có một điểm mạnh là luôn nắm bắt được thông tin mới nhất về những chỗ ăn chơi ở London, thường kéo Tần Xán và Hác Ngũ Chu đi trải nghiệm cùng mình.
Nhưng lần này, cô nàng muốn đi một công viên giải trí.
Trước đây Tần Xán đã từng đến đó một, hai lần. Cảm thấy mấy trò chơi không có gì đặc sắc, khá là nhàm chán nên cậu thật sự không hứng thú lắm.
Tần Xán thắc mắc: "Mấy người chị em của em đâu? Em không sợ tụi anh phá hỏng cuộc vui à?"
Hác Thất Nguyệt siết chặt nắm tay: "Không được không được, lần này em không đi để chụp ảnh sống ảo, mà có chút yêu cầu về thể lực, các anh nhất định phải đi!"
Mặc dù Tần Xán không muốn đi, nhưng vì cô nàng muốn thể hiện thành ý mà đã bất ngờ giúp cậu làm tới 300 mẫu cấy vi khuẩn, khiến cậu không khỏi ngạc nhiên.
Vậy nên vào sáng Chủ nhật dưới ánh nắng chan hòa, Tần Xán đã xuất hiện trước cổng công viên giải trí.
"Rất tốt! Rất có tinh thần! Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến rồi!"
Hác Thất Nguyệt đứng trước công viên, hai tay chống hông hài lòng gật đầu: "Giờ hãy nghe kỹ quy tắc của em."
Tần Xán nghe một hồi, cuối cùng cũng hiểu tại sao cô nàng cứ bám riết không buông đòi kéo cả cậu và Hác Ngũ Chu đến đây.
Hóa ra ngoài các trò chơi cơ bản, công viên này còn có nhiều trò giải trí khác như đập chuột, ném bóng rổ và hoạt động nhỏ như ném vòng nữa.
Thì ra, nhân vật hoạt hình IP* mà Hác Thất Nguyệt yêu thích đã hợp tác với công viên này, và họ nghĩ ra một cách kiếm tiền khá đặc biệt: người chơi phải thắng các trò chơi nhỏ khác nhau để tích lũy đủ số lượng điểm trò chơi, sau đó có thể đổi được quà tặng mô hình IP giới hạn liên kết thương hiệu tại khu đổi thưởng ở lối ra.
Vòng quanh một hồi, Tần Xán nhận ra mình đã bị cô nàng lừa đến đây làm công cụ lao động miễn phí.
"Em bao nhiêu tuổi rồi?"
Tần Xán không thể hiểu nổi: "Hoạt động thu thập điểm thưởng này là một cái bẫy tiêu dùng khổng lồ, cơ bản là một cái hố không đáy, đã bắt đầu thì không dừng lại được. Em không nhận ra điều đó à?"
Hác Ngũ Chu lạnh lùng tiếp lời: "Em ấy hiểu rõ lắm, nhưng càng khó đạt được thì em ấy càng hứng thú."
Hác Thất Nguyệt chọt chọt ngón tay mình, cười ngượng: "Ai dà ai da, đừng mắng nữa mà, ngân sách của em chỉ có năm mươi bảng thôi. Em với không nỗi mấy món lớn đâu, chỉ muốn cái móc khóa nhỏ nhỏ thôi á. Em đã kiểm tra rồi, chỉ cần hai mươi điểm là đổi được!"
Cô nàng chỉ vào bảng giải thưởng trên tờ giấy tích điểm: "Anh nhìn đi, đây là nhân vật hoạt hình hot nhất năm nay đó. Trang web chính thức lúc nào cũng hết hàng, đặt qua trung gian thì giá đội lên gấp đôi. Cơ hội liên kết thương hiệu lần này thực sự hiếm có lắm đó!"
Tần Xán liếc qua, phát hiện cái gọi là "nhân vật IP hot nhất" chỉ là một chú chim cánh cụt nhỏ tròn trĩnh, không có gì đặc biệt cả.
Bỏ ra vài trăm nhân dân tệ để mua một chiếc móc khóa chim cánh cụt, Tần Xán chỉ muốn lắc lắc đầu Hác Thất Nguyệt để làm thông não cho cô nàng: "Em đúng là mất tiền ngu rồi!"
Hác Thất Nguyệt hoàn toàn không nghe lọt tai, cô nàng đã bị những món quà hấp dẫn làm hoa mắt, đến mức trong mắt cô giờ chỉ thấy hình dáng của những chú chim cánh cụt thôi.
"Hehe."
Cô nàng bước đến một quầy chơi đập chuột để tích điểm, đứng đó cười ngớ ngẩn: "Này anh Tần, cứ coi như em là người đóng thuế nhiều nhất London đi, nói chung là giúp em tích đủ điểm nhanh nhé!"
Trò đập chuột có giá năm bảng mỗi lượt, Tần Xán và Hác Ngũ Chu đứng xem Hác Thất Nguyệt chơi một ván.
Hác Thất Nguyệt đập chuột đến toát mồ hôi, cuối cùng chỉ đạt được một số điểm trung bình và tích lũy được một số tem bé tí.
"Thế này thì đến bao giờ mới gom đủ hai mươi cái?"
Tần Xán xoa xoa thái dương: "Thôi được rồi, hai đứa cứ chơi tiếp đi. Anh sẽ đi vòng quanh xem có trò nào dễ kiếm điểm hơn không."
Hác Thất Nguyệt vẫy tay tạm biệt: "Được rồi anh Tần! Đi đi anh Tần! Anh đúng là anh trai của em!"
Hác Ngũ Chu bên cạnh: "...?"
Tần Xán bó tay, đi một vòng quan sát xung quanh và nhận ra trò nào cũng được thiết kế để gài bẫy người chơi, miệng của những người bán hàng ai nấy đều cười đến tận mang tai.
Cuối cùng, cậu dừng lại trước một quầy trò chơi khác.
Quầy này đông đúc, toàn các cô gái tụ tập bàn tán rôm rả như đang xếp hàng hoặc đứng xem.
Tần Xán tiến lại gần thì phát hiện đây là một quầy bắn cung.
Bên cạnh có tấm bảng ghi quy tắc tích điểm: trúng 10 điểm sẽ nhận được 3 dấu in, trúng từ 9 đến 6 điểm sẽ được 2 dấu in, từ 5 đến 1 điểm thì được 1 dấu, bắn trượt thì không có điểm.
Dù quầy này nhỏ nhưng điểm thưởng khá hào phóng, so với các trò chơi tích điểm khác thì nơi này có vẻ công bằng hơn hẳn.
Quầy bắn cung cũng được trang trí dễ thương với tông màu hồng ngọt ngào, bia bắn có hình trái tim và đuôi tên làm từ lông vũ hồng phấn, khiến không ít cô gái mê mẩn. Tần Xán tiến lại gần hơn và nhận thấy có khá đông người đứng xem trò này.
Cậu hỏi: "Mọi người đang xếp hàng ở đây à?"
Một cô gái trả lời: "Không, không phải, bọn mình chỉ đang xem thôi."
"Cái người đang đứng đằng trước đó, cậu chỉ cần xếp sau người kia thôi." Cô gái chỉ cho Tần Xán, ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, "Nhưng mà... anh ấy đứng đây cũng khá lâu rồi, có lẽ cậu sẽ phải chờ một lúc đó."
Những người xung quanh vây lại không ít, Tần Xán nhìn theo hướng cô gái chỉ thì thấy xa xa có một người đàn ông đang bắn cung.
Người đó mặc áo gió, dù không nhìn thấy mặt nhưng rõ ràng là người này rất thư thái, động tác cũng tự nhiên, phong thái có phần cao quý hơn hẳn.
Tần Xán thấy dáng người này quen quen, nhưng không nghĩ ra được đã gặp ở đâu rồi.
Bất quá, vì đám đông vây quanh quá nhiều, cậu không thấy rõ mặt người kia, nên cũng không suy nghĩ nhiều mà chỉ đứng xếp hàng đợi.
Từ xa, Tần Xán nhìn thấy người đàn ông đó cầm cung bình tĩnh nâng tay lên, gài tên rồi kéo dây cung.
Động tác của anh ta vô cùng thuần thục, rồi anh buông tay, mũi tên bay vút lên vẽ một đường cong đẹp mắt trong không khí.
——Và trượt thẳng ra ngoài bia.
Tần Xán: "Phì."
Đúng vậy, trượt bia hoàn toàn, không chạm vào mép bia luôn.
Cú bắn đó trượt thảm hại đến mức khó tin, mà khi Tần Xán nhìn kỹ hơn thì cậu phát hiện dưới chân bia đã có một đống tên rơi lăn lóc, chắc đây không phải lần trượt đầu tiên.
Đám đông xung quanh cười rúc rích, vài cô gái che miệng nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi bóng lưng của người đàn ông đó.
Tần Xán cũng nhìn theo bóng lưng ấy thêm một lúc, càng nhìn càng cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Khoan đã.
Phong thái này, dáng người này, cảm giác quen thuộc này...
Trong đầu Tần Xán bỗng nảy ra một ý nghĩ mà cậu cho là không thể nào xảy ra.
Cậu cố chen qua đám đông, len lỏi vào gần hơn, liên tục thay đổi vị trí đứng, cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt người đàn ông đó.
Đôi mắt Tần Xán lập tức mở to kinh ngạc.
Suy đoán của cậu đã đúng.
Mặc dù trong lòng đã có linh cảm từ trước, nhưng khi sự thật hiện ra, Tần Xán vẫn không thể không bàng hoàng. Không chỉ vì Tạ Dĩ Tân, người hai ngày trước còn nói "cuối tuần anh có việc gấp cần giải quyết," giờ lại xuất hiện ở công viên giải trí hoàn toàn không hợp với phong cách của anh, mà còn vì điều sắp xảy ra ngay sau đó nữa. Tạ Dĩ Tân nhìn chằm chằm vào tấm bia trống trơn một lúc, rồi bất ngờ lấy ví từ trong túi áo khoác ra, rút một tờ tiền.
Đám đông xung quanh đồng loạt há mồm.
Bởi vì tờ tiền đó không phải 5 bảng, cũng không phải 10 hay 20 bảng, mà là tờ 50 bảng*, một mệnh giá mà rất ít người dùng trong cuộc sống hàng ngày.
50 GBP ~ 1 625 096 VND => Anh giàu mà:))))))
Tần Xán nghe thấy Tạ Dĩ Tân nói với người bán hàng: "Thêm mười lượt nữa."
Tác giả có lời muốn nói
Tiểu Tần: Bây giờ tôi sẽ giải thích những câu thường gặp trong ngữ pháp đặc trưng của đàn anh Tạ nhé.
【Bây giờ tôi có việc gấp cần giải quyết】=【Bây giờ là giờ ăn trưa của tôi】
【Ngày mai tôi sẽ xử lý】=【Giờ tôi tan làm rồi】
【Cuối tuần tôi có việc quan trọng phải làm】=【Cuối tuần tôi đi săn chim cánh cụt giới hạn】