Tạ Dĩ Tân ngủ mê mệt mãi đến chiều mới tỉnh dậy.
Toàn thân anh nhức mỏi, kiệt sức như thể vừa trải qua một trận cuồng phong.
Dù đêm qua cả hai đã vất vả đến khuya, nhưng may mà Tần Xán vẫn tràn đầy sinh lực. Trước khi ngủ cậu còn ôm lấy Tạ Dĩ Tân cùng đi tắm nên bây giờ ít ra anh vẫn cảm thấy dễ chịu.
Trong những chuyện như thế này thì khó mà bảo một chàng trai trẻ dừng lại khi còn đang cao hứng. Sáng sớm tỉnh dậy, Tần Xán cứ cọ vào sau lưng Tạ Dĩ Tân, muốn vuốt ve xà nẹo thêm chút nữa.
Nhưng Tạ Dĩ Tân đã khéo léo từ chối.
Anh chỉ ngón trỏ chọt nhẹ lên ngực Tần Xán tạo ra khoảng cách giữa hai người rồi anh khàn giọng nói: "Lứa Daf-2 đột biến* mà em nuôi cần phải chuyển đi trong sáng nay."
Tần Xán trầm tư trong giây lát, đáp: "... Đúng là thế thật."
Đời sống của dân nghiên cứu là như vậy đấy.
Dĩ nhiên Tạ Dĩ Tân cũng có chút tư lợi khi nhắc việc này, bởi anh biết nếu cứ tiếp tục để Tần Xán ôm mình thêm vài giây nữa thì rất có khả năng cả hai sẽ kìm lòng không đậu mà cà súng toẹt lửa thêm một lần nữa.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, anh thấy bầu trời âm u.
Bây giờ đang đầu thu, đáng lẽ đây là lúc thời tiết mát mẻ dễ chịu nhất, nhưng Tạ Dĩ Tân không hề thích mùa thu ở London.
Mưa quá nhiều, và mỗi lần mưa lại khiến không khí thêm phần lạnh lẽo. Sau vài cơn mưa, mùa thu chuyển mình một cách lặng lẽ sang mùa đông mà không để ai phát giác.
Chiều hôm đó khi đến phòng thí nghiệm, Tạ Dĩ Tân phát hiện có thêm một kính hiển vi mới cạnh bàn thí nghiệm của mình.
Dãy bàn này vốn dành cho hai đến ba người sử dụng, nhưng do vị trí cách xa tủ lạnh và máy ly tâm, lại thêm việc Tạ Dĩ Tân thích làm việc một mình để tránh bị quấy rầy, nên anh đã quen làm việc một mình ở đây.
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc kính hiển vi rồi chau mày.
Đang định với tay lấy một chai thuốc thử trên kệ, vừa ngước mắt lên, anh bỗng nhận ra có người đứng ngay sau lưng mình từ lúc nào không hay.
"Chào anh ạ, anh Tạ."
Tạ Dĩ Tân thoáng giật mình đến cứng người.
Hạ Gia Trạch tách rời từng từ khi gọi "anh Tạ", nhấn nhá nhẹ chữ "Tạ", rồi lại làm chữ "anh" như nặng thêm.
Tạ Dĩ Tân nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Gia Trạch, tay anh siết chặt chai thuốc thử trên kệ mà không phát ra một tiếng động.
Hạ Gia Trạch đứng trước mặt thẳng thắn nhìn vào mắt anh, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc nào.
Ngay lúc đó, Tần Xán và Hác Thất Nguyệt cũng bước vào ngay sau Hạ Gia Trạch.
Nhìn từ nhóm này thì có lẽ mọi người vừa dẫn Hạ Gia Trạch đi tham quan thiết bị và phòng ốc trong phòng thí nghiệm rồi vô tình gặp Tạ Dĩ Tân ngay khi trở về đây.
Không ai nói gì, không khí ngột ngạt đến mức cả cô nàng Hác Thất Nguyệt vốn vui vẻ cũng cảm thấy khó chịu.
"Anh Tạ, anh đến rồi ạ!" Cô nàng cố cười xòa, chà xát hai tay như muốn phá tan bầu không khí rồi giới thiệu với Tạ Dĩ Tân: "Đây là sinh viên trao đổi đến từ trường Đại học S, tên là——"
"Hạ Gia Trạch." Tạ Dĩ Tân lạnh lùng ngắt lời, "Cậu đến đây làm gì?"
Nghe Tạ Dĩ Tân gọi cả họ lẫn tên của Hạ Gia Trạch, Hác Thất Nguyệt ngượng ngùng xoa đầu: "Hóa ra hai người quen nhau thật, vậy chắc em khỏi cần giới thiệu nữa, hehe."
Tần Xán không nói gì, chỉ đứng yên từ xa chăm chú nhìn vào mặt Tạ Dĩ Tân.
"Em đến làm gì sao?"
Hạ Gia Trạch khẽ nhếch môi cười: "Đây là Viện nghiên cứu Di truyền Đại học U, nên tất nhiên em cũng đến đây để nghiên cứu rồi. Dù sao anh Tạ là tấm gương khoa học của em mà, người mà em ngưỡng mộ... đương nhiên em phải bám sát bước chân của anh rồi."
Tạ Dĩ Tân im lặng không nói gì.
Còn nụ cười trên mặt Hạ Gia Trạch càng thêm tươi rói. Cậu ta bước lên vài bước, nho nhã lễ độ đến mức gần như nhũn nhặn nói: "Trong một năm tới, mong "anh Tạ" chỉ bảo nhiều hơn ạ."
Tạ Dĩ Tân vẫn không nói một lời nào.
Hạ Gia Trạch nhìn thẳng vào mắt anh, nụ cười trên môi từ từ tan biến.
Rõ ràng là anh đang đối đầu với Hạ Gia Trạch, nhưng ánh mắt của Tạ Dĩ Tân lại vượt qua bờ vai cậu ta nhìn về phía Tần Xán đang đứng phía sau.
Đúng lúc đó, Tần Xán cũng nhìn về phía anh, hai ánh mắt giao nhau trong không trung.
Sắc mặt của Tần Xán không có gì bất thường cả.
Cậu chỉ đứng đó lặng lẽ như đang quan sát, hoặc có lẽ là chờ đợi Tạ Dĩ Tân chủ động giới thiệu mối quan hệ của anh và Hạ Gia Trạch.
Nhưng Tạ Dĩ Tân như chợt nhớ ra điều gì, anh khẽ chớp mắt, quay mặt đi, chủ động tránh ánh nhìn của Tần Xán.
Anh hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.
Anh nói với Hạ Gia Trạch: "Ra ngoài."
Một câu mệnh lệnh gọn gàng, chỉ vỏn vẹn hai chữ.
Ngay sau đó, Tạ Dĩ Tân tháo áo thí nghiệm ra rồi bước thẳng ra ngoài.
Sắc mặt Hạ Gia Trạch lập tức trở nên khó coi.
Cậu ta bước lên một bước, dường như muốn giữ lấy tay Tạ Dĩ Tân: "Tạ Dĩ Tân, anh——"
Đứng một bên quan sát, các cơ bắp trên cơ thể của Tần Xán lập tức căng lên.
Tuy cậu luôn im lặng theo dõi nhưng không có nghĩa là cậu sẽ không làm gì.
Chỉ cần Hạ Gia Trạch dám đụng vào tay Tạ Dĩ Tân một cái thì ngay lập tức Tần Xán sẽ cho cậu ta nếm mùi sàn nhà phòng thí nghiệm nước Anh trong một nốt nhạc luôn.
Nhưng Tần Xán đã không có cơ hội ra tay.
Bởi vì ngay khi tay của Hạ Gia Trạch sắp chạm vào tay của Tạ Dĩ Tân, anh liền ngước lên, lạnh nhạt nhìn cậu ta một cái.
Hạ Gia Trạch lập tức đứng chôn chân tại chỗ.
Đúng thế, chỉ một ánh nhìn nhẹ tênh mà Hạ Gia Trạch như bị đóng băng đứng yên bất động.
Không nói thêm lời nào, Tạ Dĩ Tân quay lưng bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Hạ Gia Trạch đứng ngẩn ngơ một lúc, sau đó nghiến răng, vội vàng cởi áo thí nghiệm ném lên ghế rồi cũng xoay người bước theo.
Cậu ta... thực sự ngoan ngoãn bước theo sau Tạ Dĩ Tân mà rời đi.
Hác Thất Nguyệt, người đã chứng kiến toàn bộ, trố mắt há miệng kinh ngạc.
"Anh, anh, anh, anh Tần, anh Tạ và Tiểu Hạ... trước đây từng có xích mích gì sao?"
Cô nàng lắp bắp nói: "Chứ em cứ thấy giọng điệu khi cậu ấy nói chuyện, không giống như đang kính trọng đàn anh chút nào, mà lại cứ như có thù ấy!"
"Giờ mình phải làm gì đây? Có nên nói với chị Gia Gia hay thầy Jonathan không ạ? Không lẽ Đại gia đình Trùng Trùng của chúng ta sắp tan rã sao... huhuhuhu..."
Tần Xán nghiến chặt hàm, mắt dõi theo bóng hai người đang rời đi.
Thật lâu sau mới lên tiếng: "Không đâu."
Không, chắc chắn giữa họ không phải quan hệ bình thường. Tần Xán nghĩ.
Giữa hai người họ rõ ràng là đang căng thẳng như gươm đao rút ra khỏi vỏ. Nhưng ánh mắt của Hạ Gia Trạch không hẳn là tức giận như khi đối mặt kẻ thù, mà có vẻ như... cậu ta đang cố tình khiêu khích để thu hút sự chú ý của Tạ Dĩ Tân.
Mà sự căng thẳng lộ rõ trên người Tạ Dĩ Tân cũng là điều hiếm thấy.
Nhưng điều khiến Tần Xán lo lắng nhất không phải là bầu không khí mập mờ của hai người, mà điều cậu chú ý hơn cả là trong từng câu chữ ngắn ngủi họ vừa trao nhau dường như chất chứa một sự thật——
Giữa họ từng tồn tại một mối quan hệ rất đỗi thân thiết.
Bởi vì đây là sự quen thuộc chỉ có thể tích lũy qua một thời gian dài, khi mà chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ để hiểu mọi điều.
Trên hành lang bên ngoài phòng thí nghiệm, bầu trời ngoài cửa sổ có chút ảm đạm.
Tạ Dĩ Tân dừng bước rồi quay lại.
Hạ Gia Trạch đang đi theo sau, sững người một chốc rồi vội bày ra vẻ mặt "Tôi không dễ chọc" mà hằm hè nhìn Tạ Dĩ Tân.
Tạ Dĩ Tân chẳng quan tâm đến biểu cảm đó, bình thản hỏi: "Mẹ cậu yên tâm để cậu đi một mình thế này à?"
"Có gì mà bà ấy không yên tâm chứ?"
Hạ Gia Trạch bật cười, giọng điệu mỉa mai bỗng chuyển thành gay gắt: "Anh không nghĩ em là thằng nhãi không có mẹ cái là loạn lên, đến cả ăn cơm cũng không biết tay nào cầm đũa à?"
Tạ Dĩ Tân im lặng.
Gương mặt anh vẫn giữ vẻ lãnh đạm như thường lệ, nhưng điều đó lại khiến Hạ Gia Trạch càng nghĩ rằng Tạ Dĩ Tân đang ngầm đồng tình.
"Nếu anh đã có gan chai lỳ rồi, thế sao còn kéo em ra ngoài đối diện thế này? Sao không nói thẳng ở trong phòng thí nghiệm luôn đi? Sao lại không dám nói?"
Hạ Gia Trạch đột nhiên tức giận: "Anh kêu em ra, là vì anh sợ bạn bè đồng nghiệp sẽ biết chuyện không hay trong gia đình anh hả? Biết rằng anh là——"
"Không phải."
Tạ Dĩ Tân bình tĩnh ngắt lời. "Kéo cậu ra đây vì tôi biết rất rõ nếu chúng ta đối đầu trước mặt mọi người, kẻ mất mặt chỉ có mình cậu thôi."
Sắc mặt Hạ Gia Trạch lập tức đỏ bừng: "Anh——"
Cậu ta cắn chặt môi dưới muốn phản bác mà không nói được lời nào. Ánh mắt căm tức không thể che giấu nhìn chằm chặp vào Tạ Dĩ Tân, môi run run như thể đang dồn nén một cảm xúc phẫn nộ.
Tạ Dĩ Tân nhìn kỹ Hạ Gia Trạch rồi hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Câu hỏi này với nhiều người có lẽ là một kiểu chế nhạo như "Bộ mày là thằng con nít ranh hả?"
Nhưng Tạ Dĩ Tân không có ý như vậy.
Anh chỉ thật sự không nhớ rõ bao nhiêu năm rồi mình rời khỏi thành phố S, và hiện giờ Hạ Gia Trạch đã lớn đến đâu thôi.
Hạ Gia Trạch trầm giọng, khẽ trả lời: "... Hai mươi tuổi."
"Hai mươi tuổi mà đã làm luận án tốt nghiệp?"
Tạ Dĩ Tân hơi cau mày, rồi như hiểu ra gì đó, anh nhìn cậu ta: "Sau khi tôi đi, mẹ cậu lại để cậu nhảy lớp nữa à?"
Hạ Gia Trạch siết chặt quai hàm.
"Tạ Phong để một sinh viên như cậu tham gia hội nghị HHJC, có nghĩa là cậu là người được coi trọng trong nhóm họ."
Đã lâu rồi Tạ Dĩ Tân mới nhắc đến cái tên "Tạ Phong" này, anh hơi dừng lại rồi mới tiếp tục: "Còn mẹ cậu, chắc chắn bà ấy không dễ gì để cậu tự do một mình ở nơi đất khách quê người cả năm như vậy được."
"Cho nên," Anh ngước lên, nhẹ nhàng hỏi, "Là cậu tự đòi đến London sao?"
Sắc mặt Hạ Gia Trạch càng lúc càng đỏ: "Em——"
Rõ ràng là cậu ta mới gặp lại Tạ Dĩ Tân chưa đầy mười phút.
Và hiển nhiên cũng chưa kịp tiết lộ gì nhiều. Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tạ Dĩ Tân đã phác họa gần như chính xác cuộc sống mấy năm nay của cậu nhóc.
Từng câu từng chữ một.
Ngực Hạ Gia Trạch phập phồng dữ dội, nỗi uất nghẹn đè nặng nhưng khi nhìn thẳng vào mặt Tạ Dĩ Tân, cậu nhóc lại không thốt nổi thành lời: "Anh, anh——"
Những lời nhẹ nhàng của Tạ Dĩ Tân lại làm cậu ta tức đến lắp bắp, nhưng lần này, cậu nhóc đã không còn đủ sức để đáp trả nữa.
Vài giây sau, Hạ Gia Trạch bất chợt đưa tay lên, nhanh chóng lau nước mắt.
Tạ Dĩ Tân thoáng ngỡ ngàng.
Rõ ràng anh chưa nói một lời nào quá nặng nề, nhưng động tác lau mắt của chàng trai trước mặt lại mỗi lúc một nhanh, rồi bất chợt phát ra một tiếng "hức" nức nở không thể kìm nén.
Những giọt nước mắt to tròn lăn dài trên má cậu nhóc.
Người thanh niên vừa phút trước còn bừng bừng khí thế, bỗng dưng lại bật khóc nức nở trước mặt Tạ Dĩ Tân.
Tạ Dĩ Tân: "...."
Quả nhiên, việc kéo Hạ Gia Trạch ra ngoài là đúng.
Tạ Dĩ Tân thầm nghĩ, bao nhiêu năm qua cậu ta chẳng hề thay đổi chút xíu nào.
Dù hiện giờ đã cao lớn hơn cả mình, đeo đầy trang sức, nhuộm tóc đủ màu như muốn chứng tỏ "Tôi là người trưởng thành cá tính".
Nhưng bản chất sâu thẳm vẫn là đứa trẻ đã quen được cưng chiều từ nhỏ.
Tạ Dĩ Tân nhìn gương mặt có nét giống Tạ Phong đến năm sáu phần và thoáng có chút giống anh một hai phần, đột nhiên chớp mắt.
Trước mặt anh, trong suốt mười lăm phút, Hạ Gia Trạch cứ để mặc dòng cảm xúc trào dâng——
"Tám năm, tám năm trời! Anh chưa một lần về nhà, anh có biết em đã phải bị ép sống dưới cái bóng của anh ra sao không hả?"
Nước mắt Hạ Gia Trạch ngày một rơi nhiều hơn, giọng nói như vỡ òa trong nỗi ấm ức: "Ban đầu họ chỉ ép em phải đuổi kịp anh, nhưng rồi họ nhận ra rằng đầu óc em không tài nào theo nổi, dù cố gắng thế nào cũng không được!"
"Cho nên trong mỗi bước đi... họ thậm chí còn không cho em tự bước nữa." Cậu nhóc nghẹn ngào nói trong nước mắt.
"...Các hội nghị hàng đầu, các kết quả thí nghiệm và bài nghiên cứu đều gắn tên em vào. Nhưng các anh chị trong phòng thí nghiệm không cho em chạm vào bất cứ thứ gì. Họ chỉ cần đưa tên em vào danh sách tác giả là đủ rồi, vì ai cũng chen nhau lấy lòng Tạ Phong, nỗ lực thể hiện bản thân để được chú ý."
Hạ Gia Trạch vừa không ngừng lau nước mắt vừa tiếp tục khóc nức nở: "Chỉ mình em biết rõ bản thân như thế nào, biết bao nhiêu thành tựu khoa học của em thực chất chỉ là bề ngoài hào nhoáng. Em biết họ bàn tán thế nào về mình sau lưng, nhưng em không muốn học, em không thể theo kịp. Em, em——"
"——Em không thể chịu đựng thêm được nữa." Cậu nhóc nghẹn ngào nói.
Tiếng khóc ré của Hạ Gia Trạch càng lúc càng to, vọng ra giữa hành lang. Có lẽ đã đủ để thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Nhưng Tạ Dĩ Tân cũng không ngăn cản.
Anh chỉ im lặng nhìn gương mặt cậu ta, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Cậu không nên trốn tránh như vậy."
Đôi mắt đỏ hoe của Hạ Gia Trạch như sắp rỉ máu.
Cậu nhóc hít sâu, cố né tránh ánh mắt của Tạ Dĩ Tân rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Em đâu có trốn tránh đâu. Em chỉ muốn đến một nơi không có họ, từ từ học lại mọi thứ. Cho dù phải chịu bị người ta chê cười là ngốc nghếch hay kém cỏi... thì em cũng không muốn sống như trước kia nữa."
Hạ Gia Trạch nức nở quay lại nhìn Tạ Dĩ Tân, đôi môi khẽ mấp máy như muốn thốt lên điều gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
Cậu nhóc cúi đầu tiếp tục lau nước mắt lần nữa.
"Tạ Dĩ Tân, còn anh thì sao?" Hạ Gia Trạch ngước lên nhìn chằm chằm vào Tạ Dĩ Tân, ồm ồm hỏi: "Bao nhiêu năm rồi, chẳng phải anh cũng luôn trốn tránh đó sao?"
Lời của Hạ Gia Trạch khiến Tạ Dĩ Tân sững lại.
"Bao năm nay chắc chắn Tạ Phong đã tìm mọi cách liên lạc với anh đúng không? Ông ấy không dám nói với mẹ em, nhưng em biết ông ấy luôn muốn anh trở về. Vì người mà ông ấy cần để kế thừa phòng thí nghiệm và đề tài của mình là anh, chứ không phải là em."
Anh nghe cậu nhóc ngước lên hỏi: "Vậy tại sao... anh mãi chẳng chịu về nhà?"
Bỗng dưng Tạ Dĩ Tân cảm thấy lạnh sống lưng không rõ lý do.
Anh khẽ quay đầu và nhận ra khung cửa sổ bên cạnh đang mở hờ, từng cơn gió thu khe khẽ luồn qua khe cửa, tràn vào hành lang.
Ngoài cửa sổ, lá bàng bắt đầu úa vàng và nhạt dần theo dấu hiệu của mùa thu sắp tàn, mùa đông xa xôi đang đến gần. Những chiếc lá ngày càng mỏng manh và giòn tan, khô cằn lặng lẽ bám trên cành một cách yếu ớt.
Dường như chỉ chờ một cơn gió là có thể cuốn bay đi.
Đầu ngón tay Tạ Dĩ Tân cũng trở nên hơi lạnh lẽo.
Ánh mắt anh mơ hồ dõi theo một chiếc lá bị gió cuốn bay xa, rồi một lúc sau mới quay lại nhìn Hạ Gia Trạch bên cạnh mình.
"Bởi vì đó là nhà của cậu." Anh nói, "Không phải của tôi."