KHÁN BẤT KIẾN NHĨ ĐÍCH ÔN NHU

Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám, năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy, giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đương nhiệm của Hogwarts, người mẫu có nụ cười tám răng tiêu chuẩn (Cười để lộ tám chiếc răng), gần đây gặp rắc rối không nhỏ.

Trước đó vài ngày, Lockhart cảm thấy quyết định đến Hogwarts xin đảm nhiệm chức vụ giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám là phi thường sáng suốt, mỗi ngay ở trường học sống trong đông đảo ánh mắt sáng như sao ngưỡng mộ cùng từng tiếng thét kích động chói tai thật tuyệt vời, cho dù không tính là như cá gặp nước nhưng cũng thoải mái vô cùng.

Nhưng mà mấy ngày gần đây, phiền não của ông đột nhiên tăng lên, không biết tại sao xác suất đi lạc đường của mình càng ngày càng lớn, chẳng lẽ ở Hogwarts càng lâu thì càng dễ lạc đường? Như vậy người lạc đường nhiều nhất hẳn là Hiệu trưởng Dumbledore đi. Còn có không biết ông chọc phải Peeves lúc nào, mấy ngày nay, những trò đùa dai của Peeves đều tập trung trên người ông.

“Aha, nhìn xem ai đây, Lockhart mê người.” Giọng nói của Peeves vang lên trên đầu Lockhart, “Hôm nay nên tặng mi trang sức như thế nào đây?”

“Peeves, cậu xem, tôi là giáo sư, đừng nhằm vào tôi nữa đi.” Lockhart nhìn chung quanh không có người, ngẩng mặt lên cầu xin, “Tôi đắc tội cậu lúc nào vậy?”

Peeves không để ý lời của ông, ngâm nga một ca khúc quỷ dị: “Chính là mi, chính là mi, Lockhart mê người cần được tắm rửa.” Lấy ra một quả bóng nước không nhỏ nhắm ngay Lockhart mà ném, một quả rồi liên tục hàng chục quả, mãi đến khi Lockhart cả người từ trên xuống dưới đều ướt đẫm thì mới cao hứng bay đi, tìm người bị hại kế tiếp.

“Merlin à, các cậu có nhìn thấy không?” Một chú lửng con nào đó há hốc mồm nhìn giáo sư trên bục giảng biến mất không thấy người, để lại trong phòng học một lố sợi tóc màu vàng kim, lông mi, lông mày, được rồi, có thể còn những sợi lông mà nhóm tiểu động vật không thể thấy, cả phòng học im lặng dị thường, trừ bỏ tiếng thét chói tai của giáo sư Lockhart vừa rồi.

Vì thế, giờ Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám kế tiếp, toàn bộ nhóm tiểu động vật đều tận mắt nhìn thấy màn biểu diễn rụng lông của giáo sư Lockhart, thuận tiện thưởng thức tiếng thét chói tai có thể so với người có giọng nam cao nhất, tất nhiên vì thế mà môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám tạm thời không có giáo sư dạy. Bởi vì giáo sư Lockhart trốn vào bệnh xá xong thì nói gì cũng không chịu rời khỏi cái giường ngủ có màn che, không muốn để mọi người chiêm ngưỡng hình tượng mới tinh trơn bóng không một sợi lông cực tiết kiệm dầu gội đầu kia.

Hermione tính ra tốc độ giáo sư Lockhart biến mất, cô giờ đây tựa hồ đã tin tưởng giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám toàn thân nhẵn bóng kia đã trải qua huấn luyện đặc biệt, ít nhất tốc độ biến mất kia của ông người thường rất khó có thể đạt tới.

Kế tiếp, tin tức Lockhart không lông lan truyền trong Hogwarts, vô số nam sinh cùng với một bộ phận nữ sinh tâm tình rất tốt, nhất là những người biết rõ bộ mặt thật của giáo sư Lockhart lại càng khoan khoái, ngay cả việc giờ Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám do giáo sư Snape dạy thay cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của họ.

Mà những nữ sinh còn lại của Hogwarts tâm tình lại không tốt lắm, hận nghiến răng nghiến lợi với đầu sỏ khiến cho giáo sư anh tuấn trong lòng mình có bộ dạng buồn cười thê thảm như vậy, tất nhiên nơi mà các cô đến nhiều nhất chính là Bệnh xá, nhất là những người mong muốn giáo sư Lockhart nhận ra nét hiền thục, ôn nhu của mình thì lại càng chăm chỉ đến.

Albus· Percival· Wulfric· Brian· Dumbledore, Hiệu trưởng đương nhiệm của Hogwarts, chủ tịch hiệp hội phù thủy quốc tế, chủ tịch hiệp hội tòa án tối cao giới phù thủy, huân chương Merlin đệ nhất đẳng, người yêu thích đồ ngọt cùng đồ ăn vặt kỳ lạ nổi tiếng nhất thế giới Harry Potter, đồ ăn của cụ gần đây có chút thay đổi.

Dumbledore ngồi giữa bàn ăn của giáo viên, nhìn đồ ăn trước mặt mình mà mày ủ mặt ê, nói với giáo sư McGonagall bên cạnh: “Minerva thân ái, ta gần đây có làm sai việc gì đâu, sao lại để cho ta ăn như thế này?”

Giáo sư McGonagall quay đầu nhìn đồ ăn trên bàn, lơ đãng nói: “Làm sao vậy, rất bình thường mà, có cái gì không thể ăn? Mọi người cũng ăn đồ ăn như vậy mà, Albus, vì thân thể của cụ, cụ thật sự cần ăn ít đồ ngọt đi.”

“Minerva, nếu không có đồ ngọt, cô bảo tôi sống như thế nào a.” Dumbledore sờ sờ bộ râu bạc của mình, ai oán nói.

“Hừ.” Bên kia, Severus lạnh lùng nói, “Thật tốt quá, rốt cục có người sáng suốt không để cho não của cụ ngâm trong đường.”

Rắc rối nhỏ của Dumbledore chính là như vậy, cụ vốn mỗi ngày phải uống mật ong cùng với một lượng đồ ngọt siêu lớn nhưng vài ngày gần đây không hiểu sao lại không thấy đâu, chuyển thành đồ ăn hoàn toàn bình thường, rau quả, thịt, ngũ cốc các loại.

Dù Dumbledore đã gọi gia tinh đến ý bảo chúng nó mang thêm điểm tâm nhưng lại không được, hỏi nguyên nhân thì là vì sức khỏe của Hiệu trưởng, toàn bộ gia tinh đều nhận được mệnh lệnh nghiêm khắc cấm cung cấp đồ ngọt vượt quá chỉ tiêu cho Dumbledore. Điều này làm cho đồng chí Hiệu trưởng đa nghi cực kì sợ hãi, ai có thể có năng lực khống chế gia tinh Hogwarts? Bà Pomfrey? Minerva McGonagall? Severus Snape? Vô số tên các thầy cô hiện lên trong đầu cụ, hay là toàn bộ những người có oán niệm với đồ ngọt của cụ liên thủ?

Mà toàn bộ gia tinh lại tình nguyện chịu phạt chứ không chịu nói tên ra, cho nên ngài Hiệu trưởng dù hoài nghi rất nhiều đối tượng nhưng không có cách nào xác định ai là “Thủ phạm” chân chính.

Chúng ta tạm thời quay trở lại vài ngày trước, ở một góc trong Hogwarts không ai chú ý.

“Baron, sao anh lại mang tôi đến đây?” Trong giọng Peeves mang theo chút sợ hãi, “Tôi gần đây không tìm Slytherin gây phiền phúc, cũng không trêu chọc bọn họ.”

“Có người muốn gặp cậu.” Giọng Baron mang theo lãnh ý đặc trưng của ma.

“Có người muốn gặp tôi?” Peeves tò mò bay vài vòng quanh Nam tước đẫm máu, “Ai a, sao mà to gan như vậy, không sợ trò đùa của tôi sao, rất dũng cảm.”

Nam tước đẫm máu không trả lời vấn đề của nó, hành lễ với hai người đứng ở một góc sáng sủa rồi xuyên tường rời đi.

“Peeves, là chúng ta tìm ngươi nha.” Một bóng người trong góc nói với Peeves, “Có một trò chơi thú vị muốn mời ngươi tham gia, thế nào?”

“Trò chơi? Ta thích chơi nhất.” Peeves bay tới gần bọn họ, đột nhiên khẩn trương nói, “Ha… Harry Potter, cậu… Cậu khỏe chứ, cậu có gì cần sai bảo?”

“Peeves, chúng ta chỉ là muốn mời ngươi hỗ trợ trêu chọc giáo sư Lockhart một chút mà thôi.” Harry nhìn Peeves trước mắt không hiểu sao lại khẩn trương, bất đắc dĩ nói, “Một trò đùa nho nhỏ.”

“Được, không có vấn đề.” Peeves phi thường hứng thú với trò chơi, “Trò đùa chính là sở trường của ta.”

“Này, cho ngươi.” Harry đứng phía sau cầm một bình thủy tinh đựng Độc dược không biết tên giao cho Peeves, “Trộn hỗn hợp này với nước, đổ vào người ông ta là được.”

“Sẽ có tác dụng gì?” Peeves tiếp nhận bình, tò mò chớp mắt nhìn hai người.

Harry cùng Blaise nhìn nhau, Harry cười quỷ dị nói với Peeves: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Bất quá, Peeves, ngươi đừng dùng nó ngay từ đầu, trêu chọc ông ta vài lần rồi hãy dùng, biết không?”

“Được, cậu Potter.” Peeves gật gật đầu, hành lễ với cậu xong rồi bay đi.

Chúng ta lại chuyển máy quay đến hầm Slytherin, văn phòng giáo sư Độc dược, phòng ngủ Salazar Slytherin.

Harry hiện tại đang đi tới đi lui trước bức họa trong phòng ngủ, hiển nhiên là cậu đang gặp vấn đề.

“Harry, ngươi rốt cuộc gặp phiền não gì? Ngươi đi nhiều quá ta chóng hết mặt rồi.” Godric nhìn cậu một lát, gãi đầu hỏi.

“Godric, kể từ ngày hôm đó, ta cảm thấy Hogwarts đặt biệt thân thiết với ta, nhưng ta làm thế nào để nó giúp ta?” Harry dừng lại, đây là lần đầu cậu trao đổi với một tòa nhà, nghĩ đến lão ong mật nào đó cùng con Khổng tước thích làm đẹp, Harry liền nhịn không được muốn chỉnh bọn họ.

“Merlin à, sao ngươi ngốc như vậy!” Godric vỗ trán mình, nói, “Đã kế thừa rồi mà còn không biết.”

“Cái gì a, các ngươi không nói cho ta, ta làm sao biết.” Harry bất mãn nói thầm, “Ta chưa từng gặp chuyện này a, ngươi nghĩ rằng ta là thiên tài à, làm sao mà biết được.”

“Harry, Hogwarts có ý thức của mình.” Salazar đứng một bên nhịn không được kéo Godric ra, giải thích, “Khi ngươi kế thừa một phần hai Hogwarts, ngươi có thể trao đổi với nó. Ví dụ như, ngươi hiện tại có thể nói ra yêu cầu của mình, hoặc nếu ý nghĩ của ngươi đủ mạnh mẽ, nó có thể biết, hơn nữa sẽ hết sức thực hiện.”

“Đơn giản như vậy? Không cần phép thuật gì hết? Không cần một vị trí đặc biệt?” Harry mở to hai mắt, nghi hoặc hỏi lại.

“Harry, phép thuật rất thần kỳ mà.” Godric đắc ý nói, Hogwarts mà bọn họ tạo nên tất nhiên là còn thần kỳ hơn. “Không phức tạp như ngươi nghĩ đâu.”

“Thật tốt quá.” Harry hoan hô, trong lòng thầm nghĩ nên dùng phương pháp nào để chỉnh bọn họ mới thích hợp đây? Đương nhiên điều kiện đầu tiên là không bại lộ cậu là người làm.

Cho nên hết thảy mọi việc đã rõ ràng, người gây nên rắc rối của giáo sư Lockhart cùng Dumbledore gần đây rốt cuộc đã tìm ra

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi