KHẢ NĂNG CÓ MƯA LÀ 100% - GIỚI THÁI HỒ HỒ

Bữa tiệc được ấn định vào tối thứ bảy.

Cách giải trí trong những tụ tập thành nhóm thường cũng chỉ xoay quanh vài hoạt động quen thuộc mà thôi, và lần này Amy đã chọn sân bowling gần đại học U thành địa điểm để tổ chức bữa tiệc.

Mặc dù là sân bowling, nhưng người Anh từ lâu đã khắc sâu hai chữ "uống bia" trong ADN của họ rồi.

Sân chơi và quầy bar kết hợp làm một, với fairway* nằm ngay cạnh quầy bar. Ánh đèn mờ ảo, bầu không khí cực kỳ thoải mái, người đến đây đa phần không phải để chơi thể thao mà để dự tiệc dưới danh nghĩa/cái mác của nó.

Ngay khi vừa bước vào, Tần Xán cùng anh em họ Hác đã bị Mike và Amy kéo ngay vào ghế lô.

Tần Xán vốn rất được lòng mọi người, cậu nửa đẩy nửa lôi bị kéo vào vị trí trung tâm của lô ghế, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn: "Đừng đừng khoan đã, hôm nay Joanna là nhân vật chính, chúng ta không thể ngồi giữa được."

Cậu vừa nói vừa kéo Hác Thất Nguyệt và Hác Ngũ Chu ngồi xuống mép ghế, nhưng Joanna lập tức lên tiếng: "Hôm nay cô là lớn nhất, nghe lời cô ngồi gần đây một chút."

Hồi còn là sinh viên đại học, Tần Xán cũng là một cậu nhóc khoa học lơ ngơ như anh em nhà họ Hác bây giờ.

Chỉ là khi đó cậu không may mắn có được một đàn anh, đàn chị tận tay chỉ dạy mà phần lớn phải tự mình mò mẫm. Lúc ấy chính Joanna, người từng là quản lý phòng thí nghiệm, đã giúp đỡ cậu rất nhiều và dẫn dắt cậu thực sự bước vào thế giới khoa học.

Nghe Joanna nói vậy, Tần Xán không tiện từ chối nữa: "À... vâng ạ."

Cậu mới ngập ngừng ngồi xuống ghế thôi, thì Hác Thất Nguyệt và Hác Ngũ Chu đã đồng thanh nói: "Ah, Joanna đừng lo ạ, chỉ cần anh Tần ngồi giữa là được rồi, bọn em ngồi mép thôi cho tiện đi lại ạ."

Tần Xán: "...?"

Cái sự đồng lòng này từ đâu chui ra vậy?

Cậu chưa kịp ngồi cho ấm mông thì đã cảm thấy có một bóng đen đổ xuống bên cạnh rồi. Lúc ngước mắt lên, cậu thấy Amy đã ngồi xuống từ lúc nào, nét mặt cô như chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Mình vừa tự ý gọi vài ly rượu cho mọi người rồi."

Amy cười tươi, đối diện với ánh mắt của Tần Xán, nói: "Tần Xán, mình gọi cho cậu loại cậu hay uống trước đây, không sao chứ?"

Tần Xán: "À, cảm ơn cậu."

Nhìn quanh, cậu thấy ánh mắt loé cười của Joanna, vẻ mặt khó đoán của Mike còn có nhóm chị em bạn bè của Amy thì thầm bàn tán ở góc xa...

Càng lúc Tần Xán càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Mọi người vẫn chưa đến đông đủ nên họ ngồi trò chuyện một lúc.

"Thời gian trôi nhanh thật."

Joanna cười vỗ vai Tần Xán: "Hồi đó em cứ bám theo cô hỏi bài suốt thôi, giờ thì em đã có thể dẫn dắt hai sinh viên rồi."

Tần Xán thở dài: "Mãi em mới bước được một chân vào thế giới khoa học, vừa định có kết quả khoe với cô thì cô lại về quê nghỉ ngơi rồi."

Joanna vờ giận: "Cô đã nói bao nhiêu lần rồi, cô không có nghỉ hưu, chỉ về nông trại của mình thôi. Biết đâu lúc đó tiền bán trứng của cô còn nhiều hơn cả mấy năm cô làm quản lý ấy chứ."

"Điều duy nhất khiến cô tiếc nuối là không thể tham dự buổi bảo vệ luận án của các em được." Bà thở dài.

Amy tự nhiên tiếp lời: "Yên tâm đi Joanna, chỉ cần chúng em chưa bị học hành đè bẹp, dù phải tự bỏ tiền mua vé máy bay, chúng em cũng sẽ mời cô về nghe buổi bảo vệ mà."

"Cô luôn yên tâm với tiến độ nghiên cứu của mấy đứa, biết rằng các em không dễ dàng bị đánh gục đâu."

Joanna cười lớn rồi đùa: "Nhưng khi cô trở lại, đừng nói tình cảm của các em vẫn còn là một trang giấy trắng nhé?"

Tần Xán: "...?"

Không đúng à, sao đột nhiên chuyển chủ đề nhanh quá vậy? Chuyện này liên quan gì đến chuyện kia vậy?

"Thôi nào Joanna, đừng nói mấy chuyện lạc đề đó nữa ạ." Amy nhẹ nhàng nâng ly, giọng nũng nịu, "Hôm nay không uống nhiều một chút thì không được đâu đó ạ."

Tần Xán ngồi giữa hai người, cảm giác càng lúc càng bất an, càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai.

Cậu cố gắng trao đổi ánh mắt với Hác Thất Nguyệt ở xa, dùng khẩu hình nhắn nhủ: "Cứu anh với."

Hác Thất Nguyệt nhìn Amy bên cạnh Tần Xán, ra hiệu từ chối bằng cách vừa lắc đầu lia lịa vừa làm động tác cắt cổ, ngụ ý "Anh Tần, em không giúp được đâu."

Tần Xán bĩu môi đáp lại: "Đồ phản bội."

Hác Thất Nguyệt làm như không thấy, tiếp tục nhét miếng dưa hấu trong dĩa trái cây cho vào miệng.

Tần Xán cảm thấy nếu tiếp tục ngồi đây nữa thì sẽ có chuyện không hay xảy ra mất.

Tần Xán: "Có lẽ em phải đi trước..."

Đang định tìm lý do để chuồn đi, cậu ngẩng lên thì thấy Tạ Dĩ Tân cùng Lạc Gia Gia bước vào sân bowling.

Lạc Gia Gia mang giày cao gót, diện một bộ váy đỏ rực, trông nổi bật và quyến rũ cực kỳ. Còn Tạ Dĩ Tân bên cạnh hôm nay mặc một chiếc sơ mi màu be, trông đơn giản mà tinh tế.

So với sắc đỏ rực của Lạc Gia Gia, bộ trang phục của Tạ Dĩ Tân có tông màu nhẹ nhàng hơn nhiều. Trên bức tường phía sau anh là những dãy đèn neon nhấp nháy, nếu là người khác mặc bộ đồ này, họ có lẽ sẽ chìm lẫn vào khung cảnh ồn ào của sân chơi ngay từ khi bước vào rồi.

Tần Xán cảm thấy đây cũng chính là hiệu quả mà Tạ Dĩ Tân muốn đạt được.

Tuy nhiên sự thật lại ngược lại, phong thái trầm tĩnh và sạch sẽ của Tạ Dĩ Tân lại nổi bật giữa khung cảnh náo nhiệt, ánh đèn càng làm làn da của anh thêm sáng hơn.

Thêm nữa, vì trước nay Tạ Dĩ Tân chưa từng xuất hiện trong những buổi họp mặt nhóm như thế này, nên ngay từ khoảnh khắc anh bước vào, thời gian như chậm lại và mọi ánh mắt đều không thể rời khỏi anh.

Tạ Dĩ Tân không để ý đến ánh mắt mọi người đang hướng về phía mình. Từ giây phút bước vào sảnh bowling, anh đã nhìn chằm chằm vào chiếc máy đựng bóng, đôi mày hơi nhíu lại.

Amy nhanh chóng lấy lại tinh thần, đứng dậy vẫy tay mời: "Bên này! Đến đây nào, này là thực đơn đồ uống, các anh muốn gọi thêm gì không?"

Lạc Gia Gia lật xem thực đơn chọn lựa, còn Tạ Dĩ Tân chỉ khẽ lắc đầu từ chối lịch sự: "Xin lỗi, tôi không thích uống rượu lắm."

Không khí chợt trở nên im lặng trong chốc lát. Tần Xán cảm thấy đây là cơ hội tuyệt vời để thoát khỏi tình thế khó xử.

Thế là cậu liền nhanh chóng cầm lấy thực đơn và đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Tạ Dĩ Tân một cách tự nhiên: "Nước ép nhé? Ở đây cũng có vài loại cocktail nhẹ nữa, anh xem thử đi."

Tạ Dĩ Tân ngước lên nhìn vào mắt cậu, rồi liếc qua chỗ Amy ngồi trước đó, sau một lúc, anh mới chuyển ánh mắt trở lại thực đơn trong tay Tần Xán.

Anh cúi đầu lật xem một cách tỉ mỉ.

Một lát sau, anh chỉ vào một thức uống trong thực đơn: "Tôi lấy cái này."

Tần Xán ghé mắt nhìn theo, suýt nữa thì mắt cậu rớt ra khỏi tròng.

Thức uống Tạ Dĩ Tân chọn là một loại cocktail cực kỳ nữ tính: chất lỏng màu hồng đào, trên miệng ly còn có một miếng dưa hấu nhỏ cắt hình con thỏ nữa.

Loại cocktail này rõ ràng được thiết kế để thu hút các cô gái trẻ yêu thích vị ngọt ngào, ai mà ngờ được Tạ Dĩ Tân lại chọn nó.

Tuy nhiên, vẻ mặt của anh chẳng hề lúng túng, ánh mắt như muốn nói rõ ràng "Tôi chỉ muốn uống cái này" thôi vậy.

Tần Xán: "Ờm... rượu gốc là gin, anh có chịu được không?"

Tạ Dĩ Tân gật đầu: "Được."

Hoá ra vấn đề không phải là không thích rượu, mà chỉ là do quan tâm đến hình thức.

Tần Xán kìm nén nụ cười: "Được rồi, để tôi gọi cho anh."

Lạc Gia Gia ở bên cạnh liếc mắt thấy thức uống Tạ Dĩ Tân chọn, cô ngạc nhiên: "Ui, cái này nhìn dễ thương thật đó, cho chị một ly nữa đi."

Hác Thất Nguyệt cũng hóng hớt, ngẩng đầu qua xem: "Woa woa woa ôi chao! Dễ thương quá! Anh Tần, gọi cho em một ly nữa nhé ạ."

Hác Ngũ Chu chen vào: "Tôi cũng——"

Tần Xán: "... Không hùa là không chịu nổi phải không?"

Cuối cùng, Tần Xán bưng bốn ly cocktail màu hồng đào về chỗ. Đi trên đường mà Tần Xán cảm giác bị mọi người xung quanh nhìn chằm chằm, khung cảnh không khỏi có chút buồn cười.

Tạ Dĩ Tân nhấp một ngụm, nhíu mày.

Dù trong không khí nhộn nhịp như vậy, tư thế ngồi của anh vẫn thẳng tắp, chẳng giống như đến đây để thư giãn mà như đang làm việc trong một môi trường khác ấy.

Tần Xán hỏi: "Ngon không?"

Tạ Dĩ Tân cúi đầu, cắn một miếng dưa hấu hình thỏ nhỏ, nhai một cách từ tốn, mơ hồ đáp: "Ừm."

Miếng dưa hấu mọng nước, đôi môi anh khi nhấm nháp trở nên bóng loáng dưới ánh đèn, trông có vẻ căng mọng.

Tần Xán khẽ sững người, ánh mắt cậu vội vàng lảng đi chỗ khác.

Sau khi nuốt miếng dưa, Tạ Dĩ Tân suy nghĩ rồi nói: "Vị giống như nước ép dưa hấu có chút đắng ở hậu vị. Tôi nghĩ không cho rượu vào thì sẽ ngon hơn."

...Vậy chẳng phải là thành nước ép dưa hấu nguyên chất rồi sao. Tần Xán cạn lời.

"Và cậu có thể ngồi lại chỗ của mình rồi."

Vừa định nói gì đó, cậu đã nghe thấy Tạ Dĩ Tân tiếp tục: "Cậu không cần phải ngồi đây với tôi suốt, nên dành thời gian với bạn bè của mình đi."

Giọng anh trầm tĩnh, ngữ điệu ôn hòa.

Tần Xán khựng lại một chút, cảm giác từ "bạn bè của cậu" mà Tạ Dĩ Tân nói nghe có vẻ lạ, nhưng nhất thời không thể chỉ ra ngay điều gì bất thường.

Cậu chưa kịp đáp, Amy đã bước tới.

"Nhân viên đã chuẩn bị sẵn sàng đường ném bóng rồi." Cô nói, "Nhưng chúng ta có hơi nhiều người nên sẽ phải chia thành hai đội để chơi. Chúng ta bốc thăm chia nhóm nhé, biết đâu hai đội có thể thi đấu với nhau."

Khi đến lượt Tạ Dĩ Tân rút thăm, một lần nữa anh lại lắc đầu.

"Tôi không giỏi chơi bowling lắm." Anh nói rất thản nhiên, "Ngồi đây xem mọi người chơi là được rồi."

Amy ngớ người: "Hay anh thử đi? Bọn tôi cũng chỉ chơi cho vui thôi mà."

Hác Thất Nguyệt cũng xen vào: "Yên tâm đi, anh Tạ, em và Gia Gia chơi nhiều lần rồi, đến giờ vẫn chỉ ở mức phá sàn thôi á."

Tạ Dĩ Tân nhìn về phía Tần Xán.

Đôi mắt anh đen láy, không nói gì, nhưng ánh nhìn của anh dường như đã nói lên tất cả.

Tần Xán cười khổ, suy nghĩ một lát rồi thì thầm vào tai anh: "Tôi biết chơi, tôi có thể dạy anh."

Trong thoáng chốc, khoảng cách giữa hai người dường như gần hơn.

Tạ Dĩ Tân im lặng một lúc, rồi đáp: "Tôi tin rằng từ lần bắn cung lần trước chắc cậu cũng nhìn ra được rồi nhỉ, rằng tôi không có chút năng khiếu thể thao nào cả. Tôi không nghĩ mình có thể——"

Tần Xán bật cười: "Nhưng cuối cùng anh đã tiến bộ rồi mà, không phải sao? Từ bắn trượt đến vòng sáu, đó là một bước tiến vượt bậc rồi."

Giữa tiếng ồn ào, họ nhìn nhau và trao đổi một bí mật chỉ riêng hai người biết.

Tạ Dĩ Tân không nói gì thêm trong một lúc khá lâu.

Nhưng cuối cùng, anh cũng đưa tay ra và rút một lá thăm.

Đáng tiếc là Tần Xán bốc được số lẻ, còn Tạ Dĩ Tân bốc trúng số chẵn, thế là họ bị chia thành hai đội khác nhau.

Mike và Tần Xán là hai trong số những người nam có tần suất vận động cao nhất ở đây, nên họ đại diện cho đội mình lên chơi trước.

Vốn đã nổi bật về ngoại hình, nên khi tập trung vào một môn thể thao, những kỹ năng và thể lực của Tần Xán như được tăng cường thêm.

Những hiệu ứng này... khiến cậu càng trở nên thu hút sự chú ý của mọi người hơn.

Vì biết hôm nay sẽ vận động nên Tần Xán mặc một chiếc áo thể thao vừa vặn, ôm sát để dễ cử động. Đường nét cơ thể của cậu hiện rõ, nhất là khi tay phải cầm bóng, cơ bắp trên cánh tay lập tức nổi lên, căng chặt ba đoạn khiến không ai có thể rời mắt được.

Tần Xán cúi người bước tới, vung tay tung bóng một cách nhẹ nhàng nhưng đầy sự điêu luyện.

Một cú all-strike* hoàn hảo.

Strike trong bowling là thuật ngữ dùng để chỉ khi một người chơi hạ gục toàn bộ 10 chai trong một lần ném bóng đầu tiên của mình (Nguồn: Google)

Đám đông người xem đồng loạt trầm trồ và vỗ tay hoan hô, Mike vỗ vai Tần Xán, thở dài: "Sức bền tôi không thể bằng cậu, kỹ năng cũng kém hơn nhiều."

Tần Xán cười đáp: "... Đừng nói thế, bowling chủ yếu nhờ may mắn thôi mà."

Cậu quay lại, bắt gặp ánh mắt của Tạ Dĩ Tân đang chăm chú nhìn mình.

Cậu bước tới gần anh hơn, ngập ngừng hỏi: "Sao thế?"

"Tôi rất thích bộ đồ cậu mặc hôm nay."

Tạ Dị Tân nói tiếp: "Hy vọng lần sau trời mưa, cậu sẽ mặc nó khi đến gặp tôi."

Vậy là tất cả động tác phô diễn kỹ thuật của cậu ban nãy hoàn toàn không lọt vào mắt anh luôn đó.

"Thứ nhất, đây là đồ thể thao, tôi không thể mặc nó đến phòng thí nghiệm được."

Tần Xán thở dài: "Thứ hai, sắp đến lượt anh rồi, vừa nãy anh nhìn rõ động tác của tôi không? Cách cầm bóng và cách bước chân——"

"Chắc có."

"Đàn anh, anh chắc là anh——"

"Tôi có một thắc mắc."

"Ừm, anh nói đi."

"Nếu mục tiêu cuối cùng là hạ tất cả các pin, tôi có thể dùng cả hai tay ôm bóng và ném được không? Dù động tác không đúng, nhưng kết quả hẳn là như nhau?"

"... Anh nghĩ sao?"

Cuối cùng, Tạ Dĩ Tân không còn cách nào khác ngoài miễn cưỡng bước tới fairway.

Anh chọn một quả bóng nhẹ hơn một chút, cẩn thận nâng lên xem thử, biểu cảm nghiêm trọng như thể không phải đang cầm bóng bình thường mà là đang cầm một quả bom chuẩn bị phát nổ vậy.

Anh hơi do dự rồi cúi người xuống, thử tung bóng theo động tác cánh tay.

Khi anh đưa tay ra sau, áo phía sau lưng dần tuột khỏi quần, để lộ một vòng eo nhỏ——

Lạc Gia Gia thốt lên: "Ô là la."

Hác Thất Nguyệt cũng không kìm được: "Ái chà chà."

Tần Xán chỉ đứng nhìn: "......"

Tạ Dĩ Tân không có vóc dáng lực lưỡng như vậy, thậm chí có phần gầy, nhưng cũng chính vì thế mà anh mang lại cảm giác thanh tao và nho nhã, mang phần lạnh lẽo và cách xa.

Nhưng đoạn eo vô tình lộ ra trông thật đẹp, mảnh mai và mịn màng, không có chút mỡ thừa nào, như thể chỉ cần một tay là có thể ôm trọn lấy vậy.

Làn da trắng sáng, đường xương sống thắt lưng thấp thoáng, thân hình của Tạ Dĩ Tân mang đến cảm giác đẹp tinh tế, khác hẳn với sự mạnh mẽ, ấn tượng của Tần Xán.

Thân hình của Tần Xán là kiểu dáng tuyệt đẹp và hoàn mỹ, khiến người ta nhìn một lần là nhớ mãi.

Còn kiều của Tạ Dĩ Tân lại làm người ta ngẩn ngơ trong phút chốc, sau đó càng nhìn càng muốn ngắm kỹ hơn.

Tần Xán chợt nhớ lại khoảnh khắc hôm ở khán phòng, khi cậu bế ngang Tạ Dĩ Tân, tay cậu đã ôm lấy eo anh. Cơ thể của Tạ Dĩ Tân rất mỏng manh, nhưng lại mềm mại và đầy sự dẻo dai...

Tần Xán chợt bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.

Yết hầu của cậu khẽ động.

Nhưng phải thừa nhận rằng, năng khiếu thể thao của Tạ Dĩ Tân... là có một không hai.

Động tác cầm bóng của anh thoạt nhìn không có gì sai, nhưng khi quả bóng rời tay, nó liền quay vòng như bị nguyền rủa vậy.

——Cuối cùng, nó lăn thẳng xuống rãnh rung chuyển cả đường lăn.

Hác Thất Nguyệt và Lạc Gia Gia mém tí không chịu được nữa.

Vừa cố gắng kiềm chế cười, vừa vỗ tay cổ vũ, nói: "Cũng được mà! Động tác không có gì sai, lần sau cố lên!"

Tạ Dĩ Tân đứng thẳng dậy, giũ nhẹ tay.

Chiếc áo lại rơi xuống nương theo động tác của anh, che đi phần eo vừa lộ ra.

Anh nhìn vào màn hình điểm số với con số "0", ánh mắt thoáng chút bối rối nhưng vẫn giữ nét bình thản như thể đã lường trước kết quả này.

Anh quay đầu, lặng lẽ nhìn về phía Tần Xán.

Ánh mắt họ giao nhau giữa đám đông.

Tần Xán nhìn anh với vẻ bất lực, nhưng không thể ngăn nụ cười mỉm hiện trên môi.

Cậu thở dài, chuẩn bị bước tới để tận tay hướng dẫn Tạ Dĩ Tân thì bất ngờ bị một người chắn ngang.

"Tần Xán." Người đó gọi tên Tần Xán.

Là Amy, đứng chắn ngay trước mặt cậu.

Không biết có phải là do ánh đèn mờ ảo và ảnh hưởng của men rượu hay không mà khuôn mặt Amy đỏ ửng lên.

Lúc này Tần Xán mới chợt nhận ra hôm nay cô đã trang điểm kỹ lưỡng hơn bình thường: đôi môi bóng nhẹ, mái tóc được uốn lọn cẩn thận và mùi nước hoa ngọt ngào xộc vào mũi khi cô lại gần cậu.

Amy luôn là người thẳng thắn, vui vẻ, nhưng lần này Tần Xán cảm thấy cô có chút căng thẳng.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói với cậu: "Không biết cậu có chút thời gian không, mình có thể nói chuyện riêng với nhau một chút chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi