KHÁC THỦ TIÊN QUY

Khi Phương Khác nghe tin Diệp Vu Thời chỉ đích danh muốn y cùng đến phàm giới. Phản ứng đầu tiên chính là cái hẹn đến phàm giới giữa y và Diệp Vu Thời. Lúc ở phế tích Phương gia Diệp Vu Thời đã từng nói qua một thời gian nữa sẽ đến phàm giới một chuyến.

Sau khi ứng phó với Phương Hiền Hoa, Hách Liên gia không xuất hiện như Phương Khác tưởng tượng, ngược lại rất nhiều đệ tử không thường qua lại thì tới tặng một chút quà mừng.

Sau đó là bàn chuyện với Trần Chử và Viên Kim đã về Côn Luân sớm hơn y một ngày.

Phương Khác lật xem sổ sách Viên Kim đưa, càng lật tốc độ càng chậm. Sau đó cuối cùng dừng lại luôn, ngón tay chỉ chỉ lên sổ. Viên Kim trở thành người nắm đại quyền tài chính Côn Luân không phải không có lý do. Những thứ ghi chép trên quyển sổ này có vài cái nằm trong dự liệu của Phương Khác, một vài cái lại vượt xa dự liệu của y.

Đan dược, linh thực, trận pháp… đều rất bình thường. Lượng lớn phi kiếm do Luyện Khí phong làm ra được tiêu thụ cũng nằm trong dự liệu của y, thậm chí lượng lớn linh mễ được mua vào y cũng có thể tiếp thụ. Dù sao tình thế hiện tại bày ra đó, nếu khai chiến linh mễ có thể cung cấp linh lực thuần túy không tạp chất cho những tu sĩ ở trên chiến trường, nơi linh lực mỏng manh lại không có linh mạch cung ứng cho tu luyện. Cho nên mấy cái ‘nhìn xa’ này y đều đã suy nghĩ rồi.

Nhưng ai có thể giải thích cho một chút, tại sao lại xuất hiện áo giáp, nỏ thủ thành, thuyền bay chiến đấu… loại này có thể nói là hàng cấm không? Suy nghĩ sơ, Phương Khác không biết nên vui hay rầu nhìn hai người Viên Kim. Nhân tài a, giao dịch súng đạn kiếm lợi trong chiến tranh, đó là thủ đoạn kiếm tiền tốt nhất hiện nay. Có thể làm được những điều này, không biết Ti Lan đã cung cấp cho họ những tiện lợi gì.

Phương Khác nhẹ gõ vài cái lên quyển sổ trong tay rồi đóng lại.

Trần Chử mỉm cười nói: “Phương sư đệ, ta và Viên Kim bây giờ đều đang quản lý nội vụ môn phái dưới tay Trí Ngu sư thúc, hôm nay đã thỉnh ý sư thúc rồi. Về sau sẽ do ta và Viên Kim xử lý một vài chuyện vặt cho đệ. Sau này còn mong sư đệ chỉ giáo nhiều cho.”

Hai người Trần Chử biểu đạt ý rất rõ ràng, nhưng Phương Khác lại đột nhiên có chút hoang mang, sau đó ánh mắt trở nên kiên định, nhướng mày cười: “Đương nhiên, cũng xin hai vị sư huynh chỉ điểm nhiều cho.”

Trần Chử cười cười, Viên Kim thì nhẹ hừ một tiếng mới nói: “Mọi thứ ở đại lục Thanh Hoa ta đã chuẩn bị sẵn sàng, chuyện chuẩn bị trong môn phái giao lại cho ngươi. Dù sao hiện tại ngươi là đệ tử nhập môn, không đến mức chút chuyện nhỏ cũng không làm được chứ nhỉ?”

Phương Khác cười gật đầu, y tin Trí Ngu đạo nhân sẽ rất vui cho y được tiện lợi. Trí Tiêu cũng sẽ vui vẻ mà nhìn.

“Không biết khi nào đệ mới có thời gian? Ta muốn dẫn đệ gặp vài người.” Trần Chử nói.

Phương Khác nói một thời gian cụ thể xong, ba người lại bàn luận rất lâu đến khi sắc trời đã muộn hai người mới cáo từ. Chỉ là vào lúc cáo từ, hai người hành lễ với Phương Khác, cong lưng bốn mươi lăm độ tiêu chuẩn chắp tay hành lễ.

Phương Khác cảm thấy mất tự nhiên, nhưng ngoài mặt lại cực kỳ thản nhiên nhận lễ. Trần Chử và Viên Kim quy phục mang theo thành ý, thành ý này lại chỉ có vài phần xuất phát từ sự tán đồng đối với cá nhân y, phần nhiều là vì mục tiêu trong lòng hai người họ. Điều này cả ba người đều thầm hiểu.

Giữa Trần Chử và Viên Kim hiển nhiên Trần Chử rất bất mãn với tình thế Côn Luân hiện tại, cấp thiết muốn làm gì đó. Cho nên hắn chọn Phương Khác. Mà tâm tư Viên Kim lại đơn thuần hơn, hắn chỉ muốn làm chuyện hắn hứng thú mà thôi. Phương Khác đưa ra quyết định không can hệ đến hắn, điểm này hắn rất thỏa mãn, kế đó chính là vì Trần Chử.

Còn về độ trung thành của hai người về sau, vấn đề này phải xem y làm sao nắm giữ. Trước kia y kéo hai người vào việc cửa hàng, kỳ thật không có ý đồ gì khác. Chỉ đơn thuần là nhìn trúng năng lực quản lý của Viên Kim mà thôi. May mà cuối cùng bước đầu tiên của y đi không tồi.

Nghĩ đến linh thạch ghi trong sổ, Phương Khác cười ngốc nghếch. Ca bây giờ cũng là người có gia sản trên trăm vạn cực phẩm linh thạch đó. Một cực phẩm linh thạch tương đương với một trăm linh thạch tiêu chuẩn đó. Tuy đá Tinh Thần kia đã bị tiêu diệt sạch, nhưng hai người Trần Chử đến đại lục Thanh Hoa một chuyến, cả vốn lẫn lãi đều kiếm trở về.

Phương Khác nhìn thứ Trần Chử để lại trên bàn.

Một tấm thiếp khiêu chiến? Phương Khác nhếch môi, thiếp khiêu chiến của Hách Liên Thập Cửu. Trần Chử nói phát hiện thứ này trên cửa viện của y, sao y không phát hiện nhỉ? Nhìn ngày tháng… còn rất lâu nữa chứ.

Còn lại chính là thứ Ti Lan cho y, tình trạng Ti Lan bây giờ vẫn được, nàng dùng thân phận Đông Thanh Diệm lăn lộn trong tộc Đông Thanh không tồi, đã có xu thế nắm quyền đời này của tộc. Còn lấy thân phận Đông Thanh Diệm thành lập quan hệ hợp tác với cửa hàng Tụ Linh.

Phương Khác không chần chừ, lấy túi chứa đồ của Ti Lan ra, quả nhiên thứ đầu tiên lấy ra là một phong thư, sau đó là một đôi ủng.

Phương Khác nhìn đôi ủng trong tay, làm rất tỉ mỉ, nhưng điều đáng chú ý nhất là phù văn lóe lưu quang trên ủng. Ủng này ít nhất trên ngũ phẩm. Vậy nói rõ sau khi mang ủng này vào, tốc độ của y ít nhất cũng tăng lên một bậc.

Mở thư ra, vết chữ thanh tú. Ngữ khí không có biến hóa gì so với trước, vẫn như ngày nào. Đơn giản kể lại tình huống gần đây của mình và nói rất yêu thích bộ y phục kia. Sau đó là kể chuyện về cửa hàng y mở.

Phương Khác buồn cười, Ti Lan biểu thị ủng hộ rất lớn cho chuyện này, còn phân tích cho y không ít thứ.

Phương Khác xem xong, lấy kiếm đến diễn võ tràng luyện kiếm. Diễn võ tràng buổi tối hầu như không có người, mọi người đều có một vài chỗ luyện kiếm cố định cho riêng mình. Mà Phương Khác hiện tại vẫn chưa tìm được nơi luyện kiếm nào, chỉ có thể đến diễn võ tràng đỡ. Cũng không thể lại hủy đình viện và viện tử của mình chứ. Từ sau khi Thái A hủy võ đài chiến của y, y có thêm không ít thời gian rảnh, mà linh lực trong cơ thể biến hóa ngày càng rõ ràng, bức bách y phải mau bế quan. Có điều hiện tại đang lúc mấu chốt, y vẫn chưa thể bế quan.

Cái hẹn mười ngày với Diệp Vu Thời y đã thất hứa, cái hẹn đến phàm giới không thể thất hứa nữa. Huống chi nếu bế quan, cả y cũng không biết phải bế quan bao lâu. Kết đan không dễ, có vài người chỉ vài ngày, có vài người thậm chí mất mấy năm.

Y còn rất nhiều chuyện phải làm, hiện tại bế quan là không thông minh.

Phương Khác không chút hoa chiêu vung kiếm.

Kiếm thế sắc bén, sát cơ ẩn tàng. Thái A kiếm quyết sắc bén và bá khí, Sâm La kiếm pháp thiên biến vạn hóa. Kiếm khí và sát cơ dung hợp, lộ ra vẻ đẹp sắc nhọn.

Phương Khác hoàn toàn chìm vào thế giới của riêng mình, không biết đã thu hút sự chú ý ngoài dự liệu.

Mấy đệ tử Côn Luân ngẫu nhiên đi qua đây, bị Phương Khác thu hút dừng lại.

Mấy người này tuổi tác không lớn, nếu đứng trước mặt Phương Khác đại khái còn chưa cao đến vai y.

“Lợi hại quá…” Một trong đó cảm thán.

“Về sau chúng ta cũng sẽ lợi hại như thế sao?”

“Trễ vậy rồi, các ngươi còn không nghỉ ngơi ở đây làm gì?” Một giọng nữ vang lên, dọa mấy người giật mình.

“Sư thúc… tụi con đi nghỉ ngơi ngay.” Sắc mặt mấy tiểu tu sĩ đều bị dọa tái đi, đùn nhau nhanh chóng rời đi.

Vị sư thúc này là Thượng Quan Bình Thục nổi tiếng tính tình không tốt trong môn phái.

Thượng Quan Bình Thục nhìn mấy đứa đi rồi, thần sắc không rõ. Nàng chỉ mặc một chiếc áo màu trắng, cả tóc cũng chỉ dùng một cây trâm gỗ đơn giản vấn lên, hoàn toàn khác với cách ăn mặc bình thường. Nàng lại nhìn Phương Khác, chỉ nhàn nhạt nhìn một cái rồi dời mắt rời khỏi nơi này.

Nàng đương nhiên nhận ra Phương Khác, đệ tử của Trí Tiêu. Hiện tại trong môn phái ai mà không biết? Về sau dịp qua lại giữa họ cũng không ít, ai bảo y là người phụ trách đệ tử đời sau chứ? Rõ ràng nguyên nhân Phương Khác đến đây không ngoài một thứ, so với đám đệ tử đời chữ Nguyên đã phân phe phái, những sư điệt này là lựa chọn tốt để phát triển thế lực. Đối phương là người phe Trí Tiêu. Mà nàng lại là… một con cờ tứ đại thế gia cài vào nội vụ Côn Luân.

Phương Khác không biết Thượng Quan Bình Thục có suy đoán gì với mình, nếu nói mục đích thì y thật sự không nghĩ nhiều như thế. Chuyện tương lai của phái Côn Luân dựa vào đám củ cải kia chỉ là suy nghĩ thoáng qua đầu, ngoài ra không còn gì khác. Phần nhiều Phương Khác chỉ xem những sư điệt đó như hài tử, y làm sao có mưu đồ gì với một đám hài tử chứ. Lúc y lớn như vậy còn đang học trung học đó.

Hôm sau.

Phương Khác đến chỗ Trí Ngu xác nhận y muốn cùng Diệp Vu Thời đến phàm giới một chuyến, sau đó tới chỗ Diệp Vu Thời, nhưng lại được thông báo rằng hắn đã bế quan, năm ngày sau đến lúc đi phàm giới mới xuất quan.

Phương Khác lặng lẽ nhìn cửa viện đóng chặt, trong lòng lạc lõng. Mấy hôm trước y còn cố ý tránh né Diệp Vu Thời, nếu không phải vậy thì y không đến mức không biết chuyện Diệp Vu Thời bế quan.

Phương Khác nghĩ nghĩ lại đến sân thao luyện, giờ này Thượng Quan Bình Thục có lẽ đang ở đó. Y cũng không nghĩ đến lần này những người y phải quản lý còn có Thượng Quan Bình Thục.

Phải nói lúc y không ở trong môn phái, Thượng Quan Bình Thục đã gây ra một chuyện lớn. Ai cũng không ngờ được, đại tiểu thư tùy tính cao ngạo ngang tàng không nói lý này lại vì Âm Trầm Ngư mà làm đến mức độ đó.

Nàng ôm di thể Âm Trầm Ngư tròn sáu ngày không chịu buông tay, cuối cùng còn mặc giá y đỏ rực cùng Âm Trầm Ngư cử hành hôn lễ ma. Vì thế phụ thân của Thượng Quan Bình Thục đích thân lên Côn Luân, ngay tại sân huấn luyện của phái Côn Luân đích thân phạt một trăm trượng, da tróc thịt bong, nghe nói lúc đó máu chảy đày đất, mà Thượng Quan Bình Thục trong lúc hôn mê từng tỉnh lại một lần, nhưng vẫn nói mình không sai.

Người khác đều tấm tắc không thôi, nữ tử thế này…

Phương Khác nhớ lại lần đầu tiên gặp Thượng Quan Bình Thục, y rất ghét nàng. Không thể không nói, sau khi nghe được chuyện này cảm xúc với Thượng Quan Bình Thục trở nên rất phức tạp.

Sau khi Âm gia bị diệt môn, không biết nàng có phản ứng thế nào. Phương Khác nhíu mày, Âm gia bị diệt trong tay Diệp Vu Thời là sự thật ai cũng biết.

Phương Khác khổ não nhìn sân huấn luyện cùng một đám củ cải đã xuất hiện trước mặt. Dạy tiểu hài tử, y thật sự không giỏi, mấy đóa hoa nhỏ của phái Côn Luân giao cho y thật sự không có vấn đề gì chứ? Mặc dù so với những sư huynh đệ khác hiện nay đang bận rộn huấn luyện quân đội hay phối hợp trận pháp gì đó, chuyện quản lý sư điệt này đúng là một công việc nhàn hạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi