[KHẢI NGUYÊN] BẢO BỐI CỦA ÔNG TRÙM

Vương Nguyên chạy ra ngoài liền lái xe chạy đến Dịch Thị. Vừa vào cửa đã đụng mặt Vương Thành An đang đứng ở quầy lễ tân.

Lễ tân ở đó vừa thấy Vương Nguyên đến liền gọi cậu.

“Nhị Thiếu Gia, Dịch Tổng ở phòng làm việc.”

Vương Nguyên mỉm cười gật đầu với cô tiếp viên rồi cũng đi vào bên trong thang máy, Vương Thành An cũng đi theo sau cậu lên phòng làm việc của Dịch Dương Thiên Tỉ vì có việc cần bàn với Dịch Dương Thiên Tỉ.

Ở bên trong thang máy, Vương Thành An nhìn về phía Vương Nguyên nói.

“Tiểu Nguyên, chuyện trong bữa tiệc gia đình hôm qua cháu cho bác trai xin lỗi. Bác gái cháu không có ý mỉa mai cháu.”

Vương Nguyên liếc nhìn về phía Vương Thành An, cậu lạnh nhạt nói.

“Bác trai, cháu cũng không phải người mà ai cũng có thể khinh miệt. Nếu Vương Gia nhà bác trai cho rằng cháu phiền phức như vậy thì hà cớ gì phải đến xin lỗi cháu?”

Vương Thành An nghe giọng điệu ngao cao của Vương Nguyên thì có chút sững người, khí chất này cũng không thua kém Vương Tuấn Khải là bao nhiêu.

Vương Nguyên nhìn Vương Thành An sững người thì cũng dời mắt đi. Cậu ở Vương Gia không tiếp xúc với bọn họ chứ không phải là cậu dễ ức hiếp, nếu không phải vì Vương Tuấn Khải cậu sớm đã mắng Kiều Lục Hi vào đêm hôm đó rồi.

Thang máy mở ra, Vương Nguyên cũng nhanh chóng chạy đến chỗ của Dịch Dương Thiên Tỉ.

“Thiên Tỉ, cậu có bận không?” Vương Nguyên chạy đến trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ chớp chớp mắt hỏi.

“Á bảo bối, sao lại chạy đến đây?” Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thấy Vương Nguyên thì ngạc nhiên hỏi.

“Tớ về chỗ anh hai rồi, nhưng mà ở nhà chán quá Khải lại không tiện đi lại nên tớ đành đến tìm cậu vậy.” Vương Nguyên nói.

“Hả, vậy Duệ đâu rồi? Sao không cùng nó đi chơi?” Dịch Dương Thiên Tỉ khó hiểu hỏi.

“Chạy rồi, anh ấy ăn dâu tây của tớ lúc sáng bị tớ phát hiện nên sợ tội bỏ chạy rồi.” Vương Nguyên nói.

“Á, vậy cậu đến chỗ máy tính của mình chơi một chút đi. Mình bàn việc với Vương Tổng xong sẽ đi chơi với cậu.” Dịch Dương Thiên Tỉ nói.

Vương Nguyên nghe vậy cũng gật đầu mà đi đến chỗ máy tính chơi, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đón tiếp Vương Thành An đang đứng ở chỗ cửa ra vào.

“Vương Tổng thất lễ rồi, mời ngồi.”

Vương Thành An mỉm cười gật nhẹ đầu rồi cũng đi đến sofa ngồi xuống cùng Dịch Dương Thiên Tỉ bàn bạc công việc.

Sau hai tiếng đồng hồ, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng bàn việc xong mà đưa Vương Nguyên đi chơi. Dịch Dương Thiên Tỉ đưa Vương Nguyên đến Trung Tâm Thương Mại của Tống Gia để cậu đi lòng vòng chơi, chứ cũng chẳng thể đi đâu được.

Vương Nguyên lượn qua lượn lại ở Trung Tâm Thương Mại một lúc thì đói bụng liền kéo Dịch Dương Thiên Tỉ đi ăn. Dịch Dương Thiên Tỉ cũng hết cách với cậu nên cũng đi theo một quán ăn nhỏ bên trong Trung Tâm Thương Mại.

Vương Nguyên không dám làm trái ý của Vương Tuấn Khải nên cũng chỉ gọi những món ăn tốt cho sức khỏe của cậu.

“Lần này biết sợ anh Tuấn Khải rồi sao?” Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cậu trêu chọc nói.

“Sợ rồi, vừa mới tuần trước anh hai đem theo giấy xét nghiệm định kỳ của tớ đến Khải đã tức giận mà đuổi tớ về Nguyệt Thự đó. Cậu cũng biết mà, Khải tức giận sẽ rất khó để năn nỉ đó.” Vương Nguyên bỉu môi nói.

“Ha ha, đúng rồi lúc nãy nghe cậu nói cậu về Vương Tộc rồi? Làm sao vậy?”

“Hôm qua tiệc rượu gia đình gì gì đó của Vương Gia, đồ ăn trên bàn tớ ăn không được, Khải dặn dò nhà bếp làm món mới cho tớ. Sau đó Kiều Lục Hi mỉa mai tớ làm cho Khải tức giận liền dẫn tớ rời khỏi Vương Gia.” Vương Nguyên vừa nhâm nhi ly nước trên bàn vừa kể lại.

“Há, bà ta vậy mà con dám ở trước mặt anh Tuấn Khải mỉa mai cậu á?”

“Ừ, nếu không phải là vì Khải tớ đã sớm mắng cho bà ta một trận rồi.” Vương Nguyên giận dỗi nói.

“Ha ha, thôi nào bảo bối. Thời gian còn dài cứ từ từ mà dày vò bà ta.” Dịch Dương Thiên Tỉ nói.

“Thôi không nói chuyện này, chuyện tớ nói cậu đó cậu sắp xếp sao rồi?” Vương Nguyên xua tay nói.

“À…cái đó. Cậu nói anh Tuấn Khải đi, bảo bối cậu cũng biết mà ông xã của cậu mới là Lão Đại.”

“Há, nhưng tớ sợ Khải không cho. Lúc trước tớ nói muốn tham gia vào Hắc Bang anh ấy cũng đâu có cho tớ tham gia, còn nói cái gì nguy hiểm.”

“Trời ạ, bảo bối lúc đó cậu còn đang bệnh rất yếu ớt bảo thế nào anh ấy dám cho cậu tham gia? Nhưng lần này chỉ là học bắn súng chắc không có vấn đề gì đâu.”

“Vậy thì nghe cậu vậy, tối tớ sẽ xin xỏ anh ấy thử xem sao.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe vậy cũng gật đầu, Vương Nguyên tốt nhất nên xin Vương Tuấn Khải đi, nếu không để Vương Tuấn Khải biết là Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ bị anh xử lý ngay đó.

Sau khi bữa ăn kết thúc, Dịch Dương Thiên Tỉ lái xe đưa cậu về lại Dịch Thị. Về đến Dịch Thị Vương Nguyên cũng tạm biệt Dịch Dương Thiên Tỉ rồi tự mình lái xe về. Cậu cũng đã đi cả buổi rồi nếu còn không về thì Vương Tuấn Khải sẽ đánh cậu mất. Nghĩ đến bị anh đánh thôi đã không dám nghĩ rồi, nếu bị anh đánh thật cậu chỉ có nước nằm yên bất động luôn ở trên giường vài tháng chứ đùa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi