KHẢ NĂNG CÓ MƯA LÀ 100% - GIỚI THÁI HỒ HỒ

Thế giới trong thoáng chốc trở nên vô cùng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng sóng biển hoà lẫn với gió, dường như cả tiếng thở của họ cũng bị át đi.

Khi chất vấn lẫn nhau, những câu họ hỏi rõ ràng là hai vấn đề khác nhau, nhưng theo một cách nào đó điều mà họ thực sự muốn hỏi lại giống nhau——tại sao lại làm trái lẽ thường và chính bản thân mình để đưa ra những lựa chọn không giống như chính họ?

Bên cạnh là đống lửa trại nhỏ vẫn đang nhảy múa vui vẻ, Tạ Dĩ Tân đã đợi rất lâu nhưng Tần Xán vẫn chưa trả lời.

Một lát sau, anh nghe giọng khàn khàn của Tần Xán: "Rõ ràng tôi là người hỏi trước nên dù sao thì cũng nên là đàn anh trả lời trước chứ, phải không nào?"

Tạ Dĩ Tân gật đầu.

"Lúc đó là trực giác của tôi mách bảo, bảo rằng tôi muốn đến xem cậu."

Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi muốn xem cậu thể hiện thế nào, xem tốc độ nói có chậm lại chút nào không, xem những điểm chính trong biểu đồ kết luận có được nêu đủ không... Nói chung là tôi chỉ muốn đến xem cậu thôi."

"Cho dù có rủi ro gặp phải người quen nhưng lúc đó tôi đã cân nhắc thiệt hơn rồi, nghĩ rằng chỉ cần nhìn cậu một chút thôi thì cũng đáng." Anh nói, "Thực tế đã chứng minh, tôi đã đúng. Khi đó cậu đã thể hiện rất xuất sắc."

Tuy nhiên, điều mà Tần Xán bắt được lại là một chi tiết khác: "...Trực giác sao?"

Tạ Dĩ Tân đáp: "Đúng vậy."

Cằm Tần Xán hơi siết lại: "Nhưng đàn anh à, anh không nghĩ dùng từ "trực giác" để trả lời câu hỏi của tôi... là quá mơ hồ sao?"

Gió biển ẩm ướt, sắc trời dần tối, đống lửa lay động, ở nơi ánh lửa không thể chạm tới, một phần khuôn mặt của Tần Xán bị bóng tối che khuất.

Tạ Dĩ Tân không trả lời, nét mặt anh có chút bối rối.

Một lúc sau, Tần Xán như hít sâu một hơi: "Được, vậy tôi... cũng là vì trực giác của mình thôi."

Cậu nói một cách khô khan: "Khi đó tình huống cấp bách, não tôi quá tải, và phản ứng trực giác đầu tiên là dùng miệng để chặn lại."

"Với một câu trả lời như vậy," Cậu nhìn thẳng vào mắt Tạ Dĩ Tân, "Anh thấy có thể chấp nhận được sao?"

Tạ Dĩ Tân trầm ngâm giây lát.

"Thành thật mà nói nếu là người khác dùng câu trả lời của tôi làm câu trả lời cho họ, có lẽ tôi sẽ nghĩ rằng người đó lười biếng, không thể nghĩ ra câu trả lời của chính mình."

Anh nói: "Nhưng nếu người đó là cậu, vậy tôi có thể chọn tin cậu thôi."

Tần Xán: "..."

Người bình thường khi nói về những chuyện như vậy, trong tình cảnh mập mờ đầy ám hiệu này, thì có thể đã có sự ngầm hiểu. Nhưng với Tạ Dĩ Tân, Tần Xán lại luôn không thể chắc chắn được.

Giữa họ dường như chỉ cách một lớp giấy mỏng manh dễ vỡ.

Tần Xán cảm thấy Tạ Dĩ Tân có lẽ đã nhận ra điều gì đó, lại như có thể không. Cậu cũng mơ hồ cảm nhận được gì đó từ anh nhưng vẫn không dám khẳng định suy đoán của mình.

Sự thăm dò giữa họ quá vụng về, có lúc Tần Xán chợt muốn phá vỡ tất cả nhưng lại sợ rằng sau đó nếu kết quả không như cậu mong đợi thì mỗi lần mưa họ sẽ chẳng còn thoải mái bên nhau được nữa.

Hoàng hôn thật đẹp, màn đêm dần buông xuống. Tạ Dĩ Tân không tiếp tục nằm trên đầu gối của Tần Xán nữa.

Anh ngồi dậy nhìn ra đường chân trời xa được nhuộm màu rực rỡ của hoàng hôn, như thể nó đang được lửa hôn lên.

Một lúc sau, anh quay sang nhìn cậu: "Phải rồi, vết thương trên ngực cậu đã đỡ hơn chút nào chưa? Tôi có thể xem——"

Nói rồi, anh giơ tay định chạm vào cổ áo của Tần Xán.

Lúc này trong lòng cậu đã rất rối bời, thấy Tạ Dĩ Tân giơ tay lên, cậu theo phản xạ nắm lấy ngón tay anh siết chặt.

Tạ Dĩ Tân hơi giật mình.

Tần Xán cứng đờ người, vội vàng thả tay ra: "Không, không sao, chỉ còn chút vết bầm thôi, gần như tan hết rồi."

Tạ Dĩ Tân khẽ thu tay lại: "Thế tốt rồi."

"À——"

Dưới mông là cát lạnh nhưng Tần Xán không thể ngồi thêm một giây nào nữa. Cậu vội đứng dậy: "Đã là sáu bảy giờ tối rồi, một lát trời sẽ bắt đầu mưa đó, mà về khách sạn còn tận một đoạn nữa. Không mấy chúng ta về trước được không?"

Tạ Dĩ Tân nhìn cậu, gật đầu và đứng lên.

Cơn mưa nhỏ tối nay đến thật đúng giờ.

Họ đặt vé máy bay cho chiều mai, vì vậy đây sẽ là trận mưa cuối cùng trước khi họ bay về London.

Có lẽ vì trận mưa lớn đêm qua quá dữ dội nên cơn mưa nhỏ lần này lại khiến Tần Xán cảm thấy... không nhằm nhò gì hết trơn.

Tạ Dĩ Tân bị sốt nhẹ, tai và má hơi đỏ nhưng tinh thần vẫn khá ổn. Anh nằm trên giường, thậm chí còn trả lời vài email.

Tần Xán ngồi bên cạnh, định giơ tay cởi cúc áo sơ mi thì nghe Tạ Dĩ Tân nói: "Không sao đâu, mưa không lớn, ôm tay thôi là được rồi."

Sự dè dặt bất ngờ đó làm Tần Xán thoáng nghi ngờ tai mình có vấn đề: "...Anh chắc chứ?"

Tạ Dĩ Tân ôm lấy cánh tay của Tần Xán, tựa mặt vào bắp tay cậu, khẽ cọ nhẹ rồi ngước mắt lên đáp "Ừm."

Anh nói: "Thế là đủ rồi."

Từ góc nhìn của Tần Xán, hành động này trông có vẻ như hơi làm nũng.

Ngay cả cái nhìn ngắn ngủi này cũng khiến Tần Xán cảm thấy bối rối. Cậu lập tức ngẩng đầu lên: "...Tùy anh vậy."

Tần Xán giơ tay tắt đèn bên cạnh. Trong bóng tối, ngoài kia tiếng mưa không ngớt, hơi thở của họ quấn quýt bên nhau.

Một lúc lâu sau, Tạ Dĩ Tân khẽ gọi: "Tần Xán?"

Chàng thanh niên không phản ứng, cứ như thể đã ngủ thiếp đi rồi.

Tạ Dĩ Tân im lặng một lát rồi từ từ buông tay, lén lút ôm lấy chàng thanh niên, sau đó rúc vào lòng cậu và nhắm mắt lại an tâm ngủ.

Vài giây sau, ở nơi Tạ Dĩ Tân không thể nhìn thấy, Tần Xán mở mắt, khẽ thở ra một hơi dài.

Họ vốn đã đặt vé máy bay cho chiều hôm sau để về London.

Theo lý thuyết thì tầm bốn năm giờ là họ đã hạ cánh rồi. Nhưng thời tiết ở Edinburgh hai ngày qua khá thất thường, thế là chuyến bay bị trì hoãn một chút, đến nơi đã là khoảng tám chín giờ tối.

Nhà họ ở hai khu vực khác nhau trong London nên không cùng đường về. Căn hộ của Tần Xán gần hơn, chỉ mất mười phút đi xe buýt là đến.

Tạ Dĩ Tân ở xa hơn, lẽ ra anh có thể bắt taxi ngay sau khi hạ cánh nhưng anh vẫn chọn đợi xe buýt cùng Tần Xán một lúc.

Tần Xán ngập ngừng: "Đàn anh về đi, hành lý anh nhiều thế mà ở lại chờ cùng tôi chẳng nghĩa lý gì cả."

Tạ Dĩ Tân: "Không sao, đi taxi cũng tiện mà, chờ cùng cậu một chút thôi."

Lúc này thì trời đã tối, đường phố xe cộ qua lại tấp nập nhưng may mắn là không có quá nhiều người đi bộ. Họ ngồi trên chiếc ghế dài tại trạm xe buýt, đặt hành lý ngay bên chân.

Tạ Dĩ Tân hỏi: "Cậu ngồi tuyến nào?"

Tần Xán: "Tuyến 55, đi khoảng năm sáu trạm là tới."

Tạ Dĩ Tân khẽ gật đầu.

Cả hai lại im lặng không nói gì nữa.

Đường phố London nhộn nhịp khác hẳn với sự yên tĩnh, thanh lịch của Edinburgh, nó khiến họ có chút bỡ ngỡ. Như thể đêm mưa bão và sự gần gũi bên bờ biển kia chỉ là một giấc mơ.

Trạm xe vắng người, trên biển quảng cáo, người mẫu cầm lọ nước hoa tinh xảo, nhưng bên cạnh là những nét vẽ graffiti lộn xộn, ánh sáng từ hộp đèn mờ mờ ảo ảo.

Có lẽ vì đã muộn nên mãi mà họ không đợi được chuyến xe mà Tần Xán cần.

Trong không gian yên tĩnh, Tạ Dĩ Tân mở lời: "Có một việc tôi muốn hỏi cậu suy nghĩ thế nào."

Thông thường nếu không phải là yêu cầu quá khó, Tạ Dĩ Tân sẽ thẳng thắn nói ra. Mỗi lần anh đột ngột trở nên dè dặt như vậy, điều đó chắc chắn có nghĩa là anh đang ấp ủ cho chuyện gì đó khá khủng bố.

Tần Xán nói: "...Anh nói đi."

"Tôi muốn nâng cấp mối quan hệ hợp tác của chúng ta."

Tạ Dĩ Tân nhìn Tần Xán, "Ý tôi là, sau này chúng ta không chỉ giúp nhau vào những ngày mưa trong tuần, mà cả cuối tuần và ngày lễ cũng phải bao gồm, giống như chuyến đi lần này vậy."

"Đổi lại, tôi sẽ mang đến cho cậu sự hỗ trợ tốt hơn, chỉ là về mặt hàn lâm thì bây giờ tôi cảm thấy mình không giúp cậu được nhiều nữa."

Tạ Dĩ Tân nghĩ một chút: "Tôi nhớ cậu khá thích món ăn tôi nấu. Nếu cậu thấy ổn, tôi có thể mỗi ngày mang cho cậu một bữa trưa, tôi còn có thể——"

Anh còn chưa kịp nói hết câu thì Tần Xán bất ngờ ngắt lời, giọng khàn khàn: "Tôi không muốn."

Tạ Dĩ Tân sững sờ.

Thực ra trước khi hỏi, anh còn tưởng rằng Tần Xán sẽ không từ chối chứ.

Bởi vì dù là chuyến đi này hay đêm sau buổi biểu diễn thoát y trước đó, đều không nằm trong những ngày mưa mà họ đã thỏa thuận giúp nhau.

Thế nhưng Tần Xán luôn giúp anh vượt quá thỏa thuận mà không nói gì, thậm chí chuyến đi Edinburgh lần này cũng là Tần Xán chủ động mời anh đi cùng.

Tần Xán im lặng một lúc rồi nói khẽ: "Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với anh."

Tạ Dĩ Tân nhìn chằm chằm vào mặt cậu: "Vậy à, không sao đâu."

Không gian bỗng chốc trở nên ngột ngạt, Tạ Dĩ Tân không nói gì, còn người Tần Xán có hơi cứng ngắc.

Một lúc sau, Tạ Dĩ Tân quay lại nhìn Tần Xán, lần nữa lên tiếng: "Tôi có thể hỏi tại sao không?"

"Không phải lỗi của anh, đàn anh." Cậu nói, "Là... vấn đề của tôi."

"Những lần thân mật trong ngày mưa mà chúng ta đã thỏa thuận, tôi cứ tưởng tôi có thể coi đó như chuyện giúp đỡ bình thường."

Tần Xán không dám nhìn vào mắt Tạ Dĩ Tân: "Nhưng giờ... tôi bắt đầu thấy bối rối."

Tạ Dĩ Tân ngạc nhiên: "Bối rối?"

"Đúng vậy, bối rối."

Tần Xán nói: "Nếu tôi đồng ý nâng cấp thỏa thuận, điều đó có nghĩa là gần như mọi khoảnh khắc trong cuộc sống, chúng ta sẽ phải gần gũi nhau. Nhưng theo tôi, điều đó chỉ dành cho những người yêu hoặc những người thân mật nhất với nhau mới được."

Yết hầu Tần Xán khẽ di chuyển: "Có lẽ đàn anh không cảm thấy gì, có thể anh phân biệt rất rõ ràng giữa sự gần gũi và những cảm xúc khác. Có thể anh chỉ coi tôi như một thú bông lớn dễ ôm, hoặc anh chỉ... đơn giản là cần tôi vào những ngày mưa."

Đôi mắt Tạ Dĩ Tân hơi mở to.

"Cho dù là ôm ấp, chạm vào hay bất kỳ sự thân mật nào ngoài kế hoạch, anh có thể giải thích là để giảm bớt triệu chứng mưa, dùng lý do "trực giác" để trả lời. Nhưng giờ tôi... tôi không thể tiếp tục xem như không có gì được nữa."

Tần Xán khẽ thở dài: "Nhưng thế này thì thật không công bằng với tôi chút nào."

Chiếc xe buýt màu đỏ từ từ dừng lại phía sau họ. Tuyến 55, chính là chuyến xe mà Tần Xán đã chờ đợi.

Tần Xán bất chợt nhận ra rằng, nói những lời vòng vo như vậy với người như Tạ Dĩ Tân, cuối cùng chỉ có mình bị kéo vào vòng xoáy thôi.

Những hành khách đợi cùng chuyến xe cách đó không xa đã đứng dậy, lác đác đi về phía cửa xe buýt.

Ngực Tần Xán phập phồng, tim đập mạnh đến mức như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu cắn chặt răng đứng dậy.

"Hôm đó đàn anh bảo tôi dùng câu trả lời của anh để đáp lại câu hỏi của anh, là lười biếng đúng không?"

Cậu nói: "Vậy giờ tôi sẽ thành thật trả lời anh, tại sao có nhiều cách đến vậy, từ chối cũng được, tự vệ cũng được, nhưng tôi lại chọn làm điều đó."

"Lúc nhìn thấy anh như vậy, em cảm thấy đau lòng và sợ hãi. Em không muốn làm anh tổn thương, không muốn đẩy anh ra, càng không muốn rời xa anh."

Hàm Tần Xán hơi cứng lại, dòng người cứ chuyển động, còn cậu thì đứng ở cuối hàng quay lưng lại với Tạ Dĩ Tân, khẽ nghiêng mặt: "Và thay vì nói đó là trực giác hay nhận thức mơ hồ, thực ra khi nhìn thấy khuôn mặt anh, trong đầu em đã có một cảm giác vô thức... là rất muốn hôn anh."

Hơi thở của Tạ Dĩ Tân chợt ngưng lại.

Anh ngẩn ngơ nhìn Tần Xán bước lên xe buýt, quay người nhìn mình.

Làn gió đêm lướt qua, ánh mắt của chàng trai lai với đôi mắt nâu sâu thẳm rực sáng, tựa như ngọn lửa nóng nhất bên bờ biển Edinburgh, cậu trông vừa xấu hổ vừa kiên định.

"——Vì muốn hôn nên em mới hôn."

Trong khoảnh khắc cánh cửa xe buýt sắp đóng lại hoàn toàn, Tần Xán hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt Tạ Dĩ Tân, dõng dạc nói: "Em hoàn toàn không cần lý do nào cả."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi