KHÁCH LẠ

31: Băng Keo Cá Nhân


Edit: Ya
Nhan Hạc Kính không biết mình đang thất vọng hay đang tức giận, chỉ là anh muốn rời xa Tông Dương ngay bây giờ, anh lảo đảo lao khỏi nhà vệ sinh, đi ra ngoài cửa tiệm lẩu.
Trước cửa có một chiếc cầu nhỏ dùng làm tiểu cảnh để trang trí, bắc ngang qua một cái hồ nước nhỏ, trên mặt hồ sương mù lượn lờ.

Trên cầu không biết có ai đó đã đổ dầu mỡ gì mà rất trơn trượt, Nhan Hạc Kính không hề để ý đến chuyện này, lúc đang bước nhanh qua thì bị trượt chân.

Lúc đầu chỉ ngã ngồi xuống nhưng vẫn vịn được thành cầu, lúc sau không biết lảo đảo thế nào mà ngã xuống hồ.
Toàn bộ tiệm lẩu đang ồn ào bỗng lặng như tờ, người phục vụ ở đây chắc hẳn chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, trong phút chốc không phản ứng kịp mà chỉ ngơ ngác đứng nhìn.
Nước trong hồ khá nông, chỉ chưa đến cổ chân của Nhan Hạc Kính, nhưng quần áo ướt đẫm, Nhan Hạc Kính bị ướt, sương mù vờn quanh, thân thể đau nhức, lạnh đến mức răng đập vào nhau cầm cập, lại còn không tỉnh táo lắm, trong mắt anh bóng dáng từng người cứ như đang chồng chất lên nhau, anh không còn thấy rõ gì nữa.
Có một người còn đi xuống hồ nhanh hơn người phục vụ một bước, Nhan Hạc Kính ngơ ngác, ngẩn ngơ ngửi mùi hương chỉ thuộc về Tông Dương.
Tông Dương lấy những cánh hoa dính trên người Nhan Hạc Kính xuống, đỡ Nhan Hạc Kính đứng dậy.

Nhan Hạc Kính nghe được từ chối sự giúp đỡ của người phục vụ, cậu vòng tay qua eo Nhan Hạc Kính, dìu anh ra khỏi hồ nước.
Nhan Hạc Kính không nhịn được mặt mày đỏ lựng cả lên, giống như mang theo chút khổ sở mà nói khẽ bên tai Tông Dương: "Đời này của tôi chưa có lần nào mất mặt đến vậy."
Mặt mày Tông Dương rất bình tĩnh trả lời: "Không sao, cũng không phải là quá mất mặt."
Ngay sau đó cậu lại hỏi: " Có đụng trúng chỗ nào không?"

Nỗi đau về tinh thần đã lấn át nỗi đau về thể xác, Nhan Hạc Kính lắc đầu, chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi nơi này.
Tông Dương ngồi trên xe gọi cho Lâu Thuỵ một cuộc điện thoại để báo rằng Nhan hạc Kính uống say rồi, nên họ sẽ về sớm.
Sau khi nỗi xấu hổ biến mất, Nhan Hạc Kính mới bất tri bất giác mà cảm thấy ngón tay mình đau đớn, anh nâng tay phải lên xem thử, không biết từ lúc nào mà ngón trỏ của anh bị cắt một đường dài, vẫn còn đang chảy máu, máu chảy từ ngón trỏ xuống hết bàn tay.
Lưng của Nhan Hạc Kính tê liệt, cẳng chân đều mềm hết cả ra.
Anh không có chứng sợ máu quá dữ dội, nhưng mỗi lần thấy máu, cơ thể vẫn kháng cự theo bản năng.

Chắc có lẽ vì lúc nhỏ anh từng bị một tai nạn xe hơi, nên với anh, máu gắn liền với sự đau đớn, chỉ vì một vết thương nhỏ trên ngón tay cái, cũng đủ làm cho Nhan Hạc Kính tưởng tượng ra được những chuyện lớn hơn có thể gây thương tổn cho anh.
Mới vừa buông di động xuống, Tông Dương liền thấy Nhan Hạc Kính đang hốt hoảng rút giấy ra, cậu liền nghiêng người hỏi: "Sao vậy?"
Nhan Hạc Kính dơ tay phải nói: "Chảy máu một chút."
Tông Dương phát hiện ra biểu cảm kì lạ của Tông Dương, giống như anh đang cố nhẫn nhịn điều gì đó, vì vậy cậu rút thêm một tờ giấy nữa, nắm lấy tay Nhan Hạc Kính.
Trong chốc lát không cầm máu ngay được, Tông Dương dùng giấy bao lấy ngón trỏ của Nhan Hạc Kính, nói: "Đến nhà thuốc gần đây mua băng keo cá nhân trước."
Nhan Hạc Kính rụt tay lại, nói: "Được."
May mắn là cách đó không xa có một nhà thuốc, Tông Dương ngừng xe ở ven đường, xuống xe đi vào tiệm thuốc mua băng keo cá nhân.
Máy sưởi trong xe được bật hết cỡ, chân của Nhan Hạc Kính nóng lên, dạ dày của anh trống không mà đã vậy còn uống khá nhiều rượu, cả người rã rời, mọi suy nghĩ như đang bay ra khỏi thân thể rồi biến mất.
Anh thấy Tông Dương đang quay qua quay lại nhìn thuốc trong quầy, giống như đang tìm kiếm thêm một món gì đó, sau đó đi đến trước quầy tính tiền, cầm một hộp băng keo cá nhân, cuối cùng lấy điện thoại di động ra quét mã thanh toán.
Một loạt động tác của Tông Dương, từng biểu cảm trên mặt cậu, tất cả đều được Nhan Hạc Kính thu vào trong mắt, anh cảm thấy không có lời nào có thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, từ cái chân đang bị ướt nước đến cả trái tim của chính mình.


Tông Dương đi từ tiệm thuốc ra, áo khoác bị gió thổi tung bay, Nhan Hạc Kính lại nghĩ đến câu nói của Tông Dương ở tiệm lẩu, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.
Vậy mà kết quả là vừa mới nói lời tổn thương với Nhan Hạc Kính xong thì ngay sau đó Tông Dương đã dìu Nhan Hạc Kính từ dưới hồ lên, hỏi anh có bị đụng trúng đâu không, lại giúp anh lau vết thương, lại vì anh mà đi mua băng keo cá nhân.
Tông Dương mở cửa xe, một luồng hơi lạnh ùa vào, cậu đặt túi nilong ra phía sau, lấy ra một miếng băng keo cá nhân, lưu loát xé ra rồi hướng bàn tay về phía Nhan Hạc Kính, Nhan Hạc Kính đưa tay phải ra vô cùng tự nhiên.
Dáng vẻ Tông Dương dán băng keo cá nhân vô cùng tập trung, tựa như đang ngừng thở, tay của Nhan Hạc Kính nằm trong lòng bàn tay của Tông Dương, anh có một cảm giác thoả mãn nho nhỏ.
Băng dán màu cà phê quấn quanh một vòng, vững vàng bao lấy ngón tay của Nhan Hạc Kính, Nhan Hạc Kính rút tay về, ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt, cuối cùng cũng cảm thấy an tâm, máu cũng ngừng chảy, không còn khả năng gây thương tổn nào khác nữa.
Nhan Hạc Kính di chuyển ngón tay, dưới ánh đèn băng dán tỏa ra hương vị mộc mạc trầm lặng, anh nói: "Cậu dán băng keo cá nhân cho tôi mà cứ như đang đeo nhẫn cho tôi vậy."
Tông Dương đang vo tròn giấy gói băng keo cá nhân, nghe vậy liền khựng lại một lúc, cũng không nhìn Nhan Hạc Kính: "Có anh mới hay có thói quen đeo nhẫn cho người khác ấy."
Không biết vì nguyên nhân gì mà Nhan Hạc Kính thở dài, trên mặt lộ vẻ khó hiểu..
"Ở nhà anh có một cặp nhẫn đôi mà."
Nhan Hạc Kính nhớ lại, bất ngờ vì trí nhớ của Tông Dương.

Cặp nhẫn đôi đó là quà anh tặng cho Thiệu Vinh, sau khi chia tay xong thì nó được đặt ở giá sách trong nhà, chắc là lần đầu tiên Tông Dương đến nhà anh đã thấy chiếc nhẫn đó, bởi vì sau đó Nhan Hạc Kính đã ném nó đi rồi.
"Coi như tôi chưa nói gì đi."
Tông Dương lạnh nhạt khởi động xe, ngăn Nhan Hạc Kính đang muốn giải thích đầu đuôi câu chuyện, Nhan Hạc Kính cảm thấy vẻ mặt của Tông Dương lúc này vô cùng thu hút, giống như đang hối hận.
Nhan Hạc Kính vui vì Tông Dương có những biểu hiện cảm xúc bình thường như vậy, anh nhìn qua túi nilong, hình như Tông Dương còn mua cái gì khác nữa, liền duỗi tay định lấy, phát hiện bên trong còn có thuốc trị cảm.

"Cậu bị cảm?"
"Không có."
"Vậy mua thuốc gì đây?"
"Nhan Hạc Kính." Tông Dương quay đầu lại nhìn anh, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Anh ngã xuống nước, trời hôm nay còn rất lạnh nữa."
Nhan Hạc Kính chợt nhận ra, đôi mắt anh cong lên, bộ dáng vô cùng lưu manh: "Thì ra là cậu sợ tôi bị cảm."
Tông Dương không nói lời nào, Nhan Hạc Kính từng bước từng bước dồn ép: "Vậy tại sao không nói thẳng ra?"
"Nói cái gì?" Tông Dương cũng không quay đầu lại, lần đầu tiên Nhan Hạc Kính cảm thấy năng lực giả ngu của Tông Dương cao đến cỡ nào, anh cười cười, quyết định không hỏi dồn để tìm kiếm đáp án thêm nữa.
"Nói thật lòng, cảm ơn cậu hôm nay đã đỡ tôi."
Nhan Hạc Kính tựa vào cửa sổ, "Nếu không chắc tôi cũng không dũng cảm đến nỗi có thể bước ra khỏi tiệm lẩu một mình."
"Đây là vấn đề của chủ quán, dầu bị đổ ra vậy mà cũng không xử lí kịp thời."
Nhan Hạc Kính tỏ vẻ tán thành, lại nói: "Cũng trách tôi nữa, lúc đó quá tức giận, không thèm để ý đường đi."
Anh nghiêng đầu quan sát phản ứng của Tông Dương nhưng Tông Dương không hề dao động chút nào mà chuyển tay lái.
"Thật ra trước giờ tôi rất sĩ diện, trước giờ không hề có chuyện gì làm tôi mất mặt như vậy, bởi vậy đây là lần xấu hổ nhất trong cuộc đời của tôi." Nhan Hạc Kính cảm thán nói.
Tông Dương nói: "Lần xấu hổ nhất của anh là như vậy sao?"
Nhan Hạc Kính ngẩng đầu nhìn Tông Dương: "Vậy còn cậu?"
Tông Dương nhớ lại những lần mình mất mặt nhất, mỗi lần đều là một vở hài kịch, thật đặc sắc, chẳng hạn như lúc học cấp ba Tông Vọng Kiều say xỉn rồi đến trường cậu để quậy phá.
Hay là Tông Vọng Kiều có sở thích đứng trước mặt họ hàng thân thích rêu rao rằng Tông Dương là một tên đồng tính luyến ái không có liêm sỉ.
Nhưng Tông Vọng Kiều không hề quan tâm đến chuyện Tông Dương là đồng tính hay không, có lẽ hắn cũng chẳng quan tâm đến chuyện đồng tính luyến ái là có liêm sỉ hay không, chỉ là bởi vì Tông Dương không cho hắn tiền, cho nên hắn cố ý sỉ nhục Tông Dương, Tông Dương cũng biết chuyện của mình trong miệng của bà con họ hàng có bao nhiêu dị bản khác nhau.
Kí ức xấu hổ của bản thân thật phong phú, nhưng Tông Dương chỉ lắc đầu, giống như muốn an ủi Nhan Hạc Kính: "Dù sao cũng không thể bằng anh được."

Đến dưới lầu nhà Nhan Hạc Kính, anh mời Tông Dương lên lầu.
Tông Dương nhìn thoáng qua Nhan Hạc Kính, đứng sau xe ô tô, dừng bước, Nhan Hạc Kính dựa vào bên cạnh xe, vừa mới ấn chìa khoá khoá cửa xe.
"Lên lầu làm gì?"
Nhan Hạc Kính biết Tông Dương biết rất rõ lên lầu làm gì nhưng vẫn cố hỏi, vậy nên không trả lời, bình tĩnh nhìn Tông Dương.
"Quên lời tôi đã nói rồi sao? Có cần tôi lặp lại lần nữa không?"
Nhan Hạc Kính giả bộ không biết, mở to hai mắt nhìn, vô tội nhìn Tông Dương: "Cậu nói gì cơ?"
Tông Dương cất bước đến gần Nhan Hạc Kính, đi đến cách anh tầm hai bước chân thì dừng lại, Nhan Hạc Kính khoanh tay, một chân co lên, vậy nên trông anh thấp hơn một chút so với Tông Dương, Tông Dương phải hơi cúi xuống một chút mới có thể mặt đối mặt với Nhan Hạc Kính.
Bầu không khí thật kì lạ, Tông Dương cảm thấy giờ phút này khuôn mặt của Nhan Hạc Kính vô cùng dịu dàng, tim của cậu như bị một sợi chỉ mong manh bóp nghẹt, tựa như đang khẩn cầu cậu nói ra lời trái lương tâm ngay lập tức trước khi trái tim cậu bị huỷ hoại.
"Không gặp mặt, không lên giường, anh có hiểu không?"
Nhan Hạc Kính thừa nhận, lòng tin mới vừa nhen nhóm vừa nãy của anh đã biến mất sạch không thấy tăm hơi, anh muốn gọi điện thoại để nói với Tông Hi, rằng thật ra cô chẳng hiểu em trai mình gì cả, bởi vì chỉ cần nhìn ánh mắt của một người thôi là có thể hiểu rõ tất cả rồi.
Trong mắt của Tông Dương không hề có tình cảm, không có luyến tiếc, tựa như Nhan Hạc Kính đang bước đi trên hoang mạc vậy, mỗi bước đi của anh là mỗi bước tuyệt vọng, vô tận vô biên, không nắm chắc được điều gì cả.
Tông Dương không hề thích Nhan Hạc Kính.
Nhưng Nhan Hạc Kính muốn đánh cược một phen, mặc dù anh chỉ có hai bàn tay trắng, không hề có chút lợi thế nào.
Nhan Hạc Kính lấy đi động ra, tìm đến nick của Tông Dương, xoá số di động và Wechat của cậu, sau đó nhìn về phía Tông Dương thoáng thấy được vẻ lúng túng và kinh ngạc trên gương mặt cậu.
Nhan Hạc Kính hỏi: "Ý cậu là như vậy sao?"
Không biết đã qua bao lâu, dù sao cũng không phải ngay lập tức, Tông Dương mới chậm rãi trả lời: "Là ý này."
Thế nhưng giọng nói của Tông Dương lại khàn khàn, hơn nữa một lúc lâu sau cậu cũng không hề ngẩng đầu lên..

32: Vô Tình Chạm Mặt

Trước tết Âm Lịch một tuần, Nhan Hạc Kính bỗng dưng nghiện thuốc lá nặng hơn, trước nay tuy rằng anh vẫn hút thuốc, nhưng chưa bao giờ nghiện thuốc.
Thời đại học hút thuốc là chỉ để thư giãn vui vẻ, sau khi Nhan Hạc Kính sáng tác thì thuốc lá trở thành vật không thể thiếu, cũng là cách mà Nhan Hạc Kính giải tỏa nỗi buồn và áp lực.
Nhan Hạc Kính ngồi trước bàn làm việc mà liên tục hút thuốc, bản thảo đang mở, máy tính vẫn đang sáng, việc viết đã dừng lại, chỉ có tư thế châm lửa hút thuốc là không hề ngừng lại.

Giống như anh muốn tìm thấy linh cảm trong làn khói mù mịt, thế nhưng lại không được như mong muốn, não bộ không hề chuyển động.
Bàn làm việc hướng ra cửa sổ, ở phía dưới là một công viên nhỏ, chỉ là đang vào mùa đông nên không có hoa nở, tuy là có vẻ hiu quạnh nhưng cũng rất yên tĩnh.

Nhan Hạc Kính thích không gian sáng tác như vậy, vào ban đêm, phía xa xa có ánh đèn đường lấp lánh tựa như pha lê làm cho anh rất thích.
Nhưng giờ đây Nhan Hạc Kính nhìn gì cũng thấy u ám, khung cảnh anh cảm thấy thoải mái lúc trước giờ cũng không thể làm anh có linh cảm để sáng tác.
Anh càng cảm thấy xoá Tông Dương là một quyết định sai lầm, anh vẫn nhớ rõ biểu cảm của Tông Dương đêm đó, tựa như cậu thờ ơ với mọi sự vật sự việc và cả con người trên thế giới này, ánh mắt nhẹ tựa lông hồng, nhưng Nhan Hạc Kính lại thấy có một sức nặng đang đè nặng lên chính mình.

Anh lập tức hối hận, có lẽ vẫn nên lưu lại cách thức liên lạc với Tông Dương, thay vì dùng cách không thể quay lại như hiện tại.
Tông Dương rời đi vô cùng quyết đoán, tựa như vô số dấu chấm câu trong bài văn của Nhan Hạc Kính, Tông Dương để lại cho Nhan Hạc Kính một dấu chấm câu vô cùng hoàn mỹ.
Nhan Hạc Kính đứng sững sờ một lúc lâu, lúc đi vào thang máy, anh tựa vào cái vách nhẵn bóng bên trong thang máy, nghiêm túc suy xét đến chuyện từ bỏ Tông Dương.

Thế nhưng từ nhỏ Nhan Hạc Kính đã là một người vô cùng cố chấp.
Nói ra cũng lạ, ba mẹ của anh đều không phải là những người cố chấp, ba của anh tuy là người nghiêm túc, nhưng lại thờ ơ với thế giới, mẹ anh lại càng hiền hơn, đối nhân xử thế vô cùng hoà nhã, Nhan Tùng Ảnh và mẹ thì lại giống nhau, tính cách có phần cảm tính.
Từ nhỏ chính vì tính cách quá cố chấp mà Nhan Hạc Kính thường xuyên bị ba mắng, ba anh nói rằng cứ cho là có đôi khi cố chấp sẽ là chuyện tốt đi, nhưng cố chấp quá sẽ làm cho người khác cảm thấy không thích, Nhan Hạc Kính không hề để ý mà nói, tại sao anh lại phải cần người khác thích mình? Dù gì cũng không phải là anh cố chấp với tất cả mọi chuyện.
Lúc mười ba, mười bốn tuổi, ba anh thường dạy cho anh rất nhiều đạo lý về chuyện này, tuy rằng ngoài mặt anh tỏ ra vâng lời, nhưng trước nay lại không hề để những lời đó trong lòng.

Bởi lẽ anh nghĩ rằng bản thân mình tự có những nguyên tắc hành xử của riêng mình, hơn nữa còn tự cho mình là đúng, vì anh nghĩ rằng mười mấy năm sống trên cuộc đời của anh không xảy ra chuyện gì quá kinh khủng cả, thế nên Nhan Hạc Kính càng có thêm niềm tin về suy nghĩ của mình.
Nhà họ không có ai từng làm nhà văn, tuy rằng ba anh thường hay đọc sách, nhưng cũng không phải quá đam mê.

Ông của Nhan Hạc Kính thì lại rất thích đọc sách, ngày xưa trong nhà có rất nhiều sách, đủ loại đủ kiểu, lúc Nhan Hạc Kính còn nhỏ thường hay ở trong phòng của ông để đọc sách, lúc đó anh còn chưa biết Flaubert (*) hay Franz Kafka (**) là ai, đến cả tên tiếng trung của họ là gì cũng không rõ.

Nhưng tựa như những con chữ trong sách lại có mê lực với Nhan Hạc Kính, cho dù đọc không hiểu anh vẫn muốn đọc, đọc đến mức mất ăn mất ngủ, càng đọc càng hiểu thì càng say mê.
(*)Gustave Flaubert là một tiểu thuyết gia người Pháp, được coi là một trong những tiểu thuyết gia lớn nhất của phương Tây.

(Wikipedia)
(**) Franz Kafka là một tiểu thuyết gia và nhà văn viết truyện ngắn người Bohemia nói tiếng Đức, được giới phê bình đánh giá là một trong những tác giả có tầm ảnh hưởng nhất thế kỷ XX.

(Wikipedia)
Sau khi lên lớp tám, ba mẹ anh không cho anh đọc những cuốn sách không liên quan đến sách giáo khoa, nhưng Nhan Hạc Kính vẫn cố tình đọc.

Anh luôn có sự cố chấp dữ dội với những gì bản thân đam mê, mặc cho ai khuyên bảo cũng không thể lay động được.
Lúc học đại học năm nhất, anh nghĩ đến việc sau này muốn làm nhà văn, muốn thử viết văn xem sao, sau khi ba anh biết được, liền nghiêm khắc phê bình một hồi lâu, theo lời ba anh nói viết văn là một nghề bấp bênh, không ổn định.
Nhan Hạc Kính tạm thời không viết văn nữa, nhưng ý tưởng muốn làm nhà văn đã bén rễ trong lòng anh, cho dù có làm cách nào cũng không thể nhổ ra được.
Cả nhà không có ai tán thành chuyện này, đến cả mẹ anh là một người luôn ôn hoà cũng khuyên nhủ anh, bà sợ cuộc sống của nhà văn quá cực khổ, muốn thành công cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nhan Hạc Kính nói rằng trên đời này không có công việc nào có thể dễ dàng đạt được thành công, trong lòng anh đã quyết rồi, không ai có thể cản trở được.
Cho nên mặc dù Nhan Hạc Kính có va vào bức tường cứng đến cỡ nào, anh cũng chưa từng hối hận, bởi vì đó là điều mà anh yêu thích.
Khoảng cách từ thang máy đi vào đến nhà chỉ có vài bước chân, vậy mà Nhan Hạc Kính dường như đã hạ quyết tâm, anh sẽ không từ bỏ Tông Dương.
Chẳng qua là giờ đã mất đi cơ hội liên lạc với Tông Dương, mà Tông Dương cũng không hề liên lạc với anh.
Mấy ngày nay anh thỉnh thoảng hay mơ thấy Tông Dương, ý thức cứ như luôn bị cảnh trong mơ quấn lấy, trở nên vô cùng hỗn loạn.

Trong mơ, có đôi khi Tông Dương sẽ cười to, có đôi khi lại im lặng chẳng nói một lời, không có chút cảm xúc nào.

Nhan Hạc Kính bị cảm xúc thất thường của Tông Dương tra tấn đến mức rã rời, cơ thể tựa như bị ép đến kiệt sức, đầu óc anh choáng váng, nhưng vẫn không nắm được góc áo của Tông Dương, đến lúc anh chuẩn bị rời đi, Tông Dương lại kéo anh lại, ôm lấy anh, hôn anh, nói lời ngon tiếng ngọt.
Sau đó Nhan Hạc Kính mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong cơn mơ, dụi mắt và từ từ nhận ra, không hề có cảm giác tra tấn hay lời ngon tiếng ngọt gì ở đây cả, anh chỉ có một Tông Dương đến cả phương thức liên lạc cũng không có được.
Tết Âm Lịch sắp đến, Nhan Hạc Kính muốn quay lại đảo với ba của mình, vậy nên đợi khi nào công ty của Nhan Tùng Ảnh được nghỉ thì hai người sẽ về chung.
Một ngày trước khi đi, Nhan Hạc Kính và Nhan Tùng Ảnh đi mua đồ tết, muốn đem một ít đặc sản về cho ba.
Năm mới nên trong siêu thị đông người khủng khiếp, tựa như tất cả dân cư trong thành phố đều đổ ra đường trong đêm nay vậy, lối đi nhỏ giữa những gian hàng kín người, Nhan Hạc Kính gian nan chen vào, Nhan Tùng Ảnh đứng ở ngoài giữ xe đẩy để tiết kiệm thời gian.
Một đống túi quà tết màu đỏ làm Nhan Hạc Kính hoa cả mắt, kể cả tiếng nhạc chúc mừng năm mới cũng bị tiếng người lấn át, Nhan Hạc Kính tập trung nhìn kệ hàng, cân nhắc đến sở thích của ba.
Trong lúc hỗn loạn, bỗng dưng có người đụng phải bả vai của Nhan Hạc Kính.
Nhan Hạc Kính không thể đếm được đây là lần thứ bao nhiêu anh bị người khác đụng trúng trong tối hôm nay, nên anh cũng không buồn quay đầu lại nhìn, mãi cho đến khi có người gọi tên của anh.
Gương mặt nhỏ nhắn của Hà Văn Đảo vẫn xinh đẹp như vậy, chiếc áo cổ lọ càng làm cổ của anh ta có cảm giác thon dài hơn.

Chỉ là không hiểu sao gương mặt đẹp như vậy, trong mắt Nhan Hạc Kính lại mang thêm mấy phần khắc nghiệt và cao ngạo.
Nhan Hạc Kính bắt đầu suy nghĩ miên man, vẫn cười với Hà Văn Đảo như bình thường nhưng chưa nói gì, anh lười mở miệng nói.
Hà Văn Đảo thân thiện đến bắt chuyện với Nhan Hạc Kính, hỏi anh đang định mua gì, Nhan Hạc Kính trả lời qua loa, chỉ nghĩ xem có cơ hội nào thoát khỏi anh ta hay không, nhưng Hà Văn Đảo không hề buông tha anh.

Nhan Hạc Kính thật sự muốn hỏi, từ khi nào mà họ thân nhau đến vậy?

Đi ra khỏi lối nhỏ, cuối cùng cũng thoáng hơn một chút, Nhan Hạc Kính không thấy Nhan Tùng Ảnh đâu, liền nhìn quanh tìm kiếm, vậy mà lại thấy Tông Dương đang đẩy xe đến.
Đèn lồng, câu đối và cả dòng người tấp nập trong siêu thị, tất cả như đang chuyển động nhanh đến mức trở nên mờ nhoè đi, chỉ còn lại bóng dáng bước đi thong thả của Tông Dương, Nhan Hạc Kính thấy rõ từng động tác của cậu, sau đó lại phân tích từng động tác một, khắc sâu nó vào trong đáy mắt.
Tựa như đây là lần đầu tiên Nhan Hạc Kính cảm nhận rõ được ý nghĩa của chữ yêu, tình yêu làm cho anh không để mắt tới bất kì người nào khác, tình yêu làm cho anh hiểu rõ Tông Dương chính là mục tiêu duy nhất mà lòng anh hướng đến.
Hoá ra cuộc sống của anh đã từng tẻ nhạt đến vậy.
Thế nhưng Tông Dương lại không hề ngừng lại bên cạnh Nhan Hạc Kính, cậu thậm chí còn không nhìn đến Nhan Hạc Kính.
Nhan Hạc Kính nhìn Hà Văn Đảo bỏ đồ trong tay vào xe đẩy của Tông Dương, động tác vô cùng lưu loát và tự nhiên, tựa như đang khoe khoang một điều gì đó, Hà Văn Đảo nói với Tông Dương: "Thật là trùng hợp, tôi gặp thầy Nhan."
Nhan Hạc Kính nhìn chằm chằm những món đồ bên trong xe đẩy—— rất nhiều đồ ăn vặt.

Tông Dương không thích ăn mấy thứ này, khẩu vị của cậu tựa như một người tuổi trung niên, tốt cho sức khoẻ và dinh dưỡng.
Màu sắc bao bì rực rỡ làm cho Nhan Hạc Kính bực bội, anh không rõ được biểu cảm của Tông Dương, anh chỉ đi ngang qua người cậu rồi dùng giọng nói đủ để hai người nghe thấy: "Hoá ra cậu không phải là đồ nhát gan, hoá ra điều đó chỉ dành cho cậu ấy."
Anh biết Tông Dương sẽ không trả lời, nhưng cũng không quá quan trọng, Nhan Hạc Kính không để ý đến nữa, lúc này anh chỉ muốn thẳng thắn một chút thôi.
Anh thấy Nhan Tùng Ảnh đứng cách đó không xa đang vẫy tay với anh, Nhan Tùng Ảnh mới vừa chọn đồ xong, đang đi đến gần.
"Vừa mới nói chuyện với ai đó?" Nhan Tùng Ảnh hỏi.
Nhan Hạc Kính trả lời: "Không có ai cả."
"Một người không quá thân." Anh lãnh đạm mà bổ sung..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi