KHÁN BẤT KIẾN NHĨ ĐÍCH ÔN NHU

“Cái kia… Nếu như là môi động, tớ cũng thấy.” Neville ở một bên mềm mại mở miệng, “Chỉ là không chỉ thấy giáo sư Quirrell, còn có…” Neville chần chờ một chút, không biết mình có phải hoa mắt lên nhìn lầm không.

“Còn có cái gì, cậu mau nói thật a!” Pansy sốt ruột thúc giục.

“Pansy, cậu đừng giục, để Neville từ từ nói.” Draco nhìn Pansy đang nóng vội, an ủi Neville, “Đừng gấp, cũng đừng sợ, tớ tin tưởng cậu.”

“Cái kia, tớ còn thấy cả Hiệu trưởng Dumbledore.” Neville nhìn Draco, cuối cùng cũng lưu loát nói ra, “Chỉ ra râu của cụ ấy rất dài, còn thường xuyên ăn đồ ngọt, tớ cảm thấy hẳn là mình nhìn lầm rồi, Hiệu trưởng Dumbledore sẽ không nguyền rủa trái Bludges đâu.”

“Như vậy, hiện tại có ba người bị hoài nghi, bao gồm giáo sư Snape, giáo sư Quirrell, Hiệu trưởng Dumbledore.” Hermione viết ba cái tên lên tấm da dê, “Theo như Neville nói, Hiệu trưởng Dumbledore ít bị nghi ngờ nhất, như vậy chúng ta phải chú ý hơn vào giáo sư Snape vào giáo sư Quirrell.”

“Hermione, tớ nói rồi, giáo sư Snape tuyệt đối không có khả năng.” Harry tăng thêm ngữ khí, không biết tại sao thấy Hermione hoài nghi Snape, trong lòng cậu vô cùng không thoải mái, “Hermione, tớ tuyệt đối tin tưởng giáo sư Snape, Merlin làm chứng, tớ tin tưởng thầy vô điều kiện.”

“Đúng vậy Hermione, chủ nhiệm sẽ không hại Harry đâu.” Draco cũng có chút mất hứng nói, tuy rằng cha đỡ đầu có điểm khó chịu, miệng lưỡi độc địa nhưng cậu tin cha sẽ không hại Harry.

Pansy và Blaise ở một bên nghe cũng liên tục gật đầu, ủng hộ ý kiến của Harry và Draco.

“Được rồi. Vậy trừ giáo sư Snape, cũng chỉ có giáo sư Quirrell.” Hermione giơ hai tay lên đầu hàng, “Nhưng vì sao ông ta phải hại Harry?”

Harry quét mắt nhìn mọi người, nói: “Các cậu xem, giáo sư Quirrell đến đây vào năm nay, Hagrid cũng lấy đồ vật gì đó ở Gringotts vào năm nay, Hogwarts năm nay cũng có thêm một khu vực cấm, các cậu nói thử xem có liên hệ gì không?”

“Các cậu có nghĩ cấm địa kia thiết kế là vì giáo sư Quirrell?” Blaise nói.

“Cấm địa chỉ cần bùa mở cửa là sẽ mở ra, con chó vừa nghe nhạc đã ngủ, rất đơn giản, mấy cái này sao có thể làm gì được giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám?” Draco lắc lắc đầu, “Không hợp lý, hẳn không phải thiết kế vì ông ta.”

“Vậy Draco, cậu cho rằng nó thiết kế vì ai?” Hermione nhìn Draco hỏi.

“Có thể vì Harry không?” Pansy ở một bên nói chen vào, nhưng giả thiết này cô cũng không chắc lắm.

“Vì Harry? Sao phải vậy?” Neville nhỏ giọng hỏi, “Vì sao phải nhằm vào Harry?”

Draco liếc mắt nhìn Harry một cái, mới nói với Neville: “Cậu xem Harry năm nay đến trường liền có người lấy một vật từ Gringotts, rồi tạo cấm địa kia, mà giáo sư Quirrell năm nay cũng vào trường, cậu nói không phải vì Harry thì vì ai? Về phần tại sao lại là Harry, hẳn là… Vì danh hiệu “Kẻ Được Chọn” đi.”

Nghe xong lời nói của Draco, tất cả mọi người dùng ánh mắt cậu thật đáng thương nhìn Harry, khiến cậu toàn thân khó chịu, vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, không nói mấy cái này nữa, các cậu không đói bụng sao, Draco, Pansy, Blaise, hôm nay nhà chúng ta tổ chức Lễ Chúc Mừng, chúng ta không phải đi sao?”

Hiểu được Harry muốn chuyển đề tài, Hermione liền tiếp lời: “Được rồi, tớ không chậm trễ cậu, hôm nay cậu cũng rất mệt mỏi rồi, nhanh đi hưởng thụ bữa tiệc đi.” Quay đầu hỏi Neville: “Cậu thì sao? Đi cùng các cậu ấy không?”

Neville lắc đầu, cười nói: “Không, tớ về phòng ngủ, để bọn họ đi.”

“Được a, vậy cứ thế đi, tớ đi trước, tạm biệt. Ngày mai gặp.” Hermione đứng lên, phất tay với mọi người, ôm lấy sách đi trước. Mọi người lục tục ly khai thư viện đến phía hầm ngầm.

Mọi người lúc rời khỏi thư viện không hề thấy một thân màu đen của giáo sư Snape đứng phía sau giá sách, hắn nhìn bóng lưng Harry thật lâu rồi cũng ly khai.

Lúc bông tuyết che phủ khắp Hogưwrts, Harry nghênh đón lễ Giáng sinh. Đây là lễ Giáng sinh thứ nhất của cậu kể từ khi đến Hogwarts, cậu sẽ trở lại nhà số 4 đường Privet Drive, nếu không Harry tin tưởng, Duddie sẽ đến tận trường học đuổi giết cậu. Mặt khác từ khi nhận được khoá cảng của trang viên Potter, cậu luôn muốn dùng một lần, nhưng ở trường học, Harry không dám, lễ Giáng sinh lần này, cậu rất dễ bỏ bớt thì giờ đến trang viên Potter.Thu thập hành lý rất nhanh, Harry không mang toàn bộ hành lý về, dù sao thời gian cho kỳ nghỉ lễ Giáng sinh cũng không dài. Ngày 23, Harry và Draco, Blaise cùng nhau đi lên tàu tốc hành Hogwarts, nhưng toàn bộ đều tập trung trong toa của riêng nhà Malfoy, hưởng thụ đặc quyền của quý tộc.

Trò chuyện một lát, ăn uống linh tinh, thời gian quả thật trôi qua rất nhanh so với lần trước đến trường, Harry cảm thấy lần này tàu chạy rất nhanh, bọn họ chưa tán gẫu đủ đã đến sân ga Chín – ba - phần – tư rồi.

Lúc ở sân ga, mọi người liền hẹn ngày 06 tháng 01 gặp nhau ở đây, Draco, Pansy, Blaise và Neville, người nhà bọn họ đã đợi đón từ lâu, bọn họ có thể về nhà ngay, còn Harry và Hermione phải ra khỏi sân ga mới gặp được người đón mình.

Harry đi ra khỏi sân ga liền thấy dượng Vernon đen mặt, đứng giữa sân ga thứ chín và thứ mười, nhìn thấy cậu đi ra trừng mắt một cái, tiếp nhận hành lý trong tay cậu, một câu cũng không nói, quay đầu đi khỏi sân ga.

Harry tạm biệt Hermione xong liền bước nhanh theo dượng Vernon, hai người đón xe trực tiếp về số 4 đường Privet Drive.

Sáng sớm lễ Giáng sinh, Harry bò từ trên giường xuống, chạy đến phòng khác thấy chồng quà của mình chất tại gốc cây thông cao hơn, vui vẻ bóc quà.

Dudley tặng bách khoa toàn thư, dì Petunia và dượng Vernon tặng quần áo mới, sư phụ tặng kiếm, các sư huynh tặng Bergmann M1896 của Đức, mã tấu, M9 của Ý, dao găm, thuốc nổ, súng ngắm… Harry không nói lên lời nhìn đống vật phẩm nguy hiểm trước mặt, cậu có nên thấy may mắn khi mở quà mà dượng Vernon không ở bên cạnh không? Chỉ nói với bọn họ một chút về chuyện quái vật và Quidditch thôi mà, bọn họ cho là cậu đang làm cái gì? Đống đồ vật trước mắt này, phòng chừng cậu có thể lật tung cả Hogwarts lên, không để lại đến một nhân chứng. Harry nhanh chóng gói hộp quà lại, ôm về phòng mình, mấy thứ này nên mang đến Hogwarts, nếu để đây, Harry thật không tưởng tượng nổi khi dì Petunia quét dọn bắt gặp nó thì sẽ thế nào.

Cất kĩ vật nguy hiểm, Harry lại trở về cây thông phòng khách tiếp tục mở quà, cậu muốn xem có cái áo tàng hình kia không. Xem nào, Draco tặng rắn bằng lục bảo, Hermione tặng Chocolate không đường, Blaise tặng áo chùng phù thuỷ, Neville tặng một chậu nước tiên, Pansy tặng Độc dược, ngoài ra còn có lễ vật của một số bạn học. Trong đó, Harry đặc biệt chú ý một gói màu xanh đậm, bên trong không kí tên, là thuốc bổ. Kỳ thật không kí tên cũng không sao, Harry vừa nhìn biết ngay ai tặng, không uổng công cậu đi mua toàn bộ thuốc Đông y của Trung Quốc làm quà giáng sinh cho người kia.

Harry cẩn thận tìm kiếm trong các món quà, xác thực không có cái áo tàng hình kia.

Buổi tối ngày 26, Harry lén lút dùng khoá cảng rời số 4 đường Privet Drive, Dudley và dì Petunia, dượng Vernon không hề biết cậu đi, mãi đến khi Harry từ trang viên Potter trở lại mới hay.

Cái loại cảm giác muốn nôn mửa này khiến Harry xác định mình phải sớm học Độn thổ, dùng khoá cảng thật khiến người ta khó chịu.

Harry cả người đều choáng váng, mãi đến khi hai chân chạm đất mới biết mình đã đến nơi. Ngay lập tức, cả phòng khách nhất thời náo loạn, bức hoạ trên tường đầy ắp người đang líu ríu trò chuyện.

Harry nhìn người trên bức hoạ, lờ mờ nhớ lại những người năm đó cha mẹ giới thiệu, theo thứ tự chúc các vị tổ tiên giáng sinh vui vẻ, bắt đầu tìm kiếm giữa các bức hoạ. Tuy rằng Harry luôn cho rằng cha mẹ mình chưa chết nhưng cậu vẫn lo lắng, lo lắng mình sẽ thấy họ trong các bức hoạ.

Nhìn thấy bộ dáng vội vàng của Harry, Charlus, ông nội cậu an ủi: “Tiểu tử kia, không cần phải gấp, bọn họ không ở trong này.”

“Thật sự?” Harry vọt tới trước mặt bức hoạ, ngửa đầu hỏi, “Vậy bọn họ ở đây? Hay ở đâu? Hiện tại khoẻ mạnh không? Cháu có thể thấy bọn họ không?”

“Chậm một chút, cháu hỏi nhiều như vậy sao gia gia cháu trả lời được.” Một vị bà tổ hiền lành nhìn Harry.

“Bọn họ hiện tại cũng khoẻ, nhưng Avada Kedavra dù sao cũng thương tổn linh hồn, cho nên bọn họ hiện tại chỉ có thể ngủ say trong trận ma pháp, tu bổ linh hồn mình.” Một vị tổ tiên không biết là ai giải thích cho Harry.

Harry vừa nghe xong, có điểm uể oải, than thở nói: “Vậy, cháu không thể gặp mặt bọn họ sao?”

“Đương nhiên không phải.” Charlus cười híp mắt nói, “Bọn họ mỗi ngày có bốn giờ hoàn toàn thanh tỉnh, ta nghĩ kỳ nghỉ Giáng sinh, bọn họ nhất định sẽ rất vui vẻ ở cạnh cháu.”

“Thật tốt quá, cảm tạ Merlin!” Harry cao hứng nhảy lên, “Ông nội, bà nội, cháu yêu hai người.”

“Nga, Harry à, cháu sao lại yêu mỗi ông bà cháu, vậy tổ phụ/bà cố/cố tổ/… cháu sẽ không yêu sao?” Harry thật không ngờ mình thuận miệng nói một câu lại có thể nhận lấy bao nhiêu lời kháng nghị vậy, cậu đành phải lớn tiếng hô: “Các vị tổ tiên, cháu cũng yêu mọi người.” Mọi người trong bức hoạ nhất thời cực kì vui vẻ, thậm chí có người trào lệ, nga, đứa trẻ thật tốt, quả nhiên là con cháu Potter a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi