KHÁCH QUA ĐƯỜNG

Quả đúng là thức ăn rất ngon, thử mỗi món một tí thôi cũng thấy no căng bụng.

Thấy anh hạ đũa, gã trêu: “Nếu không tận mắt thấy anh bỏ thức ăn vào miệng, khéo tôi lại tưởng mình tôi ăn hết chỗ này cũng nên…”

“Tôi vốn ăn ít.” Lâm Lạc Ninh đáp hững hờ, không muốn dài lời với gã.

Ngoài cửa có tiếng gõ nhè nhẹ. Được Ôn Dật Hàn cho phép, phục vụ kéo cửa bước vào, đặt hai bộ áo choàng tắm ngay ngắn cạnh họ rồi lui đi.

Lâm Lạc Ninh khẽ cau mày nhìn người đàn ông ngồi đối diện.

Ôn Dật Hàn ngắm nghía áo choàng, ra chiều suy tư. “Nhà hàng này hiểu ý tôi thật…”

Thấy Lâm Lạc Ninh sắp sửa sầm mặt thì gã cười rồi thong thả giải thích: “Chuẩn bị cho khách tắm suối nước nóng đấy…”

“Suối nước nóng ư?”

“Ừ, ở hậu viện của nhà hàng này có xây suối nước nóng nhân tạo để thực khách xuống thư giãn sau bữa ăn…” Ôn Dật Hàn dừng lời một thoáng, nhìn anh. “Anh không muốn tắm phải không?”

“Phải, tắm cùng anh thì tôi chẳng thèm đâu.” Biết gã sẽ không đi quá giới hạn, Lâm Lạc Ninh cũng đổi giọng bông đùa.

Ôn Dật Hàn chẳng những không giận mà còn cười, “Tại sao anh lại có thành kiến với mỗi mình tôi như thế?”

Căn phòng đột nhiên lặng phắc.

“Tôi không thích đàn ông.” Lâm Lạc Ninh thở dài, nét mặt cũng giãn ra. “Chỉ có… cậu ấy là ngoại lệ.”

Ôn Dật Hàn không đáp lời anh, chỉ mỉm cười như cũ.

“Thế nên mong anh đừng lãng phí thời gian với tôi làm gì.” Lâm Lạc Ninh nói xong thì im lặng chờ câu trả lời của gã.

“Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi.”

Ôn Dật Hàn không dừng lại ở đó, gã thờ ơ nhếch mép nói luôn. “Ý tôi là… tôi thấy anh thú vị lắm. Chừng nào chưa cạn hứng thì tôi sẽ không buông đâu.”

Lâm Lạc Ninh cười nhạt, “Vậy thì đó chính là lí do tôi có thành kiến với anh đấy.”

Ôn Dật Hàn sững ra một chốc rồi cười phá lên. “Hay lắm, tôi không nhìn lầm người mà, anh càng ngày càng cuốn hút tôi…”

Gặp phải loại người này Lâm Lạc Ninh cũng không biết nói gì hơn.

Xe về khu trọ của Lâm Lạc Ninh thì đã khuya lắm rồi. Anh mở cửa xuống xe, không ngờ Ôn Dật Hàn cũng xuống theo và đi thẳng đến trước mặt anh.

Gã hôn lên trán anh mà chẳng báo trước, khiến Lâm Lạc Ninh ngẩng phắt lên giận dữ, còn gã thì vẫn cười tít mắt.

“Từ mai tôi chính thức bắt đầu theo đuổi anh.”

Gã đúng là xứng danh nói được làm được.

Hôm sau, chỉ mới vào làm một lúc thôi mà văn phòng anh đã lại bị “chiếm đóng” bởi hàng đống hoa hồng. Lúc kí nhận đơn, cậu em chuyển phát hoa cũng phải liếc anh mấy lượt.

Lâm Lạc Ninh day trán cười bất lực.

Người vui nhất khi thấy hoa hồng chính là các đồng nghiệp nữ, ai cũng tranh thủ giờ nghỉ trưa để ôm một bó về cắm trên bàn làm việc. Nhìn từ ngoài trông văn phòng cứ như một vườn hồng khoe sắc.

Sarah nhịn hết nổi tò mò, bèn lén rủ anh ra phòng uống nước, vặn hỏi xem có phải Lâm Lạc Ninh mới quen cô nào giàu sụ không.

“Nào có…” Lâm Lạc Ninh vừa cuống quýt lắc đầu, vừa lo lắng xem phải nói dối kiểu gì cho qua chuyện.

“Ô, thế chẳng lẽ…” Sarah giật mình thốt lên, ngỡ ngàng trố mắt.

Lâm Lạc Ninh căng thẳng hết sức, chuẩn bị bịa cớ để chuồn mất tăm.

“… Chẳng lẽ là phụ nữ đã có chồng?” Sarah bức xúc cắn ngón tay, “Gái già mà cũng đòi tán Lạc Ninh tuyệt vời của bọn tôi hả, xí…”

Lâm Lạc Ninh dở cười dở mếu với cô nàng, tiện tay quẹt mồ hôi trán.

“Rốt cuộc là ai thế anh…”

Sarah đang tra hỏi thì bỗng có tiếng đằng hắng lạnh lùng cất lên sau lưng họ.

Cô nàng run bắn, quay lại mỉm cười gượng gạo, “Anh Tề…”

Tề Hạo “ờ” một tiếng rồi bước đến giữa hai người bọn họ, xúc từng thìa bột cà phê đổ vào cốc. “Có về làm ngay không thì bảo?”

“Dạ.” Sarah miễn cưỡng vâng lời, trước khi đi còn cố tình làm mặt xấu sau lưng hắn.

Lâm Lạc Ninh bật cười khẽ.

Lấy nước xong, Lâm Lạc Ninh đang định đi thì bị Tề Hạo gọi lại. Hắn ngập ngừng một chốc mới hỏi: “Hoa ngoài kia là… của cậu à?”

“À, đấy là…” Lâm Lạc Ninh không ngờ hắn sẽ hỏi nên sững ra, chẳng hiểu sao lại hơi chột dạ.

“Bạn tặng hả?”

“Phải…”

Tề Hạo hiển nhiên không hài lòng với đáp án này nhưng cũng không gặng hỏi nữa.

Lâm Lạc Ninh thấy hắn từ từ khuấy cốc cà phê, mắt không rời cốc nhưng trông cứ thẫn thà thẫn thờ.

“Hoa ấy…”

Nghe tiếng anh, Tề Hạo mới sực tỉnh nhận ra bên cạnh còn có người. Hắn rặn ra một nụ cười lạ lùng đến khó tả, “Hoa đẹp lắm.”

“Cảm ơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi