KHẢ NĂNG CÓ MƯA LÀ 100% - GIỚI THÁI HỒ HỒ

"Chắc chắn phải làm thế này à?"

"Đây là cách duy nhất mà hiện tại tôi nghĩ ra được, vừa vẹn cả đôi đường."

"Anh không thể dùng một tay ôm tôi còn tay kia cầm đồ ăn à? Cứ phải thế này làm tôi——"

"Vùng bụng và cơ ngực của cậu mang lại cảm giác khác nhau rõ rệt, mà hôm nay mưa còn lớn hơn mọi khi, thành ra tôi không muốn bỏ qua cả hai."

"Thế... thế nếu đồ ăn rơi xuống giường thì sao?"

"Không rơi đâu, chỉ cần tay cậu đủ vững thì chúng ta giữ nguyên được tư thế này. Còn nếu có rơi, nó sẽ rơi lên cậu và tôi trước, rất dễ xử lý mà."

"..."

Cãi lý với Tạ Dĩ Tân chưa bao giờ là việc mà Tần Xán chiếm được thế thượng phong cả.

Bây giờ anh ấy là bệnh nhân, Tần Xán tự nhắc nhở mình nhiều lần trong đầu.

Chẳng ích gì khi đi tranh cãi với một người đang bị sốt cao, thậm chí vài phút trước còn có hành vi cắn loạn người khác nữa. Không đáng đâu, cậu phải rộng lượng và bao dung hơn, thể hiện lòng nhân hậu của mình. Cậu phải...

Nhưng ngay trong lúc cậu đang cố giữ lý trí, bàn tay trên ngực cậu lại động đậy.

Đúng vậy, Tạ Dĩ Tân vẫn đặt tay lên phần cơ ngực bên phải của Tần Xán, nơi có cơ bắp sung mãn nhất.

Lòng bàn tay ấm nóng, ẩm ướt, không di chuyển nhiều nhưng ngón trỏ cứ thỉnh thoảng nhấc lên rồi gõ khe khẽ vào ngực cậu.

Đầu ngón tay ấn nhẹ vào làn da rồi lại từ từ nhấc lên, nhịp nhàng như đang chờ đợi, hoặc như đang giục giã——

Cuối cùng Tần Xán cũng thua cuộc trong cuộc tranh đấu với cơn mưa ngày hôm nay.

"Đàn anh... anh có thể đừng động tay nữa được không? Nhột quá."

Cậu cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhưng rồi cũng phải thỏa hiệp: "Thôi được rồi, thế nói cho tôi biết anh muốn ăn cái nào trước?"

Bàn tay không an phận trên ngực cậu cuối cùng cũng ngừng suồng sã.

"Vậy thì cảm ơn cậu nhé."

Tạ Dĩ Tân nói một cách lịch sự, trời lời không chút do dự: "Bánh mì kẹp đi."

Tần Xán thở dài, xoay người cố giữ vững thân mình, vươn tay lấy chiếc bánh mì kẹp từ khay trên tủ đầu giường.

May mắn là bánh được gói trong lớp giấy, không lo rơi vụn ra giường. Cậu bóc lớp giấy ra, đưa đến miệng Tạ Dĩ Tân: "...Ăn đi."

Tạ Dĩ Tân: "Cảm ơn cậu."

Tạ Dĩ Tân cúi đầu, cắn một miếng từ tay cậu, nhai một chốc rồi ngừng lại.

"Sao, sao thế?" Tần Xán lo lắng hỏi.

Tạ Dĩ Tân nhíu mày: "...Cậu ăn thử xem."

Tần Xán: "Hả?"

Nhìn vào miếng bánh đã có dấu răng hình lưỡi liềm, trái cổ của cậu khẽ trượt lên trượt xuống.

Tần Xán hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn cắn một miếng.

Lần này trên chiếc bánh xuất hiện hai vết cắn hình bán nguyệt, miếng trước chồng lên một chút với miếng sau.

Tần Xán nhai một chút, suýt nữa thì phun ra.

Trên thực đơn ghi là "Garden Sandwich", nghe rất thanh nhã, thế là cậu đã đặt món một cách vội vàng khi nhìn thấy từ "bánh mì kẹp".

Không ngờ cái gọi là bánh mì kẹp nhà vườn lại là món ăn dành riêng cho người ăn chay, và phần thịt bên trong thực ra là hỗn hợp của đậu phụ và thịt thực vật, vị cứ như... đang ăn vỏ cây ép thành bánh vậy.

Khó mà nuốt trôi nổi.

"Ừm..." Tần Xán nuốt xuống đầy khó nhọc: "Hay là mình ăn kem trước nhé? Nếu không kem sẽ chảy mất. Sau đó mình gọi thêm món nóng."

Tạ Dĩ Tân đồng ý: "Được."

Kem này là loại Ben & Jerry"s phổ biến trong các cửa hàng tiện lợi, vị đậu phộng.

Vị kem thì không có vấn đề gì cả, nhưng cách ăn lại khác với bánh mì kẹp.

Với bánh mì kẹp thì chỉ cần giơ lên đưa đến miệng Tạ Dĩ Tân là xong, còn kem thì cần phải dùng thìa múc từng miếng.

Rốt cuộc thì ngực của cậu vẫn đang ôm một người sống sờ sờ, nên việc đút ăn cũng trở thành một nghệ thuật——Tần Xán cầm hộp kem bằng tay phải, tay trái cầm chiếc thìa gỗ nhỏ đi kèm. Cậu nhẹ nhàng nâng tay lên một góc độ, vòng qua đầu của Tạ Dĩ Tân để múc một thìa rồi đưa đến miệng anh.

Tư thế lúc này có phần buồn cười, khóe miệng của Tần Xán cũng suýt không nhịn nổi muốn cười phá lên, nhưng Tạ Dĩ Tân thì vẫn tựa vào ngực cậu, yên lặng chăm chú nhìn từng động tác của cậu.

Mỗi khi Tần Xán múc một thìa, Tạ Dĩ Tân lại chủ động rướn mặt lại gần, ngoan ngoãn cắn một miếng.

Trông anh lúc này giống như một con gấu túi đang nằm trên cây vậy, vừa nhai lá cây thỏa mãn, vừa bám chặt lấy thân cây không buông.

Một thìa.

Rồi hai thìa.

Không biết đã qua bao lâu, Tần Xán chợt nhận ra việc đút kem thế này... cũng có chút thú vị.

Giống như một trò chơi quản lý mô phỏng trong các quảng cáo bật lên trên điện thoại, phải đáp ứng yêu cầu của khách hàng trong thời gian nhất định——Cậu nhìn đôi má phồng lên của Tạ Dĩ Tân, ước lượng thời gian anh sẽ nuốt xuống. Mỗi lần lông mi của anh cụp xuống rồi lại mở ra nghĩa là anh đã ăn xong thìa đó rồi.

Có điều Tạ Dĩ Tân ăn rất chậm rãi, lại thêm nhiệt độ lòng bàn tay của Tần Xán khá ấm, nên chưa ăn được đến nửa hộp, phần kem còn lại đã bắt đầu tan chảy, thành dạng nửa lỏng.

Với cả chiếc thìa gỗ kèm theo lại khá dẹt nên càng múc đến cuối thì càng khó khăn hơn. Tần Xán loay hoay một chút, cậu khẽ rung tay——

Rồi bỗng cảm thấy lành lạnh trên lồng ngực.

Tần Xán: "..."

Tạ Dĩ Tân đang sốt, đầu óc mơ màng nên lúc đầu không để ý. Khi ngậm thìa vào miệng, anh phát hiện có gì đó không đúng, liền mở mắt ra và cúi xuống nhìn.

Sau đó anh khẽ "A" một tiếng.

Một giọt kem chảy xuống ngực Tần Xán.

Ban đầu chỉ là một giọt tròn nhỏ, nhưng dưới tác động của trọng lực, nó chầm chậm trôi xuống bụng, chảy theo từng múi cơ, len lỏi qua các rãnh của đường cong, rồi cuối cùng dừng lại gần vị trí đường nhân ngư.

Mặt Tạ Dĩ Tân vẫn chưa hết ửng đỏ, anh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó rất lâu.

Trầm mặc hồi lâu, Tần Xán cảm thấy một nỗi bất an bao trùm lấy trái tim mình, vì cậu biết, Tạ Dĩ Tân càng bình tĩnh thì càng nguy hiểm.

Một bên ngực cậu dán sát vào khuôn mặt nóng bỏng của Tạ Dĩ Tân, còn bên kia là dòng kem lạnh ngắt đang chảy xuống, như hai luồng nhiệt đối lập đan xen trên cơ thể.

Tần Xán thở sâu, định nhanh chóng xuống giường lấy khăn lau: "Tôi, tôi đi lấy khăn giấy lau đã."

Mà Tạ Dĩ Tân thì không cho cậu cái cơ hội đó. Anh siết chặt tay vòng quanh eo Tần Xán: "Không cần thiết."

Tần Xán: "...Gì cơ?"

Chưa kịp nói hết câu, giọng cậu đã run run.

Bởi giây tiếp theo, những ngón tay nóng rẫy của Tạ Dĩ Tân đã chạm vào đường nhân ngư của cậu, lần theo vệt kem trượt lên từ bụng, dọc theo cơ bụng rồi vuốt lên đến ngực.

——Cuối cùng, ngón tay khẽ gẩy nhẹ, quết nó lên.

Mỗi tấc da nơi ngón tay Tạ Dĩ Tân chạm qua đều như bị đốt cháy. Tần Xán nghe thấy giọng anh bình tĩnh, vững vàng: "Tôi nói rồi, cậu không cần xuống lấy giấy."

Tần Xán thấy cổ họng khô khốc, vẫn chưa hiểu: "Nhưng, đàn anh, anh lau sạch giúp tôi rồi, nhưng tay anh thì giờ dính đầy kem, phải——"

Cậu còn chưa kịp nói nốt chữ "làm" thì đã thấy Tạ Dĩ Tân khẽ nhíu mày, cúi đầu, thản nhiên liếm sạch kem trên đầu ngón tay mình!

Tần Xán ngừng thở: "...!"

Động tác của Tạ Dĩ Tân vô cùng đường hoàng, không thèm biết ngại luôn.

Anh tỏ ra thần thái tự nhiên, như thể chỉ làm một việc cực kỳ bình thường thôi vậy. Lưỡi anh khẽ lướt qua đầu ngón tay, rồi lập tức thu lại.

Sau đó, anh mím môi nhẹ rồi lắc tay vài cái, cuối cùng lại nằm xuống ngực Tần Xán.

Toàn bộ hành động này chỉ diễn ra trong vài giây, mượt mà như nước chảy mây trôi. Tạ Dĩ Tân lại vòng tay qua ôm chặt eo Tần Xán, như thể cậu là của riêng mình anh, không muốn chia sẻ với bất cứ ai cả.

"Nhìn đi, không cần phiền phức như vậy." Tạ Dĩ Tân bị sốt đến mụ mị, khẽ thì thầm bên tai Tần Xán, "Đừng cử động nữa, tôi giải quyết xong rồi."

Tạ Dĩ Tân tiếp tục chờ đợi Tần Xán đút kem cho mình, nhưng rất lâu mà không thấy cậu cử động.

Anh ngước lên nhìn, thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tần Xán, ngồi cứng đơ như một bức tượng ngơ ngác.

"Sao vậy?" Tạ Dĩ Tân nhìn chằm chằm cậu một lúc, đoán: "Tôi ngồi thế này có phải đè lên chân cậu rồi không? Làm cậu không thoải mái à?"

"..."

"Hay là cậu đói rồi? Ăn trước vài miếng cũng được, không cần lo cho tôi đâu."

"..."

"Cậu——"

"Tôi ổn mà."

Tạ Dĩ Tân ngập ngừng: "Cậu chắc chứ?"

"Tôi chắc chắn."

"Cậu thật sự——Ưm"

Anh chưa kịp nói hết câu thì đã bị một muỗng kem lớn nhét vào miệng, khiến anh ngẩn ra.

"Tôi vô cùng chắc chắn."

Tần Xán cứng đờ quay đi, chỉ vào ngực mình, ra hiệu cho Tạ Dĩ Tân trở về vị trí: "Với lại khi ăn thì đừng nói chuyện, đàn anh ăn xong rồi ngủ nhanh đi, như thế là giúp tôi nhiều nhất rồi."

Vị kem đậu phộng lan tỏa trong miệng, Tạ Dĩ Tân lặng đi một lúc rồi gật đầu.

Tiếng sấm đan xen với tiếng mưa, cảm giác mơ hồ lại lần nữa ùa đến. Tạ Dĩ Tân thở dài, gối đầu lên xương quai xanh của Tần Xán: "Mưa sẽ còn kéo dài bao lâu nữa?"

Giọng Tần Xán còn khàn hơn cả Tạ Dĩ Tân: "...Tôi không biết, điện thoại nằm trên quầy bar đằng kia. Anh muốn tôi xem giúp——"

"Không cần." Tạ Dĩ Tân dứt khoát từ chối.

Tần Xán im lặng, tiếp tục đút nốt phần kem còn lại.

Đường huyết tăng lên, cảm giác thỏa mãn từ thức ăn kết hợp với sự dễ chịu khi sờ vào thứ gì đó ấm áp và mềm mại đã giúp xua tan cơn sốt. Tạ Dĩ Tân càng lúc càng buồn ngủ.

Tần Xán múc muỗng kem cuối cùng, đưa đến trước miệng Tạ Dĩ Tân, nhưng đợi mãi vẫn không thấy anh cắn muỗng.

Nhìn xuống, cậu phát hiện Tạ Dĩ Tân đã nhắm mắt, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Tần Xán do dự hỏi: "Anh còn muốn ăn nữa không?"

"... Hình như không còn đói nữa." Một lúc sau, cậu nghe Tạ Dĩ Tân thì thầm, "Tôi hơi buồn ngủ."

"Vậy ngủ một giấc đi." Tần Xán nói.

Một lát sau, cậu nghe Tạ Dĩ Tân nhẹ giọng: "Nhưng tôi chưa muốn ngủ lắm."

Buồn ngủ đến vậy còn cố gắng thức sao? Tần Xán không hiểu, nhưng ngay lập tức nhớ đến những lời Tạ Dĩ Tân vừa nói với mình.

Phải chăng... vì sợ gặp ác mộng? Không phải không muốn ngủ mà là không dám ngủ?

Mí mắt của Tạ Dĩ Tân cứ nặng dần, trước khi anh nghe thấy giọng khô khan của Tần Xán: "Lần này có tôi ở đây, yên tâm ngủ đi, cứ nằm xuống đã."

"Cậu không định ăn à?"

"Đợi anh ngủ xong, tôi sẽ ăn."

"... Vậy cũng được."

Chế độ ăn uống chuyển sang chế độ chuẩn bị đi ngủ. Lúc này, họ chỉ cần liếc mắt cũng hiểu nhau, không cần nói thêm gì nữa, cả hai nhanh chóng chuyển sang tư thế nằm đối mặt nhau.

Tần Xán điều chỉnh ánh sáng đèn ngủ, làm nó dịu hơn chút.

Không rõ là ai chủ động trước, nhưng khi cả hai kịp nhận ra, Tạ Dĩ Tân đã cuộn mình trong vòng tay của Tần Xán, tay của Tần Xán cũng tự nhiên đặt lên vai anh.

Họ lại ôm lấy nhau.

Nhịp thở nóng bỏng đồng điệu, một lúc sau, Tần Xán lên tiếng: "Lúc vừa bắt đầu mưa, tại sao anh không gọi điện hoặc nhắn tin cho tôi? Như vậy tôi có thể giúp anh sớm hơn."

"Hội nghị này là một dấu mốc rất quan trọng trong sự nghiệp học thuật của cậu. Những mối quan hệ sau hội nghị cũng sẽ mang lại nhiều lợi ích cho cậu hơn."

Tạ Dĩ Tân vừa nói vừa tìm kiếm phần bụng thoải mái nhất để sờ vào, rồi giải thích: "Tương lai và cơ hội của cậu quan trọng hơn trận mưa này, nên lần này tôi không muốn làm phiền cậu. Nhưng lần sau tôi sẽ không ngại nữa đâu."

Người thanh niên hồi lâu không lên tiếng.

Cùng lúc đó, Tạ Dĩ Tân nhận ra, so với tư thế ngồi đối mặt và ôm nhau lúc nãy, tư thế nằm đối mặt hiện tại có chút hạn chế.

Đầu anh có thể rúc vào ngực Tần Xán, nhưng tay lại không tiện di chuyển.

Nếu muốn vừa chạm vào ngực vừa bụng, anh phải uốn tay một góc khó chịu. Mà nếu giữ tư thế này quá lâu, cổ tay anh sẽ đau nhức, mà tay lại kẹt giữa hai người, vô tình làm họ cách xa nhau.

Tần Xán cũng cảm nhận được sự bất tiện này. Cậu im lặng một lúc rồi nói: "Nếu sắp ngủ rồi, hay là... tạm thời đừng sờ bụng nữa nhé?"

Tạ Dĩ Tân có chút tiếc nuối.

Nhưng xét theo bảng xếp hạng trong lòng anh, phần ngực vẫn có trọng lượng quan trọng hơn phần bụng nhiều.

Do dự một chút, cuối cùng anh cũng đồng ý: "Được thôi."

Tạ Dĩ Tân lưu luyến thu tay về, định đặt tay xuống bên cạnh, nhưng đột nhiên cảm nhận được tay mình bị một bàn tay khác lớn hơn từ phía sau nắm lấy.

Anh mở mắt, tim khẽ rung lên.

Là Tần Xán. Cậu chủ động nắm lấy mu bàn tay anh, rồi nhẹ nhàng xoay cổ tay anh, cuối cùng hai bàn tay đan chặt vào nhau.

Lòng bàn tay áp vào nhau, nhiệt độ cơ thể cả hai gần như giống hệt, khó mà phân biệt ai là người ấm hơn, ai là người nhận được sự ấm áp.

So với việc ôm chặt, thì việc nắm tay có vẻ ít phá vỡ ranh giới hơn, thậm chí còn khá là... thuần khiết.

Nhưng ngay khoảnh khắc tay họ chạm vào nhau, Tạ Dĩ Tân nhận ra tim mình đập lỡ một nhịp——anh đã tìm thấy được sự an tâm mà mình hằng khao khát rồi.

"Lần sau, hoặc có thể nói là từ nay về sau, nếu trời mưa mà tôi không để ý, nếu anh cần tôi, bất kể tôi đang làm gì, nhất định phải nói cho tôi biết."

Giọng nói của Tần Xán như đang kìm nén một cảm xúc nào đó. Nói xong, cậu ngừng lại một lúc, có chút lúng túng khi bổ sung: "Dù sao thì đây cũng là... điều chúng ta đã thỏa thuận trong hiệp ước giúp đỡ lẫn nhau, tôi không muốn nợ anh."

Tạ Dĩ Tân muốn ngẩng đầu lên, nhưng Tần Xán đặt tay lên đầu anh, giữ chặt không cho nhìn thấy khuôn mặt cậu.

Lúc này, Tạ Dĩ Tân mới chợt nhận ra rằng, nhiều lần trước, khi Tần Xán chọn cách ấn đầu anh xuống, có lẽ là vì không muốn anh nhìn thấy biểu cảm của cậu.

Thế nên, anh không cố gắng nữa, chỉ im lặng dựa vào vòng tay của Tần Xán, một lát sau khẽ đáp: "Được."

Tạ Dĩ Tân siết chặt tay Tần Xán.

Cơn sốt cao khiến tầm nhìn của anh trở nên mờ mịt, những giọt nước mắt vô thức chảy ra từ khóe mắt, khiến mắt anh cay xè, gần như không thể mở nổi.

Nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay và má truyền đến khiến anh cảm thấy an toàn vô cùng.

Ý thức dần chìm vào trạng thái mơ hồ, cơ thể anh như bị nhấn chìm trong làn nước ấm áp. Anh không thể kháng cự được sức hút đó, nhưng lại lo sợ khi hoàn toàn rơi vào sẽ bị chết đuối.

Tạ Dĩ Tân nhắm mắt lại, như để xác nhận điều gì đó, rồi khẽ gọi: "Tần Xán?"

Một lúc lâu sau, Tạ Dĩ Tân nghe thấy tiếng "Ừm" của cậu.

"... Ngủ đi." Giọng Tần Xán vang lên từ phía trên đầu anh, "Tôi ở đây mà."

Cuối cùng, Tạ Dĩ Tân cũng yên tâm, để mình chìm vào giấc mơ ấm áp.

Trước đây, biết bao đêm mưa cô đơn, anh đã quen tự mình vượt qua rồi, bị ký ức kéo vào sâu thẳm, bị những cơn ác mộng lạnh lẽo bủa vây.

Nhưng giờ đây Tạ Dĩ Tân nhận ra rằng, có lẽ bản thân không còn sợ những cơn mưa nữa.

Có lẽ... anh đã tìm thấy mặt trời của riêng mình rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi