KHẮC TINH

“Sư phó, đồ nhi quyết định ngao du tứ phương, sau một hai năm sẽ trở về!” Người đang nói là nhị sư huynh của Tô Ngôn.

Thải Minh tiên nhân đưa mắt nhìn người nọ, thở dài, “Cái tên đồ đệ bướng bỉnh này, lần trước hóa thành đạo sĩ tiết lộ thiên cơ cho Trần gia còn chưa đủ sao, lần này lại muốn gây ra chuyện gì nữa, con nghịch thiên như vậy, không sớm thì muộn các tiên quân cũng  hạ lệnh trừng phạt con, cho trăm năm đạo hạnh của con hóa thành tàn tro!”

“Lời ấy của sư phó sai rồi, mỗi lần đồ nhi để lộ thiên cơ không phải đều vì muốn giúp người hữu duyên trên đời hay sao, ấy là đồ nhi làm việc tốt, các tiên quân sao lại trách cứ chứ!” Nhị sư huynh mỉm cười, “Nếu không có đồ nhi dẫn dắt, Tô sư đệ sao có thể tìm được người tương thủ trọn đời với hắn chứ, Trần Thiên Tứ đang làm nhiều việc thiện kia chỉ sợ bây giờ vẫn còn là một ác nhân thôi!”

“Thôi thôi, vi sư nói không lại con, lần này con xuống núi, cần phải nhớ rõ sớm ngày trở về.” Thải Minh tiên nhân không biết làm sao lắc lắc đầu.

“Đồ nhi biết, đồ nhi chắc chắn sẽ trở về trước khi sư phó ngài thành tiên để tiễn ngài một đoạn đường! Đồ nhi đi đây.” Nhị sư huynh cười ha hả nói xong, nhanh chóng hóa thành một con hạc trắng, bay dọc theo đường núi rồi dần biến mất sau những rặng mây, cảnh tượng đẹp tựa bức tranh thủy mặc. (mỗ Thất: hạc vũ bạch sa, lòng ta bay lượn… [người nào đó lại bị đánh bay])

===Hoàn===

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi