KHÁC THỦ TIÊN QUY

Sau khi Phương Khác hẹn gặp Trần Chử và Viên Kim, thì đi xem thử cửa hàng mà hai người tìm được. Vị trí địa lý rất tốt, trong khu mua bán Cửu Tỉnh của Côn Luân, có thể coi là vị trí tốt nhất đẳng, cũng là nhờ Viên Kim thu xếp này nọ. Phương Khác kinh ngạc không thôi, Viên Kim này bình thường đối xử với họ cứ quấn riết lấy không tha cho ai. Nhưng khi làm những việc này, thái độ không kiêu ngạo không tự ti, nói chuyện cũng rất hay.

Phương Khác nhìn tòa nhà ba tầng trước mặt, nụ cười sáng lạn. Nơi này về sau chính là nguồn linh thạch của y.

“Đặt tên đi.” Viên Kim nhìn cửa hàng cũng thấy kích động, tuy bây giờ chẳng qua chỉ là cái vỏ rỗng, còn chưa có hàng hóa. Gần đây hắn và Trần Chử bận chuyện cửa hàng, nên chưa đến đại lục Thanh Hoa quan sát. Hôm nay hai người chuẩn bị gặp Phương Khác xong sẽ trực tiếp đến trận truyền tống… mấy hôm nay liên lạc qua hạc giấy với Phương Khác, hắn không ngờ Phương Khác lại đưa ra không ít kiến nghị mà hắn cảm thấy rất thú vị, chẳng hạn ý nghĩa của nhãn hiệu. Nhưng trong đó hắn càng thích ý tứ khác của Phương Khác, đó chính là chuyện của cửa hiệu về sau, Viên Kim hắn có thể toàn quyền làm chủ.

Bình thường mà nói những cửa hàng này đều tên là Đan Bảo các,Vạn Bảo các, hoặc là lâu gì đó, đương nhiên cũng có một vài cái tên rất văn nhã.

Phương Khác suy nghĩ một lát, nói: “Vậy đặt là Tụ Linh các đi.” Nói xong cười híp mắt nhìn Viên Kim và Trần Chử.

“Tụ linh khí thiên địa… hơn nữa cũng phù hợp với thứ chúng ta bán, bán vật tụ linh khí thiên địa. Vừa không quá nhã, quá nhã khó tránh không đủ thông tục, cũng không quá tục.” Trần Chử vô thức đọc lại vài lần rồi nói.

Phương Khác mím môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười. Y có thể nói, ý nghĩa của Tụ Linh cách, là tụ tập linh thạch sao?

Mà Viên Kim lại co giật khóe môi, cửa hàng này cứ định như thế? Một câu là định? Đối với Viên Kim, tên một cửa hàng rất quan trọng, nếu hắn muốn đặt tên nhất định phải đi hỏi những sư huynh sư đệ học thuật quái tượng nhờ tính xem. Chứ sao có thể tùy tiện như vậy.

“Tiếp theo, phải làm phiền hai vị sư huynh rồi.” Phương Khác thành khẩn nói với hai người.

Trần Chử thản nhiên đáp ứng. Mà Viên Kim mấp máy môi cuối cùng cũng không nói ra mấy lời châm chích, nhưng cảm giác bước lên thuyền tặc cứ nghẹn mãi trong lòng không thể xua tan.

Phương Khác đưa hai người đến chỗ trận truyền tống, rồi đưa bản đồ thành Nguyệt Quế, còn có khế đất và cấm chế của tiểu viện mà y và Diệp Vu Thời đã ở hơn nửa năm.

“Các huynh có thể đến thành Nguyệt Quế thăm dò trước, thành Nguyệt Quế gần biển, lại là một trong chín đại thành trì, lưu lượng người lớn, ngư long hỗn tạp, hơi có dị động sẽ không bị chú ý. Mà cửa hàng ta nghĩ xây dựng ở thành Đông Thanh là tốt nhất, Đông Thanh Diệm của tộc Đông Thanh tại thành Đông Thanh là bằng hữu của ta. Ta nghĩ chắc nàng có thể giúp đỡ. Nàng cũng biết ta là nhân tộc, cho nên điểm này các huynh không cần lo lắng.” Phương Khác nói, trước mắt xuất hiện tướng mạo của Ti Lan. Hơn nửa năm ở thành Nguyệt Quế, giữa họ không có bất cứ liên hệ nào. Ti Lan sống tốt cũng không tốt, tốt chính là, nàng đã từng bước tiếp cận được mục tiêu của mình, mà không tốt chính là… Phương Khác cười khổ.

Âm mưu, tính kế cả ngày, không thể dùng mặt thật gặp người, khi những nữ tu khác tỉ mỉ chỉnh trang bản thân, nàng lại phải học che giấu thân phận nữ tử của mình. Hoàn toàn bài trừ mặt nữ tính của mình. Người bên cạnh, không hẳn không có ai tin được nhưng không thể dễ dàng giao tâm. Đã thế người mà hiện tại nàng đang tỏ ra tận trung tận hiếu, lại là người có huyết thù nàng hận không thể giết chết.

Nhưng y tin, có vài người sẽ chìm trong thù hận mất đi bản tính không thể tự cứu, mà một vài người sẽ được thù hận mài dũa, sau đó trở nên càng thêm kiên cường. Diệp Vu Thời là vậy, Ti Lan cũng vậy.

Nhất thời trong đầu Phương Khác trăm ngàn suy tư, nhưng động tác trên tay không hề dừng lại, đưa một túi chứa đồ tinh xảo cho Trần Chử.

“Trần sư huynh, nếu huynh gặp Đông Thanh Diệm, xin thay ta giao cho nàng. Chúc các huynh đi đường vui vẻ.”

Nhìn Trần Chử và Viên Kim biến mất trong trận truyền tống, Phương Khác mới xoay người đi, trước khi rời khỏi hồi phục lại trận pháp Diệp Vu Thời đã bố trí. Trong túi chứa đồ đưa cho Ti Lan là mấy bộ y phục nữ tu cực kỳ tinh xảo, còn có Thông Huyền kinh bị thiếu mà trước đó Ti Lan cho y. Chỗ khác chính là, phần Thông Huyền kinh này đã được sửa hoàn chỉnh, cái này là nhờ vào Thái A mới có thể làm được, hơn nữa phía trên còn ghi chú tâm đắc cảm ngộ của y. Còn có một vài chuyện phải chú ý. Đương nhiên, theo thông lệ còn có phù chú mà Diệp Vu Thời cho, một nắm lớn phù chú, có vài phù chú cao cấp dù dùng linh thạch cũng không mua được. Ngoài ra, bên trong còn một bức thư.

Sau khi Phương Khác trở về Côn Luân, trực tiếp đến [Cùng sơn cốc]. Y không quên hôm nay là ngày gì. Mùng một mỗi tháng phải đến chỗ Trí Tiêu đạo nhân giúp đỡ. Rốt cuộc là giúp cái gì? Nhớ tới linh dược ở Cùng sơn cốc, chắc không phải bảo y chăm sóc linh thực chứ? Khụ, tuy y đã lật xem không ít thư tịch và thẻ ngọc về linh thực, nhưng nắm vững tri thức lý luận và thực tiễn là hai chuyện. Có điều dùng linh thực của người khác để luyện tay, tựa hồ cũng không tồi? Chỉ là làm hư chắc không phải bồi thường đâu nhỉ?

Nhưng nghĩ đến những linh thực đó vô cùng quý giá, suy nghĩ luyện tay lập tức tiêu tan. Nếu phải bồi thường thì quá mức hung tàn rồi.

Khi Phương Khác đến Cùng sơn cốc, một người đã đợi ở sơn cốc khá lâu đúng lúc rời đi.

Hách Liên Thập Cửu rất tức giận. Hôm đó tại Cùng sơn cốc nhìn thấy kiếm khí bao hàm sát cơ, hắn không nghĩ đến là do Phương Khác lưu lại, đợi khi hắn phản ứng, Phương Khác đã đi mất dạng. Sau đó vào sơn cốc, tiếp tục khiêu khích Trí Tiêu sư thúc, chính là hy vọng Trí Tiêu sư thúc có thể chỉ điểm một hai. Nhưng vẫn như bình thường bị cự tuyệt.

Cự tuyệt thì cũng thôi đi, thế mà lúc này Trí Ngu sư thúc lại nói, về sau mùng một mỗi tháng Phương Khác đều sẽ đến đây giúp đỡ cho Trí Tiêu sư thúc. Hắn đương nhiên biết ‘giúp đỡ’ là hàm nghĩa gì, mà tất nhiên hắn cũng thấy vẻ xem kịch trong mắt Trí Ngu sư thúc.

Nhưng trận chiến này, là khó tránh khỏi. Từ lúc hắn nhìn thấy kiếm khí bên ngoài Cùng sơn cốc thì đã định sẵn rồi.

Hách Liên Thập Cửu lấy kiếm ra, dịu dàng lau chùi. Rồi xách kiếm đi đến tiểu viện của Phương Khác, giữa đường đúng lúc gặp Trần Chử và Viên Kim. Khi biết họ đi tìm Phương Khác, Hách Liên Thập Cửu khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đi về tiểu viện của Phương Khác, kết quả lại nghe được Trần Chử nói với Viên Kim.

Trần Chử nói: “Phương sư đệ hôm qua mới về Côn Luân, cũng không biết lúc này đã nghỉ ngơi tốt chưa.”

Nghe câu này, Hách Liên Thập Cửu liền ngừng bước. Nếu khiêu chiến lúc này, chẳng phải là thắng không hay ho sao? Thôi vậy, ngày mai lại đến. Nào biết ngày mai hắn tới cửa, lại bị cái chết của Âm Trầm Ngư kéo chân. Vất vả lắm mới thoát thân khỏi mớ sự vụ rườm rà, tiểu viện của Phương Khác sớm đã không bóng người.

Mà trên nóc tiểu viện lại có kiếm ý tàn lưu! Phương Khác đã ngộ ra kiếm ý. Tốt, tốt lắm. Đã lâu chưa từng có chiến ý hừng hực thế này.

Hách Liên Thập Cửu không nói một lời, trực tiếp rời đi, để lại một lá thư khiêu chiến.

Hôm sau, Phương Khác chưa về. Hôm sau nữa, Phương Khác vẫn chưa về. Ngày thứ ba, Phương Khác vẫn chưa về. Hách Liên Thập Cửu nghe ngóng, Phương Khác này từng có một lần biến mất hơn hai năm. Hách Liên Thập Cửu mặt không biểu cảm chẳng chút động dung, cho dù là hai năm hắn cũng sẽ đợi.

Ai biết, hôm qua nghe được tin Phương Khác đã về. Hắn lặng lẽ chờ đợi, lại không có bất cứ tin tức hồi đáp nào. Thế là hôm nay Hách Liên Thập Cửu lại tới cửa lần nữa, khổ nỗi chủ nhân tiểu viện lại không ở.

Có lẽ là vì đến Cùng sơn cốc? Hách Liên Thập Cửu nhớ ra hôm nay là mùng một, bèn đi thẳng tới Cùng sơn cốc, Phương Khác không ở, hắn liền ngồi khoanh gối ở cửa cốc, đợi Phương Khác xuất hiện. Ai biết, đã qua hơn nửa ngày Phương Khác vẫn chưa xuất hiện. Lẽ nào ngay cả chỉ dẫn của Trí Tiêu sư thúc mà y cũng không xem trọng? Hách Liên Thập Cửu hung tợn nghĩ.

Cuối cùng không đợi được Phương Khác lại đợi được sư phụ nhà mình gọi về.

Hách Liên Thập Cửu vội rời khỏi.

Hắn nào biết, thư khiêu chiến hắn dán ngoài cửa phòng Phương Khác hôm đó, đúng lúc Phương Khác đang lo lắng không thôi vì Thái A không trả lời, cho nên không thấy. Mà hôm nay, là vì Phương Khác căn bản không biết hàm nghĩa chân chính của ‘giúp đỡ’.

Khi Phương Khác vội vã đến Cùng sơn cốc, câu đầu tiên Trí Tiêu nói chính là: “Ngươi có gặp ai ở bên ngoài không?”

Phương Khác sửng sốt, lắc đầu. Y phải gặp ai chứ?

Trí Tiêu cười ha ha, vui không nén được, rất lâu mới dừng lại, nói với Phương Khác: “Nào, để ta xem kiếm của ngươi.” Thoáng cái đã chuyển sang nghiêm túc.

Phương Khác bèn sử ra thức thứ nhất của [Sâm La vạn tượng].

Mặt Trí Tiêu đen đen: “Ta bảo ngươi sử ra kiếm chiêu biến ảo ngươi dùng lúc mới học, chứ không phải kiếm quyết.”

“Sư thúc, đệ tử không học qua kiếm chiêu… không, kiếm chiêu ban đầu đệ tử học chính là kiếm chiêu của kiếm quyết này.” Phương Khác vô tội nói.

Trí Tiêu nhe răng, sờ râu dưới cằm rồi chậm rãi nói: “Vậy ngươi diễn luyện chặt gọt, đâm chém trăm lần cho ta.”

Tuy Phương Khác nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo lời Trí Tiêu nói, thực hiện động tác cơ bản đơn giản nhất, cũng là thứ mà y kiên trì luyện trên vạn lần mỗi ngày cho đến nay: Chặt, gọt, đâm, chém.

Những động tác này bây giờ y làm rất lưu loát, còn cực nhanh, nhanh đến mức mắt khó nắm bắt. Trăm lần cũng chỉ một lúc mà thôi.

Trong mắt Trí Tiêu lóe qua một chút dị sắc. Kiếm của Phương Khác này không xen tạp bất cứ trường phái nào, cũng không có dấu tích của người khác. Rất thuần túy, chỉ thuộc về bản thân Phương Khác. Hiện tại hễ là kiếm tu trong môn phái, sau khi luyện tập động tác cơ bản, trước khi chọn kiếm quyết thuộc về mình, đều sẽ học một bộ kiếm pháp đơn giản dùng để biến ảo trong môn phái, cho hằng ngày luyện tập biến chiêu, đối địch và đối chiêu. Biến chiêu càng nhanh, tự nhiên có thể khống chế người trước.

Vì thế vào thuở đầu, luyện tập kiếm chiêu có ích lợi lớn, dù sao kiếm chiêu cần có tu vi đến trình độ nhất định mới có thể tu luyện, nếu vẫn không luyện kiếm chiêu, có nghĩa khi đối mặt kẻ địch rất bất lợi.

Cứ thế, ban đầu kiếm của những đệ tử này sẽ mang theo thói quen hoặc vết tích của bộ kiếm pháp mà hắn luyện tập. Vì lúc mới bắt đầu học kiếm, dấu vết kiếm ý lưu lại rất khó tẩy sạch. Đến sau đó, sau khi ngộ được kiếm ý, thì phải đi theo kiếm đạo của mình. Lúc này, những dấu vết thâm căn cố đế có ảnh hưởng rất lớn với kiếm tu, ảnh hưởng đến kiếm của hắn.

Phương Khác này… Trí Tiêu cân nhắc một lát. Cuối cùng quy tội cho Phương Khác đến năm mười bảy mới tạm thời chuyển thành kiếm tu, trực tiếp luyện kiếm quyết nên đánh bậy đánh bạ lại được chỗ tốt.

Ông lại không biết, đây là Diệp Vu Thời cố ý, Diệp Vu Thời chưa từng muốn cho Phương Khác học kiếm chiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi