KHANG HI TRÙNG SINH DƯỠNG THÁI TỬ

Nhìn tiểu tổ tông quấn chặt lấy mình không chịu buông, Khang Hi vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ. Từ khi hắn vô tâm nói một câu "Không cần ngươi nữa" kia, tiểu thái tử liền giống như con gấu koala, mỗi ngày quấn quýt lấy hắn không buông, đôi mắt kia chỉ cần mở ra liền sẽ quyết không rời khỏi người hắn nửa khắc.

Hắn chỉ cần động người, tiểu thái tử bình thường yêu ngủ nướng cũng sẽ lập tức tỉnh lại, làm hắn cảm thấy đau đầu. Vô luận hắn đi đâu, tiểu thái tử đều muốn đi theo. Cái này làm cho Khang Hi động một chút là bị ghét bỏ, suốt ngày chạy đi tìm một tiểu tử không chạy loạn nhảy loạn thì trốn đi cho hắn tìm rất không quen. Thực sự không đành lòng trách cứ, hắn há miệng, còn chưa nói gì, tiểu thái tử đã dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, một bộ ai oán, hắn có bao nhiêu lời muốn nói ra cũng chỉ có thể nuốt xuống.Nhìn một chồng tấu sớ chưa phê xong trên bàn, lại nhìn tiểu thái tử đang treo trên người. Hắn thích tiểu thái tử dán hắn, nhưng nếu nó có thể ngoan ngoãn hơn thì tốt rồi. Tiểu thái tử hiếu động luôn đem bàn của hắn lộn tung lên, đem tấu sớ hắn phê vất đầy đất. Ví dụ như chồng này là công văn khẩn cấp, chồng kia là sớ thỉnh an, nó luôn đem tấu chương Khang Hi đã phân loại một lần nữa đảo loạn lên, còn một bộ dương dương đắc ý, Khang Hi mắng cũng mắng không được, đành phải bất đắc dĩ thở dài. Bởi vì chỉ cần hắn nghiêm mặt, tiểu tổ tông kia sẽ dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn, ngón tay vặn xoắn vào nhau, đáng thương hỏi, "Hoàng a mã, Bảo Thành có phải lại sai rồi?"

Khang Hi hết lần này đến lần khác đều cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhìn bộ dáng kia, hắn vừa đau lòng vừa bó tay, rất sợ bản thân lại một lần vô tình chọc vào tâm tư mẫn cảm của tiểu gia hỏa.

Còn những tấu chương chưa được phê, không phải dính nước miếng của tiểu thái tử thì cũng bị nó vẽ lung tung lên. Tiểu gia hỏa giống như trời sinh có thù oán với thư phòng của Khang Hi, luôn thích giày vò đống tấu sớ trên bàn hắn.

Lúc tiểu thái tử không dính hắn, hắn sẽ thất vọng, tiểu thái tử dính hắn rồi, hắn lại cảm thấy rất bất đắc dĩ. Khang Hi bị tiểu thái tử giày vò biến thành luôn lo được lo mất.

"Bảo Thành, không đi tìm Dận Thì chơi sao?" Nhìn tiểu tử hiếu động trước mắt, Khang Hi hai mắt đã thâm quầng quyết định trước để tên tiểu tử này đi giày vò Dận Thì đi. Xét thấy tiểu thái tử quấn người làm hắn đã phải thức liền vài đêm phê tấu chương, xử lý sự vụ, còn ban ngày, tiểu thái tự thực sự tinh lực quá tràn đầy rồi, làm hắn càng ngày càng đuối…. Aish ~~~

Tiểu thái thử đang chuyên chú cầm cái bút lông so với tay mình còn lớn hơn viết chữ như gà bới, xoay đầu, dùng khuôn mặt dính đầy mực nước đen xì như Bao Công nhìn hắn. Tiểu thái tử nghĩ nửa ngày, hình như đã rất lâu không gặp Dận Thì, là từ ngày Dận Thì tức giận không thèm để ý đến nó. Do dự cả buổi, lại nhìn Khang Hi đang cười nhẹ, nghiêng cái đầu nhỏ, "Hoàng a mã có phải hay không lại ghét bỏ Bảo Thành?" Tiểu thái tử vẫn là rất thông minh.

Khang Hi xấu hổ ho khan vài tiếng, "Nói bậy, trẫm nào có ghét bỏ Bảo Thành, là trẫm nghe nói Dận Thì nhiều ngày nay không có gặp Bảo Thành, rất nhớ ngươi." Khang Hi bắt đầu giở trò lừa gạt.

Tiểu thái tử chớp chớp ánh mắt linh động, biểu lộ không tin.

Khang Hi hết sức trịnh trọng nhẹ gật đầu, biểu thị là ta nói thật.

Tiểu thái tử lúc này mới bỏ xuống cái bút lông to đùng kia, biểu thị muốn đi tìm Dận Thì chơi, trước khi đi còn lưu luyến không rời nhìn hắn, "Hoàng a mã, chờ ta trở lại!"

Khang Hi gật đầu cười, trong lòng lại nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng tối nay cũng có thể ngủ rồi.

Tiểu thái tử lại đột nhiên chạy trở về, giương má lên muốn Khang Hi hôn nó, Khang Hi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài dính đầy mực nước, ngay cả bàn tay cũng thế, tươi cười trên miệng không phải cứng ngắc bình thường. Lại nhìn ánh mắt chờ đợi của tiểu thái tử, miễn cưỡng cười cười, cuối cùng hôn lên, nhóc con kia thấy thế lại giơ móng vuốt nhỏ chà đạp mặt hắn một phen rồi mới cao hứng chạy đi, lưu lại Khang Hi mặt mũi đen sì.

"Này, ngươi làm sao vậy?" Tiểu thái tử đột nhiên nhảy đến trước mặt Dận Thì, nhìn Dận Thì đang ngồi xổm trên đất cười ngây ngô đến chảy nước miếng, chống cằm, chớp đôi con ngươi vô tội nhìn y.

Dận Thì bị dọa đến ngã ngồi trên đất, hồi thần lại mới thấy tiểu thái tử đang nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn mình, chống cằm, ngồi xổm trước mặt nhìn y, chỉ là nụ cười kia vào trong mắt Dận Thì thấy thế nào cũng không có ý tốt.

Dận Thì mặt trắng không còn chút máu, chặt chẽ bảo vệ tóc mình, quay người muốn đi, muốn không để ý đến tiểu tử kia, y có loại khó chịu khi bị người quấy rầy.

Tiểu thái tử không vui bĩu môi, đứng lên đi theo sau y, trên đường đi ghé vào tai y lầm bầm lầu bầu cái gì đấy, quấy Dận Thì một hồi đau đầu.

"Ngươi đi theo ta làm gì?" Dận Thì rốt cuộc chịu không nổi tiểu thái tử nói nhảm hết cái này đến cái khác, mặt đỏ lên, hai tay chống nạnh, hùng hổ nhìn nó.

Tiểu thái tử kinh ngạc nhìn Dận Thì, "Ngươi biết nói chuyện à?", vỗ vỗ ngực, giống như là bị y đột nhiên quay đầu nói chuyện hù cho giật mình.

Dận Thì lại lần nữa bị tên tiểu hỗn đản này chọc giận, tiểu thái tử lại vẫn lầm bầm lầu bầu, "Ta còn tưởng ngươi sẽ không nói gì, ta nói lâu như vậy, ngươi một câu cũng không chịu nói với ta."

"Ngươi đến cùng là muốn làm gì?" Dận Thì khó chịu bắt đầu quát hỏi.

"Hung hăng như vậy làm gì? Mà tay ngươi cầm cái gì đấy?" Tiểu thái tử nuốt nước bọt nói, hiển nhiên nó cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Dận Thì nổi giận.

Dận Thì hừ một cái quay đầu đi, nhìn nhìn món đồ chơi trong tay, "Cho đệ đệ của ta chơi." Trong giọng nói còn có chút đắc ý.

Tiểu thái tử cười đến hai con mắt đều híp lại thành sợi chỉ, "Vậy nhanh cho ta đi." Thò tay muốn lấy thứ trong tay Dận Thì.

Dận Thì khinh thường trợn trắng mắt, "Không phải làm cho ngươi!" Chặt chẽ bảo vệ món đồ chơi kia.

"Ngươi không phải nói là cho đệ đệ sao? Ta không phải là đệ đệ của ngươi?" Tiểu thái tử nghiêng đầu nói, trong giọng nói lộ ra mất mát.

"Hừ, ta mới không thèm cho ngươi, ta làm cho tam đệ của ta, nó luôn gọi ta là ca ca, luôn cười với ta, cũng sẽ không bắt nạt ta…" Dận Thì bắt đầu thao thao bất tuyệt khen Dận Chỉ tốt hơn. Vừa nghĩ tới tiểu bánh bao vừa chảy nước miếng vừa gọi mình ca ca, so với thái tử đệ đệ trước mắt suốt ngày chỉ biết bắt nạt mình, tốt hơn biết bao nhiêu chứ.

Tiểu thái tử nhìn Dận Thì càng nói càng vui vẻ, trong lòng ủy khuất dâng trào, nó đã chịu bỏ lại hoàng a mã đi tìm Dận Thì, Dận Thì còn ghét bỏ nó. Tiểu thái tử có loại cảm giác bị người bỏ rơi, chính mình toàn tâm toàn ý muốn chạy đến chơi với y, y lại căn bản không có đếm xỉa gì đến mình. Chỉ là tiểu thái tử đã bị Khang Hi sủng đến tận trời không có biết cái loại gọi là "chơi" của nó đối với Dận Thì mà nói chính là cực hình. Tiểu thái tử hai tay nắm chặt, rũ đầu, trong đôi mắt tức giận lại giống như phủ một tầng hơi nước, gắt gao cắn răng.

Dận Thì đang càng nói càng hăng, đột nhiên phát hiện bốn phía an tĩnh, tiểu thái tử vừa mới lảm nhảm hết cái này đến cái khác sao lại không có thanh âm, lúc này mới dừng lại, quay người liền thấy tiểu thái tử rũ đầu, thân thể nho nhỏ hơi run rẩy.

"Ngươi làm sao vậy?" Dận Thì xoay người cúi đầu xuống đã nhìn thấy tiểu thái tử giống như muốn khóc.

Tiểu thái tử lại đột nhiên ngẩng đầu, lung tung xoa mặt, đẩy Dận Thì ra, "Cút đi!"

Dận Thì kì quái nhìn người kia chạy đi, vô thức đuổi theo. Vì vậy, trong nội cung diễn ra một màn đuổi bắt, một bé trai chạy đuổi theo một bánh bao, theo sau là một đám nô tài.

"Phịch" một tiếng, tiểu thái tử rất không may ngã sấp mặt, Dận Thì vội vàng không kịp thở chạy tới nâng nó dậy, tiểu thái tử lại tức giận đẩy y ra.

Dận Thì cũng nổi giận "Ngươi lại làm sao?" Dận Thì bó tay, cảm thấy tiểu gia hỏa này rất không tốt, Dận Chỉ so ra tốt hơn nhiều.

"Không cần ngươi lo!" tiểu thái tử rất không vui gào lên. Dận Thì phủi bụi trên người muốn đi, nhìn quanh bốn phía, không biết từ lúc nào, đám nô tài kia đều bị hai đứa cắt đuôi.

Lại quay đầu lại, tiểu thái tử vẫn một mình ngồi dưới đất. Lầm bầm vài tiếng, lại quay lại, giơ tay muốn đỡ nó lên. Y vẫn là không yên lòng để tiểu hỗn đản suốt ngày bắt nạt mình một mình ở lại chỗ này.

Tiểu thái tử cũng ý thức được xung quanh không có người, nghĩ tới bị bỏ lại một mình ở đây vẫn là biết sợ. Vừa rồi đuổi Dận Thì đi nó liền hối hận, chỉ là sĩ diện không bỏ xuống được, giờ Dận Thì đã quay lại, nó hiển nhiên sẽ không cự tuyệt.

Bốn phía đột nhiên bắt đầu ầm ầm lung lay, bụi đất mù mịt bốc lên trước mặt, Dận Nhưng không nhìn thấy Dận Thì, chỉ vô thức nắm chặt lấy bàn tay đối phương. Đột nhiên "ẦM!!!" một tiếng, bên tai tràn ngập tiếng sụp đổ, hai người nghe thấy xa xa truyền đến thanh âm, "Động đất!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi