KHẮC TINH - CỔ CỬU CHÂU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau một hồi sợ bóng sợ gió, hình ảnh ấy xuất hiện vừa bất ngờ vừa đẹp đẽ nhưng không đợi Cù Tranh Viễn ổn định lại tâm trí sau trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Bằng mồm mép lanh lợi của mình Tạ Diễn đã thành công phả hỏng bầu không khí đang tốt đẹp, hơn nữa còn chọc giận người đối diện.

"Sao giờ anh còn chưa ngủ nữa?"
"Sao giờ tôi còn chưa ngủ?" Cù Tranh Viễn chỉ chóp mũi mình, rồi hung hăng chọt trước ngực Tạ Diễn gào lên: "Cậu còn mặt mũi hỏi tôi sao giờ tôi chưa ngủ nữa hảaa!"
Thần kinh trì trệ của Tạ Diễn rốt cuộc mới phản ứng lại: "Vì anh lo tìm tôi nên anh mới không ngủ phải không?" Ngữ khí của cậu còn chứa một chút cảm xúc không chắc chắn, quá là thần kỳ, Cù Tranh Viễn ngoại trừ ăn rồi ngủ còn quan tâm đến việc cậu có ở nhà không?
Cù Tranh Viễn không nói chuyện, nhưng hai đồng tử đang trừng lớn đã thay hắn biểu lộ tất cả.

"Xin lỗi nha."- Tạ Diễn đang chuẩn bị mở miệng giải thích mấy chuyện trải qua đêm nay, ở nơi xa xa lại có một luồng sáng chiếu đến.

Thật ra thì Hứa Chu Chính lúc nhận được cuộc gọi kia cũng biết lần này mình chạy tới cũng vô ích, nhưng vì lòng kính nghiệp anh phải hối hả chạy tới, sau khi anh ta xuống xe câu đầu tiên là hỏi Cù Tranh Viễn: "Sao rồi, có phải em trai cậu không?"
Cù Tranh Viễn gật đầu: "Thật ngại quá, đêm nay đã làm phiền anh rồi."
"Không có việc gì, không có việc gì, đây đều là trách nhiệm của chúng tôi." Hứa Chu Chính lại quay đầu nhìn về phía Tạ Diễn, nghiêm túc xác định danh tính của cậu, sau khi xác nhận không bị nhầm lẫn gì thì tạm biệt bọn họ rồi nhanh chóng về nhà.

Một luồng khói xe phun ra, kết thúc một đêm đầy cảm xúc.

Chung quanh vẫn im lặng như vậy, Tạ Diễn bất giác phục hồi tinh thần rồi hỏi: "Anh báo cảnh sát hả?"
Mọi chuyện đã qua, Cù Tranh Viễn lại khôi phục sắc mặt nhăn nhó như lúc trước: "Liên quan cái đách gì tới cậu."
Tạ Diễn phản bác: "Hớ —— sao lại không liên quan đến tôi? Hôm nay đều là chuyện của tôi.".

"Cậu còn biết đều là chuyện của cậu hả," -Cù Tranh Viễn hung tợn chỉ vào chóp mũi cậu chọt lên: "Cậu có biết vì chuyện của cậu mà buổi gặp mặt quan trọng của tôi bị phá hỏng, tôi còn không biết đối phương có giận dữ hay không đâu, cùng cảnh sát tìm cậu suốt một buổi tối! Tôi nghi ngờ cậu là khắc tinh bố tôi phái tới "chỉnh" tôi! Tôi nói cho cậu biết nếu ngày mai người ta gọi điện thoại nói không kí hợp đồng với tôi, việc đầu tiên tôi làm là treo cổ cậu lên tường thành phơi xác đó!"
Tạ Diễn bị mắng đến nhức đầu, dại cả người.

Mấy chuyện như chửi lộn hai bên cùng đấu thì chửi mới sướng mồm, cậu lại chẳng nói một lời, Cù Tranh Viễn đã hết giận một nửa, nhéo tai cậu: "Cậu ra ngoài mà chẳng để lại lời nào, cả ngày không nhắn tin, gọi điện cũng không trả lời, cậu đã đi đâu? Điện thoại để trong túi chắc chỉ để ghi lại số bước chân phải không?"
*(Cái này đã nói ở chương trước chắc là Wechat có chức năng ghi lại số bước chân/ quãng đường đã đi)
Nhắc tới điện thoại, đau đớn trong lòng Tạ Diễn lại dâng lên, không rảnh quan tâm lỗ tai bị xách, ủy khuất nói: "Điện thoại của tôi bị trộm mất tiêu rồi."
Thật không ngờ tới, Cù Tranh Viễn buông lỗ tai nhỏ xinh của cậu ra, cau mày hỏi: "Sao mà bị trộm?"
"Chuyện này nói ra thì rất dài." Tạ Diễn thử đứng dậy thì phát hiện giữ nguyên một tư thế lâu quá, chân đã tê rần, duỗi tay túm túm vạt áo Cù Tranh Viễn, "Chân tôi tê rần luôn anh đỡ tôi một chút."
Cù Tranh Viễn trợn trắng mắt, cười nhạo: "Đỡ cậu? Không cần tôi bế cậu à?"
Tạ Diễn nhớ tới cảnh tượng ngày đó té xỉu bị hắn bế xuống lầu, bỗng nhiên có chút thẹn thùng: "Bế thì không cần đâu, ngại lắm."
Cù Tranh Viễn đi qua, hơi khom lưng, giả vờ tư thế chuẩn bị bế công chúa, vẻ mặt Tạ Diễn bàng hoàng, liên tục xua tay: "Thật sự không cần, thật đó không cần đâu, chờ tôi một lát..."

Lời còn chưa dứt, Cù Tranh Viễn chụp cẳng chân cậu, Tạ Diễn "Ấu" một tiếng, thân thể làm thành một tư thế quái dị vặn vẹo như đang mót tiểu, tay chân cậu cứng đờ không dám nhúc nhích.

"Cù Tranh Viễn mụ nội anh —— ấu ——" chưa kịp văng tục đã bị ngăn lại, cậu vặn xoắn thân mình giống như cái bánh quai chèo*, xin tha:"Ê..êii.êii tôi sai rồi, ssai rồi."
"Sai rồi? Cậu sai chỗ nào, là tôi sai hết, sớm biết vậy đã để cho cậu ngồi đây chờ cảnh sát tới đón là được rồi! Dù sao cậu cũng giỏi giang vậy mà."
Tạ Diễn vừa hối lỗi vừa cảm kích, rồi lại ra vẻ tội nghiệp: "Ai da" một tiếng, tỏ vẻ xin lỗi kéo kéo vạt áo hắn xin hòa giải: "Anh đừng giận nữa."
"Giận? Tôi tức giận cái gì? Tôi nào dám giận dỗi với cậu! Cái nhà này cậu là lớn nhất!"
Tạ Diễn: "......"

(bánh quai chèo đây ha, trông quắn quéo dễ sợ:))
Sau một trận ầm ĩ, Porsche để lại một làn khói xám, con phố Thất Lí lại trở về vẻ yên tĩnh như thường.

"Dây an toàn."
"Ò." Tạ Diễn nhanh chóng thắt lại, bắt đầu giải thích về mấy chuyện trải qua hồi tối, hy vọng có thể diệt trừ lửa giận trong lòng Cù Tranh Viễn.

Thật ra thì chuyện này vô cùng đơn giản, chỗ Chung Vị Thời làm công nếu xin nghỉ sẽ bị trừ gấp đôi tiền lương, không thể trốn được, muốn nhờ cậu đưa bà nội ở nông thôn đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ, nguyên nhân là hôm trước buổi tối bà nội Chung té xỉu ở nhà, bà ấy sợ tốn tiền vẫn luôn không chịu đi bệnh viện nên đành phải nhờ cậu qua dẫn đi.

Nhà của bà nội Chung không ở trong nội thành nên phải ngồi tuyến xe thành thị-nông thôn hơn một tiếng đồng hồ.

Tạ Diễn vất vả đưa người đến bệnh viện làm kiểm tra, chạng vạng sau khi đưa người an toàn về đến nhà mới xem xét đường về nhưng lại phát hiện tuyến thành thị- nông thôn và xe buýt nội thành không giống nhau, chạng vạng sau 5 rưỡi đã ngừng chạy rồi.

Kêu xe taxi quá phí tiền, xe đen* càng không an toàn, mắt thấy sắc trời dần tối, cậu đành phải ngồi xe buýt đi khu Bắc, nghĩ tới khu Bắc rồi lại xem có thể ngồi xe buýt về lại khu Nam không, ai lại biết mới xuống xe buýt không bao lâu đã phát hiện điện thoại ở trong túi không thấy đâu hết.

*(Là loại xe mà tài xế không có giấy phép, đại loại là lén lái xong rồi nâng giá lên cao, đi mấy xe như này không an toàn)
Điện thoại có rất nhiều tài khoản, vì sợ bị trộm nên việc đầu tiên cậu làm sau khi trở lại thành phố là xóa bỏ số điện thoại.

Cậu là người mù đường, ra ngoài không có điện thoại hướng dẫn chẳng khác nào người mù một nửa.

Từ khu bắc đến khu nam sẽ đổi 3 chuyến xe buýt, mới vừa đổi chuyến thứ nhất mới phát hiện xe buýt trong thành phố cũng dừng hoạt động rồi.

Ông trời cũng muốn giết chết cậu.

"Trời càng ngày càng tối, mấy cửa hàng đều đóng cửa, tôi tìm không ra người hỏi đường, đành phải nhờ chú cảnh sát giúp đỡ." Tạ Diễn xoa xoa cẳng chân sưng đau, dự cảm ngày mai sẽ bò chứ không đứng dậy nổi, vẻ mặt phiền muộn:"Hôm nay tôi đã đi hơn hai mươi ki lô mét rồi, chân chắc cũng nổi mụn nước mất."
Cù Tranh Viễn hừ mũi xả giận, ngẫm lại tất cả những gì mình trải qua đêm nay,cảm thấy rất là hả giận, thưởng cho cậu một chữ: "Vừa lắm."

Con mèo đáng thương* đụng phải lãnh chúa mặt lạnh, Tạ Diễn ôm cánh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý tới hắn.

* mèo đáng thưn nè

Lúc về đến nhà đã gần bốn giờ sáng, trời tuy rằng còn tối nhưng khác xa so với sự yên tĩnh giữa đêm, bởi vì trong tiểu khu đã có chim chóc chăm chỉ bò dậy, ngọn đèn leo lắt chiếu vào mi mắt.

Tạ Diễn đi trước Cù Tranh Viễn, đèn đường làm hai cái bóng của bọn họ chợt ngắn chợt dài, cậu vô tình phát hiện cái bóng của mình bị Cù Tranh Viễn hoàn toàn che phủ, có cảm giác vô cùng kiên định.

Điên rồi điên rồi, Tạ Diễn bước đi nhanh hơn vội vã mở cửa thang máy, Cù Tranh Viễn giống như thầy chủ nhiệm ở đằng sau lải nhải: "Chân cậu không đau phải không?"
Tạ Diễn chọc nút trên thang máy.

Không nói thì không sao, vừa nói đã bắt đầu đau!
Hổ Tử nghe thấy tiếng mở cửa, nó duỗi thẳng tứ chi, nằm trong ổ lười biếng ngáp một cái, sau đó lắc mông đi đến chậu cát mèo, chuẩn bị làm một việc rất xí hổ.

Cù Tranh Viễn liếc mắt một cái đã thấy nó bèn ra lệnh: "Cậu đi hốt phân cho nó."
Vì sao vậy?
Hai chữ sắp phun ra lại bị Tạ Diễn sôi máu nuốt trở vào, "Ờ" một tiếng, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Hổ Tử ị rồi chôn phân.

Tuy Hổ Tử là một bé mèo không có liêm sỉ, cũng có chút xấu hổ dời tầm mắt.

Tạ Diễn một bên hốt phân một bên hỏi: "Hổ Tử là tên hắn lấy cho mày sao?"
"Nó tự lấy."
"......" Tạ Diễn lại hỏi, "Vì sao gọi là Hổ Tử?"
Nghe vừa quê mùa vừa không hợp nhưng lại có vẻ khỏe khoắn lắm, mấy cảm giác lạ lùng không thể miêu tả bằng lời.

Cù Tranh Viễn dửng dưng: "Nó ngu như heo, nghe không hiểu, cậu cứ bưng mâm cơm gọi nó là Nhị Cẩu Tử nó cũng chạy lại cậu, nếu cho ăn uống no đủ, cậu gọi nó là bố nó cũng kệ cậu."
"......" Thật sự luôn.

Cù Tranh Viễn rửa tay, thấy đồ ăn trên bàn hỏi: "Ăn cơm tối chưa?"
"Chưa." Tạ Diễn nói.


"Còn không mau lại đây ăn cái gì đi."
"Không phải anh bảo tôi hốt phân sao!"
"Rửa tay đi." Cù Tranh Viễn nhắc nhở nói.

Tạ Diễn bóp một đống bọt xà phòng: "Đâu cần anh nói."
Cuộc trò chuyện này gợi lại hồi ức tốt đẹp cho Cù Tranh Viễn, giống như khi còn nhỏ hắn cũng thường xuyên rống to với bố mẹ, khi đó cảm thấy mấy cái đó đều là mãi mãi, đau khổ và li biệt đều là chuyện nhà người khác nhưng sau này mới phát hiện không có gì là vĩnh hằng, kể cả tình cảm giữa người với người.

Thịt heo chua ngọt và thức thức ăn chay mua hồi chiều hôm qua không bỏ tủ lạnh.

Ngửi thấy thì không có mùi gì lạ, nhưng Cù Tranh Viễn sợ ăn có vấn đề nên chuẩn bị vứt, vừa lúc bị Tạ Diễn nhìn thấy, duỗi tay ngăn lại: "Anh làm gì đó?"
"Mua hồi tối hôm qua, đoán là hỏng hết rồi, cậu kiếm cái khác ăn đi."
Tạ Diễn ngửi ngửi rồi: "Không hư nhé, tôi thấy cái mũi anh mới hư rồi, mua không ăn sẽ lãng phí, không thể để con heo chết vô tác dụng!"
Cù Tranh Viễn không lay chuyển được cậu, đem thả lại trên bàn: "Vậy cậu ăn đi, ăn mà đau bụng cũng đừng than với tôi."
Tạ Diễn đặt chút mì sợi xuống, chần một ít lá cải và đặt một cái trứng gà ở bên trên, dùng chung với tô và muỗng gỗ, hô biến ra tô mì ramen Nhật.

"Ăn muốn ăn một chén không?" Hắn hỏi.

Cù Tranh Viễn lượn lờ ở vòng bạn bè của Từ Niệm, đang xem đối phương có đăng cái gì ám chỉ đại loại như hắn không tôn trọng người thái hay không.

"Tôi tức cậu, tức đến no luôn rồi."
"Tới đây, ăn một chén đi, ăn xong chúng ta sẽ hòa giải." Tạ Diễn đẩy mì sợi qua, không đợi đối phương từ chối, cậu lại vội vàng vọt vào phòng bếp nấu cho mình một chén mới.

Cù Tranh Viễn lo lắng chạy khắp nơi cả đêm, sau khi thả lỏng thật sự cũng cảm thấy đói bụng, hắn bèn gắp mì lên ăn ngon lành.

"Mùi vị được không? Có nhạt không?" Tạ Diễn hỏi.

Lúc này tới mì gói cũng có thể ăn thành hương vị nhà hàng Michelin, Cù Tranh Viễn đáp lại hai chữ: "Cũng được" rồi lại tiếp tục ăn ngấu nghiến.

Tạ Diễn trong lòng còn lo lắng về chuyện hợp đồng,sau khi ngồi xuống đánh giá sắc mặt đối phương, nhỏ giọng dò hỏi: "Tối hôm qua anh định ăn cơm với ai thế?"
Cù Tranh Viễn nói: "Người đại diện của truyền thông CG."
"Oa," Tạ Diễn khiếp sợ nói, "Anh muốn kí hợp đồng làm ngôi sao hả?"
Cù Tranh Viễn liếc mắt nhìn cậu một cái: "Nhờ phúc của cậu, tối hôm qua tôi ăn mới một nửa đã chạy lấy người."
Tạ Diễn giờ mới biết vì sao lửa giận của Cù Tranh Viễn lớn như vậy, trong lòng vô cùng áy náy: "Vậy làm sao bây giờ, nếu không thì anh lại mời người ta ăn cơm lần nữa thử xem?"
"Cái này không cần cậu quan tâm."
Cù Tranh Viễn ăn uống no đủ buông đũa: "Cậu ăn xong nhanh chóng lên tắm rửa rồi ngủ một giấc, cả người đầy mùi mồ hôi thúi muốn chết."
Tạ Diễn theo bản năng kéo cổ áo ngửi: "Thúi lắm sao? Sao tôi chẳng ngửi được."
Cù Tranh Viễn không có trả lời trực tiếp vào phòng, Tạ Diễn nhanh chóng ăn hết mì sợi trong chén, tiện xử lí luôn quả trứng gà còn nguyên trong chén Cù Tranh Viễn.


Đang chuẩn bị đứng dậy dọn dẹp chén đũa, Cù Tranh Viễn lại từ trong phòng đi ra, trong tay nắm một cái điện thoại, dây sạc, còn có băng keo cá nhân.

Hắn bỏ đồ lên bàn rồi nói: "Giơ chân tôi xem xem, chân nào nổi mụn nước?"
Tạ Diễn được thương mà sợ, kéo vớ xuống một chút: "Gót bên này."
"Không sao, chỉ cần đâm vỡ bọt nước."
Cù Tranh Viễn nắm lấy mắt cá chân cậu, để cậu đạp lên đầu gối mình, sau đó xé mở bao bì, thật cẩn thận mà nhắm ngay chỗ miệng vết thương dán lên, nhẹ nhàng vuốt phẳng.

Động tác của hắn miễn cưỡng xem như dịu dàng nhưng đối với Tạ Diễn mà nói, đó là xưa nay chưa từng có, làm cho cậu nhìn chằm chằm sống mũi Cù Tranh Viễn ngơ ngác.

"Có đau không?" Cù Tranh Viễn ngẩng đầu nhìn cậu.

Tạ Diễn sợ tới mức phảu liếc qua chỗ khác sau đó lắc đầu.

Cù Tranh Viễn đẩy điện thoại trên bàn cho cậu: "Cái này lúc trước tôi dùng, cậu cầm mà dùng đi."
Điện thoại tuy rằng không có ốp lưng nhưng nhìn rất mới.

Bên ngoài không thấy dấu vết bị mài mòn gì, hơn nữa đây là kiểu dáng mới ra mấy năm nay, chắc chắn chưa dùng được bao lâu.

Mọi chuyện đêm nay khiến ấn tượng của Tạ diễn về Cù Tranh Viễn tăng lên gấp bội.

Tạ Diễn cầm chặt di động, ngượng ngùng, xoắn xít giống như đứa con dâu mới về ra mắt nhà chồng nói lời cảm ơn: "Chờ tôi mua cái mới sẽ trả lại cho anh."
Mấy lúc như này Cù Tranh Viễn luôn thể hiện EQ thấp tẹt của hắn, dùng mấy cách mà bình thường Cù Bình Sinh hay đối phó với hắn để đối phó với Tạ Diễn.

"À, trả lại, cậu lấy gì mà trả lại? Từ trước đến giờ cậu có tự kiếm được đồng nào chưa?"
Không hề thấy được hốc mắt Tạ Diễn mới vừa hồng vừa nóng lên.

Sau khi thành công kéo ấn tượng của mình thành con số âm, Cù Tranh Viễn tiêu sái xoay người về phòng ngủ.

Tạ Diễn vốn định giận dỗi trả điện thoại cho hắn, lại không cẩn thận ấn sáng màn hình, điện thoại không khóa, trực tiếp nhấn vào bản ghi chú chưa thoát ra.

Ở trên chỉ có một số điện thoại và một câu.

—— Đây là số điện thoại của tôi, bây giờ lập tức lưu vào, không thì lại quên, sau này tìm không thấy đường về nhà thì gọi, chú cảnh sát bận rộn như vậy làm sao nhanh bằng tôi được.

Tạ Diễn bật cười, lưu số điện thoại này vào danh bạ.

- --------------------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi