KHẢ NĂNG CÓ MƯA LÀ 100% - GIỚI THÁI HỒ HỒ

Thật ra trước khi chính thức lên sân khấu, tâm trạng của Tần Xán vẫn còn khá bình tĩnh.

Thế nhưng ngay khi vừa đứng vững, cậu liếc xuống dưới khán đài và cảm giác thắt nghẹn trong cổ họng liền ập đến không thể kiềm chế được.

——Khán phòng đông nghịt người, mà hầu như chẳng có ai là người bình thường cả. Hầu hết đều là những học giả nổi tiếng, thường xuất hiện trên các tạp chí hàng đầu, tất cả đều là những nhân vật lớn trong giới hàn lâm.

Ngay khoảnh khắc đó, Tần Xán căng thẳng đến mức cảm giác buồn nôn bắt đầu dâng lên.

Đầu óc trở nên trống rỗng, mãi cho đến khi nhớ lại Tạ Dĩ Tân tối qua lười biếng tựa vào đầu giường, dịu dàng nói với cậu "Không cần phải căng thẳng", Tần Xán mới cố gắng trấn tĩnh lại.

Cậu thở nhẹ một hơi, mỉm cười, nhìn xuống khán đài và dõng dạc bắt đầu phần mở đầu của mình.

Cuối cùng, khi tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường, Tần Xán biết mình đã làm được.

Sau buổi hội thảo là một buổi tiệc nhỏ, ban đầu Tần Xán không định ở lại lâu.

Mức độ xã giao của cậu trong mấy ngày qua đã chạm ngưỡng tối đa rồi, chỉ tính ghé lấy một ly để tráng giọng rồi trở về khách sạn ngay.

Cậu muốn nhắn cho Tạ Dĩ Tân hỏi có muốn cùng đi ăn tối không, nhưng lại sợ anh đang ngủ, cuối cùng cậu cất điện thoại lại vào túi, định chờ về khách sạn hỏi trực tiếp.

"Hello."

Một cô gái tóc đỏ với ly martini trong tay tiến tới trước mặt Tần Xán, mỉm cười rạng rỡ: "Mình là Katie. Hôm qua chúng ta đã nói chuyện trước tấm áp phích của bạn, bạn còn nhớ mình không?"

Tần Xán có ấn tượng khá rõ về cô gái người Mỹ cởi mở này.

Hôm qua, cô nàng đã đọc nhầm chữ "Xán" trong tên của cậu thành "can", một lỗi mà nhiều người bản xứ tiếng Anh cũng thường mắc phải (kể cả ông thầy Jonathan mà Tần Xán tôn kính).

Hôm qua cậu đã kiên nhẫn sửa lại cho cô nàng tại chỗ, rồi từ đó cả hai cũng xem như quen biết nhau.

Katie đang theo học năm thứ hai tiến sĩ, nghiên cứu về quá trình lão hóa hệ miễn dịch ở chuột. Vừa rồi cô nàng cũng lên sân khấu trình bày, tự tin và trôi chảy, không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy là một học giả xuất sắc.

Tần Xán mỉm cười: "Tất nhiên rồi, bài thuyết trình của bạn cũng rất tuyệt."

Họ bắt đầu nói chuyện về dự án hiện tại của mình và những định hướng phát triển trong tương lai.

Katie rất rõ ràng về mục tiêu của mình, thẳng thắn nói muốn làm nghiên cứu sau tiến sĩ tại một trường đại học hàng đầu ở Mỹ, sau đó cố gắng ở lại để làm giảng viên. Tần Xán thực sự khâm phục cô khi có thể lập kế hoạch cho tương lai rõ ràng đến vậy từ sớm.

"Cả ngày hôm nay làm mình đói chết mất."

Katie vừa nói vừa vớ lấy một chiếc bánh madeleine* trên bàn tiệc rồi nhét vào miệng: "Nói chuyện với các giáo sư mà cười đến cứng cả mặt. Đúng là vẫn dễ chịu hơn khi trò chuyện với những người cùng tuổi mà."

Tần Xán mỉm cười, không nói thêm gì.

Theo lẽ thường, hai người mới quen nói chuyện đến mức này là nên dừng lại rồi.

Nhưng Katie vẫn liên tục nhét bánh vào miệng rồi vô tư tiếp tục kéo dài câu chuyện.

Tần Xán cũng không phải là kẻ ngốc, nhận ra cô nàng dường như còn điều gì đó muốn hỏi, vì thế chủ động mở lời: "Cứ nói đi, có phải bạn có gì muốn hỏi tôi không?"

Đúng như cậu đoán, Katie cười khúc khích: "Thật ra là có đấy, trước khi rời đi, mình muốn hỏi bạn một điều."

"Hôm qua mình thấy có một người đàn ông đi cùng bạn trước gian trưng bày áp phích." Katie ngập ngừng hỏi: "Người đó... có phải là Tạ Dĩ Tân không?"

Tần Xán ngạc nhiên: "Bạn quen anh ấy sao?"

Katie bật cười: "Thì ra đúng là anh ấy rồi."

"Chắc cũng xem là quen biết, nhưng có lẽ anh ấy không còn nhớ mình nữa."

Cô nàng giải thích: "Bọn mình từng làm việc chung trong một nhóm nghiên cứu tại California. Lúc đó, mình chỉ là thực tập sinh trong nhóm của giáo sư Robert, còn Tạ Dĩ Tân thì đã học tiến sĩ năm cuối rồi."

"Lúc đó, mình đã nhờ anh ấy chỉ bảo khá nhiều vấn đề hàn lâm, và anh ấy đã đưa ra những gợi ý rất hữu ích luôn. Anh ấy thật sự... là một người rất xuất sắc."

Katie cảm khái: "Lúc ấy hiệu suất công việc của ảnh cực kỳ cao. Đến giờ, giáo sư hướng dẫn Robert của mình vẫn không ngừng khen ngợi anh ấy. Vậy bây giờ các bạn có cùng làm việc trong một nhóm nghiên cứu không?"

Việc nghe kể về quá khứ của Tạ Dĩ Tân từ người khác khiến Tần Xán cảm thấy khá mới lạ.

Cậu nghe mê mẩn đến mức mãi mới kịp đáp lại: "Đúng vậy, bọn tôi đang làm chung một phòng thí nghiệm."

Katie đột nhiên nhớ ra gì đó "Ơ" một tiếng: "Đợi đã, mình nhớ là... bạn đến từ viện nghiên cứu của Đại học U London phải không? Anh ấy hiện đang làm nghiên cứu sau tiến sĩ ở đó hả?"

Tần Xán: "Đúng rồi, anh ấy vừa đến nhóm bọn tôi cách đây vài tháng trước thôi."

Katie khẽ lẩm bẩm: "Ồ, thì ra anh ấy đến London à..."

Dường như trong lời nói của cô nàng có hàm ý gì đó khác, khiến Tần Xán ngạc nhiên, rồi nửa đùa nửa thật hỏi: "Sao thế, London không giống nơi anh ấy sẽ đến sao?"

"Không, không phải vậy đâu, bạn hiểu lầm rồi."

Katie vội vàng xua tay: "Lúc còn ở nhóm nghiên cứu, Tạ luôn rất kín tiếng, lúc nào cũng làm việc một mình. Sau khi anh ấy rời đi, bọn mình mới biết cha anh ấy là một giáo sư nổi tiếng trong lĩnh vực này. Nghe nói ở Trung Quốc, ông ấy đã có riêng một phòng thí nghiệm và đội ngũ nghiên cứu của mình."

Tần Xán ngạc nhiên: "Cha của anh ấy? Là giáo sư sao?"

"Đúng vậy, lúc đó giáo sư Robert đã đưa ra rất nhiều điều kiện hấp dẫn để giữ anh ấy lại, nhưng cuối cùng vẫn không được."

Katie trầm tư: "Cho nên mọi người đều đoán rằng anh ấy sẽ về nước tham gia nhóm nghiên cứu của cha mình. Nhưng không ngờ... anh ấy lại đến London sao?"

Tần Xán vẫn chưa thể phản ứng kịp.

"Dù sao đi nữa thì viện nghiên cứu ở Đại học U London cũng là nơi rất tốt."

Katie tiếp tục với vẻ mơ màng: "Đúng như mình nghĩ, Tạ Dĩ Tân luôn là kiểu người không bị ràng buộc bởi những lối mòn truyền thống.... Vậy bây giờ anh ấy vẫn là một kẻ độc lập, nghiên cứu một mình chứ?"

Tần Xán miễn cường lấy lại bình tĩnh: "Không phải, bọn tôi hiện đang hợp tác cùng một đề tài."

Katie bật cười: "Thì ra con người thật sự có thể thay đổi nhỉ."

"Ôi, mình phải đi trước đây." Cô nàng nhìn đồng hồ và giật mình: "Khách sạn của mình khá xa, nếu không đi nhanh trời sẽ tối mất."

Tần Xán cuối cùng cũng định thần lại, gật đầu nói: "Được rồi, về cẩn thận nhé."

Sau khi tạm biệt Katie, Tần Xán quay người lại, thẫn thờ nhìn đĩa bánh sandwich còn sót lại trên bàn.

Thật ra từ lâu Tần Xán đã từng suy nghĩ về vấn đề này rồi: Triển vọng của ngành sinh học ở California và khí hậu nơi đó đều rất tốt, vậy tại sao Tạ Dĩ Tân lại sẵn sàng rời bỏ môi trường nghiên cứu đã quen thuộc nhiều năm, để chọn tiếp tục học sâu hơn ở một nơi mưa nhiều như Luân Đôn, thay vì ở lại California?

Khi đó, Tạ Dĩ Tân trả lời rằng anh "có thể tự kiểm soát thời gian làm việc của mình và được ở một mình". Nghe qua thì có vẻ hợp lý, nhưng suy nghĩ kỹ thì vẫn có chút gượng ép.

Về thông tin gia đình của Tạ Dĩ Tân... Tần Xán chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc đến cả.

Tần Xán thở dài, quay người định đặt ly rượu trở lại khay bên cạnh, thì thấy Katie vừa rời đi đã thở hổn hển quay lại.

Katie với vẻ bất lực: "Ài, có lẽ phải đợi một lúc nữa mới có thể về rồi."

Tần Xán ngơ ngác: "Sao vậy?"

"... Đừng nhắc nữa, bên ngoài đột ngột có mưa lớn."

Katie mệt lả, chọn một ly rượu hoa quả trên bàn, uống một ngụm rồi mới thở hắt ra mà nói tiếp: "Mưa to đến mức mình không thể bước nổi ra khỏi cửa hội trường luôn đấy. Thời tiết ở Anh đúng là danh bất hư truyền mà, nhất là Edinburgh, vừa lạnh vừa ẩm. Nói thật thì California vẫn hơn——"

Cô nàng chưa nói hết câu thì đã thấy chàng trai trẻ trước mặt đột nhiên sững lại, mặt trở nên không tốt chút nào.

Tần Xán nhanh chóng đặt ly xuống khay: "Xin lỗi, tôi phải đi trước."

"Hả? Cậu đi ngay bây giờ sao?" Katie bị sự vội vã của cậu làm giật mình, mãi mới phản ứng kịp: "Cậu có ô không? Bên ngoài mưa to lắm đấy!"

Tuy nhiên, tất cả những gì cô nàng thấy chỉ là bóng dáng vội vã rời đi của Tần Xán mà thôi.

Tần Xán đội mưa lớn chạy một mạch về khách sạn.

Dù cậu đã mượn ô từ nhân viên hội trường, nhưng trời mưa quá to, gió lạnh còn thổi nghiêng những giọt mưa đánh vào người, dù có ô đi nữa thì cũng chẳng che nổi. Thành ra bộ vest mà cả ngày nay cậu cẩn thận giữ gìn, thậm chí khi uống nước hay rửa tay đều hết sức cẩn thận, gần như ướt hết một nửa ngay khi bước ra khỏi hội trường.

Trong khoảnh khắc, tim cậu như bị thắt lại, nhưng Tần Xán hít sâu, không do dự mà tiếp tục chạy nhanh trong mưa.

Đây là cơn mưa lớn đến bất ngờ.

Mấy ngày qua, Tần Xán đã theo dõi kỹ dự báo thời tiết, thậm chí cậu còn nhớ như in: theo lý mà nói thì chiều nay trời chỉ u ám thôi, sáng mai khoảng 10 giờ mới bắt đầu có mưa lâm râm, kéo dài đến 2 giờ chiều rồi chuyển nắng. Tối ngày kia mới có mưa vừa...

Nhưng thời tiết ở Anh chẳng bao giờ nói lý với ai cả, tính khí nổi lên muốn mưa liền mưa, chẳng cần tuân theo quy tắc gì sất.

Và ngay khi vừa ra khỏi cửa hội trường, Tần Xán đã nhận ra, không cần kiểm tra điện thoại cũng biết đây chẳng phải là mưa nhỏ hay mưa vừa.

——Những hạt mưa to đập mạnh liên tục lên người, khiến da đau rát. Đây rõ ràng là một trận mưa bão bất ngờ mà.

Thoáng chốc cậu còn thấy may mắn vì hôm nay Tạ Dĩ Tân không đến nghe bài thuyết trình của mình mà chọn ở lại khách sạn ngủ nữa.

Tần Xán vội vã về đến khách sạn, quẹt thẻ và đẩy cửa phòng.

Trong phòng không có tiếng động.

Điều lạ hơn là mọi thứ tối đen như mực, thẻ phòng vẫn cắm nhưng không có một bóng đèn nào sáng, ngay cả rèm cửa cũng được kéo kín không hở chút nào.

Khoảnh khắc ấy, Tần Xán còn tưởng rằng Tạ Dĩ Tân không có ở trong khách sạn nữa.

Trong bóng tối, cậu thận trọng dò dẫm bật đèn quầy bar nhỏ gần cửa ra vào.

Ánh sáng mờ nhạt hé lên, cậu thấy giữa giường có một đường cong mờ nhạt, rõ ràng là có người nằm dưới chăn. Lúc đó cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu hô to: "Đàn anh? Tôi về rồi, ngoài trời... mưa to lắm, anh ổn chứ?"

Những lời còn lại cậu do dự mãi không nói ra, phân vân không biết nên trực tiếp hỏi "Anh có muốn sờ bây giờ không?" hay tế nhị hơn một chút kiểu "Anh có cần tôi giúp không?"

Trận mưa lớn thế này... Tần Xán mơ hồ dự đoán ngực và bụng mình sắp phải chịu đựng điều gì đó.

Yết hầu cậu khẽ động, vừa hồi hộp, vừa có chút phấn khích khó tả.

Nhưng người trên giường không hề có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ quay lưng về phía cậu.

Tần Xán ngẩn ra.

Nửa ngày rồi không trả lời, Tạ Dĩ Tân... ngủ rồi sao?

Cơn mưa quá lớn và gấp gáp, dựa vào trạng thái mơ màng mà Tạ Dĩ Tân từng thể hiện trong mưa nhỏ trước đây, việc anh ngủ lúc này cũng hợp lý.

Vừa cởi áo vest ướt sũng, Tần Xán vừa gọi tên anh: "Tạ Dĩ Tân?"

Người trên giường vẫn không nhúc nhích. Cậu bước đến bên giường, bàn tay do dự một lúc rồi đặt lên vai anh, ngay lập tức, cậu nhận ra có gì đó không ổn.

Đôi đồng tử Tần Xán giãn to, run rẩy.

Bởi vì cậu cảm thấy Tạ Dĩ Tân đang run rẩy.

Tần Xán lập tức bật đèn nhỏ bên giường và kéo chăn ra. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Dĩ Tân, trái tim cậu như chìm xuống một hồ nước lạnh giá.

——Tạ Dĩ Tân đang ngủ mê man, ý thức đã hoàn toàn không còn nữa.

Má anh đỏ bừng vì sốt cao, trán đẫm mồ hôi lạnh, cả người co ro trong chăn như một con vật nhỏ đang sợ rét.

Toàn thân anh căng cứng như dây cung, lông mi khẽ rung, hơi thở yếu ớt, cổ tay trắng bệch buông thõng xuống mép giường——

Dường như... chẳng còn chút sức sống nào cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi