Lúc Tần Khả Vi và David rời đi thì đã hơn chín giờ tối.
Tần Xán tiễn hai người xuống lầu rồi quay lại căn hộ thì thấy Tạ Dĩ Tân đã dọn bàn gần xong.
Tên bàn chỉ còn lại vài bộ đồ ăn và một phần bánh kem nhỏ.
Tần Xán nhìn Tạ Dĩ Tân, đứng sững trước cửa vài giây rồi nhanh chóng giả vờ như không có gì xảy ra: "À, em ăn tối no quá nên để em rửa bát cho, tiện thể tiêu hóa một chút..."
Tạ Dĩ Tân điềm đạm đáp: "Anh đã bỏ bát vào máy rửa bát rồi."
Tần Xán: "..."
Hai người tiếp tục nhìn nhau vài giây, không gian im ắng đến mức có thể nghe rõ được cả tiếng kim rơi.
Tần Xán hít một hơi thật sâu, cuối cùng không nhịn được nữa mà nói: "Thật sự không phải em chủ động nói với mẹ đâu."
Tạ Dĩ Tân im lặng.
Tần Xán gãi đầu: "Mẹ tự đoán ra thôi, tại em... em không giấu được."
Cảm giác yêu thích quả thật khó mà giấu đi. Khi kể với mẹ về bữa tiệc sinh nhật này, cậu đã nói nguyên văn rằng: "Anh ấy là một đàn anh trong phòng thí nghiệm, cũng là bạn rất thân của con, lại nấu ăn rất ngon nữa nên sinh nhật năm nay bố mẹ đến cùng ăn với bọn con được không?"
David thì tin, nhưng Tần Khả Vi thì nhạy bén hơn nhiều——bà dễ dàng nhận ra sự ngại ngùng hiếm hoi trên mặt cậu và nụ cười không thể giấu nổi trong ánh mắt cậu.
Sau một loạt câu hỏi kiểu "Đàn anh nào mà thân thiết đến mức nấu cho con cả bàn tiệc nhân dịp sinh nhật?" của mẹ, Tần Xán chẳng còn cách nào ngoài cắn răng thừa nhận mối quan hệ thật sự của hai người.
"Mặc dù đó là lỗi của em vì đã lỡ lời, nhưng anh cũng thấy rồi đấy, bố mẹ em rất thích anh mà."
Tần Xán cố gắng phân bua, cuối cùng đưa mắt lảng tránh để đổi chủ đề: "Ơ kìa, trong túi này có gì thế nhỉ? Để em xem nào... ồ, hình như là quà mẹ mang tới cho em."
Cách lảng tránh này thật sự rất sượng.
Thế nhưng sau vài giây im lặng, Tạ Dĩ Tân cũng không tiếp tục truy cứu, chỉ nói: "Anh không chuẩn bị quà sinh nhật cho em."
Tần Xán ngẩng đầu ngạc nhiên: "Hả?"
"Anh không giỏi chọn đồ và cũng không rành sở thích của người khác." Tạ Dĩ Tân giải thích, "Nếu chọn sai quà sẽ khiến người ta mất vui."
Tần Xán thoáng sững người.
Nói không thất vọng chút nào thì chắc chắn là nói dối, nhưng cậu thật sự chẳng nghĩ nhiều nên cố trấn an anh: "Không sao đâu mà, năm nay có anh ở đây là đủ rồi, chưa kể anh còn nấu cả bàn tiệc, lại còn chịu gặp bố mẹ em nữa. Em thật sự rất vui——"
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, Tạ Dĩ Tân bình thản ngắt lời cậu: "Thôi được rồi, thật ra anh vừa nói dối đấy."
Tần Xán: "...?"
Tạ Dĩ Tân nhìn Tần Xán một cách khó hiểu: "Anh có đọc vài bài viết nói rằng trước khi tạo bất ngờ thì nên tạo chút cảm giác hụt hẫng, để như vậy dù món quà có như thế nào thì người nhận cũng sẽ vui hơn."
Tần Xán suýt nữa thì nghẹn thở: "Đàn anh à... hay là lần sau mình đừng xem mấy trang tin kiểu đó nữa đi."
Cậu mím môi, vẫn không giấu nổi sự mong đợi trong lòng, ra vẻ không quá quan tâm mà hỏi: "Vậy... là quà gì thế anh? Giờ em có thể nhận được chưa?"
Tạ Dĩ Tân gật đầu: "Được, nhưng em phải cởi áo ra trước."
Tần Xán: "Hả?"
Có phải nhận quà sinh nhật còn phải trả thêm một khoản không?
Tạ Dĩ Tân nhìn thẳng vào mắt Tần Xán, nhắc lại vô cùng súc tích: "Cởi áo ra."
Vẫn là sự kiên quyết quen thuộc.
Nhưng đối với Tần Xán bây giờ, cởi áo trước mặt Tạ Dĩ Tân cũng chỉ bình thường như uống nước thôi. Cậu thở dài, kéo áo phông lên rồi nhanh chóng cởi ra.
Ánh mắt của Tạ Dĩ Tân dừng lại ở ngực Tần Xán vài giây rồi nói: "Nhắm mắt lại, cúi đầu xuống một chút."
Tần Xán chần chừ vài giây rồi ngoan ngoãn nhắm mắt cúi đầu thấp xuống.
Vài giây sau, cậu cảm thấy có gì đó lành lạnh rơi xuống cổ và ngực mình.
"Cơ thể em rất đẹp, đường nét ở ngực cũng rất đẹp."
Mắt Tần Xán chìm trong bóng tối, giọng Tạ Dĩ Tân vang lên bên tai cậu: "Nên từ lâu anh đã muốn tặng em một sợi dây chuyền."
"Trang sức rơi trước ngực em, dù là đứng yên hay đung đưa cũng đều rất hợp." Anh nói.
Thật ra lúc này người bình thường chắc sẽ muốn hỏi ngay "Sao tặng dây chuyền mà lại phải cởi áo?", nhưng Tần Xán hiểu quá rõ rằng Tạ Dĩ Tân d.âm dục đến mức nào, nên cậu rất khôn ngoan chọn cách không hỏi thêm gì.
Hơi thở của Tần Xán trở nên gấp gáp hơn.
Thật ra cậu rất ít khi đeo trang sức, nhưng cảm thấy chiếc dây chuyền này quả là một món quà ý nghĩa.
——Nếu đeo trước ngực thì có thể vô tình lộ ra cho người khác thấy, có khi ai đó sẽ hỏi thăm là ai đã tặng mình. Hơn nữa, chiếc dây chuyền đeo sát da, để lúc nào cậu cũng cảm nhận được sự tồn tại vô cùng lưu tâm của món quà.
Lúc này, Tần Xán không kiềm chế được nữa mà vô cùng háo hức muốn mở mắt ra xem kiểu dáng của dây chuyền.
"Rồi đấy." Cậu cảm nhận tay Tạ Dĩ Tân dịch chuyển nhẹ trước ngực mình, chỉnh lại sợi dây, "Giờ em mở mắt ra được rồi."
"Em chưa đeo dây chuyền bao giờ hết."
Tần Xán mở mắt, cố giữ bình tĩnh dù tim đập nhanh không tưởng: "Nhưng nếu món quà này quá đắt, em sẽ không nhận đâu——"
Vừa nhìn thấy thứ nhỏ xíu màu bạc trước ngực, câu nói còn đang dang dở của cậu lập tức dừng lại.
Nhịp thở của Tần Xán bất giác trở nên rạo rực.
Trước ngực cậu đúng là có một sợi dây chuyền, nhưng không phải đá quý đắt tiền hay bất kỳ món trang sức hàng chợ nào, mà là... một chiếc chìa khóa nhỏ bằng sắt.
Tần Xán biết chắc đây không chỉ là vật trang trí hình chìa khóa, mà là một chiếc chìa khóa thật sự. Bởi vì cậu đã từng dùng nó rất nhiều lần rồi.
Lần đầu tiên là dưới cơn mưa đầu xuân ở London, khi Tần Xán phát hiện Tạ Dĩ Tân đang bất tỉnh trong phòng thí nghiệm, cậu đã dùng chính chiếc chìa này để mở cửa căn hộ của anh.
Lần đó cậu còn chưa quen lắm, loay hoay mãi mới mở được cửa nhà.
Sau đó, họ cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu ngày mưa. Cơ thể cứ cọ vào nhau, thân mật ôm lấy nhau giữa lối đi, tay trong tay, hơi thở nặng nhọc quấn quýt, Tạ Dĩ Tân loạng choạng ngã vào ngực cậu. Còn Tần Xán vừa ôm chặt anh vừa sử dụng chiếc chìa khóa nhỏ ấy để mở cửa, thuần thục như thể quen thuộc từ lâu.
Đây là chìa khóa căn hộ của Tạ Dĩ Tân.
"Có vài điều anh cần nói rõ trước, để em suy nghĩ xem có nên nhận món quà này không."
Giọng Tạ Dĩ Tân vẫn điềm tĩnh như cũ, nhưng tốc độ nói có phần nhanh hơn một chút. "Lâu rồi anh không sống cùng ai nên có một số thói quen và tật xấu. Có thể em sẽ không quen hoặc thậm chí thấy khó chịu."
Tần Xán nắm chặt chiếc chìa khóa lạnh lẽo trước ngực, cảm nhận sự sắc bén của các cạnh chìa hôn vào lòng bàn tay mình.
Cậu cố giữ cho giọng mình không run: "...Ví dụ như?"
Tạ Dĩ Tân thoáng sững người, dường như không ngờ cậu lại hỏi tiếp. Anh im lặng giây lát rồi mới đáp: "Ví dụ... bình thường sau bữa tối, anh cần một tiếng để đọc tài liệu. Trong thời gian đó, anh sẽ không trò chuyện với ai cả."
"Với cả, như anh đã từng nói, dù không phải ngày mưa thì anh cũng phải ôm một con thú nhồi bông cỡ lớn mới ngủ được."
Anh ngập ngừng: "Nó có nghĩa là nếu em chiếm vị trí của nó trên giường, mỗi tối anh sẽ cần ôm em mới ngủ được. Em nên cân nhắc kỹ điều này."
"Dĩ nhiên," Anh ngừng lại, "Em cũng có thể chọn không nhận chìa khóa."
Tần Xán hơi hé miệng, định nói điều gì đó nhưng lại nghe Tạ Dĩ Tân lên tiếng tiếp: "Nhưng nếu em chọn không nhận, món quà thứ hai anh đã chuẩn bị sẽ không thể đưa em được."
Câu "Bộ em điên sao mà không nhận?" của Tần Xán gần như nghẹn lại ở cổ họng ngay lập tức.
"Vậy, vậy anh nói em nghe trước xem món quà thứ hai là gì đi." Tần Xán hơi khó nhịn, cổ họng cậu khẽ chuyển động, "Em sẽ cân nhắc xem có nhận món đầu tiên hay không."
Tạ Dĩ Tân khẽ cau mày. Rõ ràng, câu "Em sẽ cân nhắc" của Tần Xán nằm ngoài dự đoán của anh.
Anh chăm chú nhìn cậu một lúc rồi bảo: "Vậy em nhắm mắt lần nữa đi."
Tần Xán nuốt khan: "Vâng."
Rồi lại nhắm mắt lại.
Cậu nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ.
Vài giây sau, cậu cảm thấy bụng mình hơi nhói lên.
——Khác với cảm giác của chìa khóa lạnh lẽo, lần này là một thứ có cạnh sắc hơn nhưng cậu không rõ đó là gì, đang chậm rãi đặt lên bụng dưới của cậu.
Khi vật sắc lạnh đó chạm vào da, Tần Xán thấy một chút nhói đau suýt nữa đã kêu lên rồi, nhưng cảm giác đau nhanh chóng tan biến mà chỉ để lại chút nhột nhạt.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu nghi ngờ không biết có phải do mình không nhận chiếc chìa khóa mà Tạ Dĩ Tân bèn kiếm một con dao để xử mình không.
Vật sắc dừng lại ở bụng dưới của cậu, không hẳn là đau, chỉ nhột đến khó chịu thôi.
Lại một lần nữa, tiếng sột soạt vang lên. Rốt cuộc Tần Xán cũng nghe tiếng Tạ Dĩ Tân khẽ nói bên tai: "Em mở mắt đi."
Tần Xán vừa mở mắt ra đã cúi xuống nhìn ngay vào bụng mình, muốn xem rốt cuộc vật gì lại gây ra cảm giác kỳ lạ đến thế.
——Là một miếng bao nhỏ bằng giấy bạc, hình vuông.
Thấy rõ thứ đó, đầu óc Tần Xán bỗng "Vù vù" sang chấn: "Đây là——"
Cậu nghe Tạ Dĩ Tân đáp với vẻ bình tĩnh: "Là mẹ em lén đưa cho anh trước khi bà đi."
Tần Xán chết lặng. Lúc cậu ngơ ngác ngẩng lên nhìn rõ gương mặt Tạ Dĩ Tân, mắt cậu còn mở to hơn.
Giờ cậu bắt đầu hiểu những tiếng động sột soạt vừa rồi là gì rồi.
——Không biết từ lúc nào mà Tạ Dĩ Tân đã cởi hết khuy áo sơ mi của mình. Anh ngồi tựa hờ lên bàn ăn, thản nhiên để lộ cơ thể mình trước mắt Tần Xán.
Một tay anh cầm miếng giấy bạc nhỏ chạm vào bụng Tần Xán, tay kia với lấy phần kem còn lại trên chiếc bánh trên bàn, quết một ít kem còn sót lại trên mép bánh.
Anh bắt đầu di nhẹ ngón tay từ cổ xuống xương đòn chà đến ngực, rồi từ ngực trượt xuống tới thắt lưng.
Động tác của anh vừa hờ hững lại vừa cuốn hút.
Lớp kem đặt khá lâu ở nhiệt độ phòng nên màu ngà ngà, dẻo mịn, gần như sền sệt.
Giống như một màu sơn ngọt ngào, nó dễ dàng lan tỏa khi Tạ Dĩ Tân chạm vào.
Cơ thể anh vốn cao gầy và thanh thoát, thân hình gọn gàng và thanh lịch, vừa xa cách nhưng lại có nét kiêu kỳ.
Mạch máu xanh nhạt dưới cổ, xương đòn đẹp mắt, vòng eo mảnh khảnh mềm mại——dáng anh không phải kiểu cơ bắp lực lưỡng tác động thị giác mạnh như Tần Xán, nhưng lại đẹp theo một vẻ thanh thoát cuốn hút vô hình.
Đó là một vẻ đẹp mà đến khi nhận ra được rồi, thì ánh mắt của mình đã không thể rời đi được nữa.
Huống chi, lớp kem ngà ngà bị đầu ngón tay Tạ Dĩ Tân phết lên rồi trượt dọc từ cổ anh, đi qua xương quai xanh lan xuống ngực rồi chảy đến vòng eo đó.
Dưới ánh đèn vàng dịu dàng trong phòng ăn, Tần Xán không còn phân biệt được đâu là màu trắng của kem, đâu là nước da của Tạ Dĩ Tân nữa.
"Anh không giỏi làm bánh, cũng không đánh bông kem thành thạo nên chiếc bánh em ăn cùng bố mẹ tối nay là đặt từ tiệm."
Tạ Dĩ Tân ghé sát tai Tần Xán, hơi thở nóng rực khiến tai cậu đỏ bừng: "Nhưng bánh là thứ quan trọng, anh vẫn nghĩ tự tay làm mới có ý nghĩa hơn."
Cổ họng Tần Xán cực kỳ khô khốc, ánh mắt cố gắng rời khỏi xương quai xanh của Tạ Dĩ Tân như không dám tin nổi điều mình đang chứng kiến: "Tạ Dĩ Tân..."
"Nếu cuối cùng em quyết định nhận chiếc chìa khóa này, vậy thì đêm nay anh có thể cho em cơ hội làm bánh cùng anh."
Tạ Dĩ Tân nhìn xuống, nhẹ nhàng nắm tay Tần Xán dẫn đầu ngón tay cậu đặt lên xương đòn của mình, để cậu cảm nhận lớp kem mềm mịn, ẩm ướt: "Lần này, chúng ta có thể cùng nhau thử phần kem bên ngoài trước đã——"
Vừa nói, tay phải Tạ Dĩ Tân vừa cầm miếng giấy bạc nhỏ chậm rãi di chuyển, dùng cạnh hơi sắc của miếng giấy cọ nhẹ vào bụng dưới đang căng trướng lên của Tần Xán. Mỗi lần di chuyển đều đều, không ngừng chạm vào làn da cậu: "——rồi mới đến phần nhân bên trong."
Hơi thở của Tần Xán bỗng chốc ngưng trọng.
"Vậy chiếc chìa khóa này..."
Tạ Dĩ Tân nâng ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Tần Xán, khẽ hỏi: "Giờ em định nhận hay không?"
Tác giả có lời muốn nói
Tiểu Tần nhà ta: Trên thì muốn nhận, dưới còn muốn hơn.