KHANG KIỀU

Hôm sau Khang Kiều được biết chuyện về Văn Tú Thanh. So với những trang mạng lá cải online, các báo chính thống im ắng hơn nhiều. Nếu có viết bài cũng chỉ là đề cập mang tính hình thức ở một vài khía cạnh không nổi bật, có báo còn im hẳn.

Nguyên nhân Đường Vũ Huyên bị bắt được bàn thổi sôi nổi. Bạn thân của cô ta có từng kín đáo thể hiện ý kiến: “Cô ta sớm muộn gì cũng gặp chuyện”.

Còn Hoắc Liên Ngao, liên quan tới chuyện bạn gái cũ bị bắt, anh chỉ nói một câu thế này: “Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho những việc mình làm”.

Không hiểu vì sao, Khang Kiều cứ cảm thấy đằng sau câu nói của Hoắc Liên Ngao còn có ẩn tình gì khác. Đối diện ánh mắt thăm dò của cô, cậu chủ Liên Ngao chỉ nói: “Anh là người tốt”.

Trong thoáng chốc, Khang Kiều dường như cũng từng nghe Hoắc Liên Ngao nói câu ấy rất lâu, rất lâu về trước. Một thiếu niên sau khi đã làm chuyện xấu thì nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng mình là người tốt.

Chớp mắt đã từng ấy năm trôi qua.

“Anh tốt thật mà.” Cậu chủ Liên Ngao ra sức nhấn mạnh.

Cô bật cười, đưa tay cho anh. Anh khẽ gẩy gẩy, cô áp mặt vào ngực anh, muốn ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Đừng nhìn.”

Thì thôi, không nhìn. Cô nhắm mắt lại, đây là một buổi bình minh tuyệt đẹp không có ai tới quấy rầy họ.

“Đầu gỗ.”

“Ừm.”

“Anh cảm thấy nếu không gặp được em, có lẽ anh sẽ trở thành một người một nửa giống Hoắc Chính Khải, một nửa giống Đường Vũ Huyên, cái gì cũng có, lại chẳng có gì cả, không biết mình cần cái gì, không chắc chắn được một giây nữa mình sẽ làm những chuyện gì.”

Khang Kiều dường như nhìn thấy cô gái yên lặng chậm rãi sống trong căn nhà có bức tường bao màu trắng hồng ngày nào, dè dặt làm theo những quy tắc sống của mẹ, ngày này nối ngày kia.

Nhưng, người này dường như luôn nói cô rất tốt, rất tốt. Cô tốt đến vậy sao?

“Em tốt vậy sao?”

“Dĩ nhiên, đối với anh, trên đời này không ai tốt bằng em.”

Có thứ gì lăn trên mi mắt, ươn ướt, khiến một góc trong trái tim bị đâm đến xót xa.

Một tuần trôi qua, Hoắc Liên Ngao dường như vẫn chưa có ý định rời khỏi bệnh viện, điều này khiến Khang Kiều buộc phải nghi ngờ mức độ thương tích của bàn tay anh.

Trưa nay, Khang Kiều tò mò đề nghị được xem vết thương của Hoắc Liên Ngao.

Người đang vùi đầu đọc báo không thèm nhìn, cứ thế đưa tay cho cô. Từ cổ tay tới lòng bàn tay đều được quấn băng khiến Khang Kiều chẳng nhìn ra được gì.

Ngoài việc biết móng tay ngón út của anh bị gãy ra thì cô không biết gì hết. Về ngón út ấy, Hoắc Liên Ngao đã nói, thật ra anh cũng không biết, tới khi bế Hoắc Thành Quân lên xe rồi mới chú ý.

Không nhịn được, Khang Kiều một lần nữa muốn chạm vào ngón út của anh.

“Một tháng nữa là nó mọc ra thôi mà.” Hoắc Liên Ngao đặt tạp chí sang một bên, nhìn cô.

Dần dần, dưới ánh mắt đó, mặt cô bắt đầu nóng lên. Dường như muốn chứng mình với cô tay mình không có vấn đề gì, anh luồn tay vào tron áo cô, vừa hành hạ vừa giày vò. Cô muốn bỏ tay anh xuống nhưng lại sợ chạm vào vết thương của anh, cuối cùn đành dựa đầu lên vai anh, mặc cho anh tùy hứng. Cho tới khi Hoắc Thành Quân mở cửa đi vào, anh mới buông tha cô, vừa nhìn nó cười vừa thì thầm bên tai cô: “Giờ còn nghi ngờ tay anh không hả?”.

Sau khi đưa Hoắc Thành Quân tới trường học, Khang Kiều bước vào một nhà hàng Trung Quốc. Người đàn ông da trắng ngồi đối diện cô từng theo ngành nghiên cứu vũ khí. Sau khi về hưu có xuất bản một cuốn sách liên quan tới chuyên ngành của mình, nên bị chính phủ Mỹ ngăn chặn. Vị này bây giờ đang nghèo rớt mùng tơi.

Trước khi xuất hiện ở đây, Khang Kiều và ông ấy từng nói chuyện với nhau qua mạng.

Khang Kiều đưa thứ mình đã khắc lại cho người đàn ông da trắng. Khang Kiều luôn cảm thấy việc mấy điều tra viên cao cấp đó tới tìm Hoắc Liên Ngao không đơn giản như anh nói.

Cả mấy người đàn ông cao to luôn đi theo cô và Hoắc Thành Quân mấy hôm nay cũng khiến cô tim đập chân run. Tuy rằng anh đã nói đó là biện pháp phòng ngừa vì sợ phần tử bắt cóc tàn dư quay lại trả thù.

Thứ được giao cho người đàn ông da trắng chính là viên bi sắt mà Khang Kiều khắc lại dựa theo trí nhớ nhìn thấy lúc trước. Khang Kiều chỉ mô tả lại đại khái, đồng thời khắc cả ký hiệu nhìn thấy trên viên bi khi đó.

Khoảng nửa tiếng sau, người đàn ông da trắng cầm khoản thù lao Khang Kiều trả, rời khỏi nhà hàng.

Người ấy nói cho cô biết món đồ đó mô phỏng lại một thứ vũ khí cực kỳ khét tiếng. Thứ đồ chơi trông khá bình thường ấy đã từng đóng một vai không mấy vẻ vang trong vụ án trại giam Guantánamo nổi tiếng một thời.

Bi sắt được làm từ một loại chất liệu có thể nóng lên rất nhanh trong một khoảng thời gian ngắn, bên trong bi sắt còn có nam châm và những con chip công nghệ cao.

Những người đó thường cấy ghép bi sắt bằng một công nghệ đặc biệt vào gan bàn chân hoặc lòng bàn tay của phạm nhân. Một khi cử động tay chân sẽ khiến nam châm và chip tương hỗ, gây ra lực kéo, khiến lớp ngoài của bi sắt nóng lên nhanh chóng, tạo ra một cơn đau khủng khiếp cho người đó mà không tạo bất kỳ một thương tích ngoài da nào. Khi cơn đau lên tới đỉnh điểm, móng tay sẽ tróc ra.

Nghe tới đây, Khang Kiều vô thức ngắt lời người đàn ông da trắng. Câu nói của ông ấy khiến cô nghĩ ngày tới ngón út không còn móng tay của Hoắc Liên Ngao.

Sau khi người ấy đi khỏi, Khang Kiều ngồi yên tại chỗ một lúc lâu. Cô không thể nào liên tưởng được thứ mình mô phỏng trong tay với vụ án trại giam Guantánamo mà ai nghe cũng phải biến sắc, càng không liên hệ được với Hoắc Liên Ngao.

Trong lòng, Khang Kiều hy vọng giống như ông ấy nói, có lẽ ông ấy đang phán đoán sai lầm, đó chỉ là một viên bi bình thường.

Ba tiếng sau, Khang Kiều liền biết, những suy đoán của ông ấy quá chính xác. Đó thật sự không phải viên bi bình thường.

Chập tối Khang Kiều trở về nhà. Cô đã không về nhà mấy ngày rồi. Bảo mẫu đưa cho Khang Kiều một phong thư, nói là nhận được vài hôm trước.

Khang Kiều mở phong thư ra, bên trong là một tấm thiệp và một chiếc USB. Bên ngoài tấm thiệp có một hàng chữ, nét chữ rất ẩu thả, nhưng có thể đọc được đại ý là muốn cô xem hết USB rồi mở tấm thiệp.

Khang Kiều cầm tất cả về phòng mình.

Cửa sổ hướng Đông Nam để mở. Từ góc độ của Khang Kiều, qua cửa sổ là có thể nhìn thấy nóc của từng căn nhà, trên nóc nhà là màu của đêm.

Khang Kiều cảm thấy màu của đêm nay giống như có ai đó dùng mực đen phết từng lớp lên tấm mành đã đen kịt vậy, một sự bao trùm vô bờ bến càng khiến người ta ngạt thở.

Căn phòng không bật đèn, ánh sáng duy nhất tới từ sắc xanh của màn hình máy tính. Xem xong đoạn clip đó, cô không còn sức để bật đèn nữa. Lúc đó cô muốn đi tắt máy tính thì chân mềm nhũn rồi ngã rạp xuống đất, sau đó cô ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Di động vang lên, hết tiếng này tới tiếng khác trong đêm tối. Cô từ từ quay mặt về nơi đặt di động. Đó là điện thoại Liên Ngao gọi tới.

Ừm, Liên Ngao.

Liên Ngao, Hoắc Liên Ngao.

Cái tên đó dẫn luồng khí từ gan bàn chân chạy thẳng vào tim, giống như có ai dùng roi quất thẳng vào chỗ mềm yếu nhất trong lòng cô vậy.

Đau đớn…

Tới mức răng cô va lập cập vào nhau. Tiếng rít của răng nghe như tiếng khóc trong đêm.

Liên Ngao, bây giờ em không thể nhận điện thoại của anh được. Anh đáng ghét lắm, đáng ghét vô cùng. Nếu lúc này nhận máy, em sẽ không nhẫn nhịn được mà mắng anh một trận mất.

Không, nhất định không chỉ đơn giản là mắng.

Liên Ngao, anh muốn em chết cho anh xem phải không, có cần không? Anh là đồ khốn mà, anh ngốc nghếch, cứ tự cho là mình đúng. Ngốc không tưởng được. Anh xem, anh làm em tức đến chảy nước mắt rồi, tức chỉ muốn xông tới chửi mắng anh.

Liên Ngao…

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Giây phút di động im hẳn, Khang Kiều nhanh chóng đứng dậy, lau khổ nước, mở cửa phòng, đứng ra trước cửa sổ, bắt đầu thử phát ra âm thanh.

Sau vài tiếng khản đặc, giọng cô đã trong trẻo như thường.

Sau khi làm xong một loạt công việc ấy, cô đứng trước giường, khoanh tay nhìn chiếc di động trên giường, đếm ngược.

Ba, hai, một.

Chuông reo, tiếng nhạc vui vẻ làm cả căn phòng trở nên sáng bừng và huyên náo.

Cô cong môi nhận máy, đồng thơi quăng cả người lên giường nằm thẳng cẳng, chiếc dép lê quăng một chiếc phía Tây, một chiếc lên trời, cô nhìn theo dép…

Kéo dài giọng: “Liên Ngao…”.

“Vì sao ban nãy không nghe máy?” Anh vẫn có chút kiểu cách công tử.

“Em đang tắm.” Cô trả lời.

Đầu kia im lặng trong một khoảng thời gian ngắn. Khang Kiều đoán là sẽ như vậy, cô cố tình chọc cho anh khó chịu.

Ừm, quả nhiên, giọng anh hơi lạ: “Sao còn chưa tới, hôm nay em lười biếng lâu quá rồi đấy”.

Sao còn chưa tới ư? Không được, giờ mắt cô sưng vù như quả hạch đào ấy.

“Liên Ngao, em không tới được không?” Giọng cô mềm oặt.

“Lý do?”

Lý do à, lý do là…

“Liên Ngao, giường mềm quá.”

“Giường ở đây cũng mềm vậy.”

“Liên Ngao, nhưng gối ở đây dễ chịu hơn.”

“Vậy mang gối qua.”

Cô chửi thầm một tiếng trong lòng rồi cao giọng: “Muốn em qua thật sao?”.

“Em mà không qua anh không ăn cơm.” Ý thức được sơ hở trong lời nói của mình, anh sửa lại: “Em mà không qua anh không ngủ”.

Cô nói bằng ngữ khí căng thẳng như khi dỗ Hoắc Thành Quân: “Không ngủ sao?”.

“Phải, không ngủ, mở to mắt nhìn trần nhà.”

“Không ngủ không được đâu. Bây giờ anh là bây giờ, cần chú ý sức khỏe.” Cô vờ vịt thở dài, sau đó: “Thôi được, em đi thay quần áo”.

Một, hai, ba…

Đầu kia vang lên tiếng cười khẽ.

“Đầu gỗ.”

“Ừm.”

“Ngủ ngon nhé.”

“Ngủ ngon.”

Sau tiếng chúc ngủ ngon, nước mắt men theo khóe mắt cô lăn xuống. Cô hoảng loạn lau đi, nếu không lại khóc không ngừng. Cô mà khóc mắt sẽ xấu hoắc. Ngày mai cô phải trang điểm thật xinh đẹp tới thăm anh, giống như hồi ở Bali hứa với anh: Ngày nào em cũng ăn mặc xinh đẹp đợi anh nuôi em.

Tắm xong, cô tắt máy tính đi, chân vô tình giẫm phải tấm thiệp đó. Cô nhặt lên, mở ra, bên trên viết: Người đàn ông chúng ta yêu không tệ.

Đúng là một người đàn bà khiến người ta buồn nôn! Có phải cô ta muốn dùng cách này để thể hiện: Tôi vẫn còn một chút lương thiện không.

Cô ném tấm thiệp vào thùng rác. Nghe nói, tiểu thư Đường Vũ Huyên sợ nhất là chuột. Cô ta còn thích chửi những người mình ghét là: “Cô giống như con chuột hôi thối dưới ống cống, khiến người ta ghê tởm”.

Người đó là cô ta mới phải.

Ừm, nghe nói trong tù nhiều chuột lắm. Vậy thì một khoảng thời gian dài tới đây, Đường Vũ Huyên chắc sẽ phải làm quen và giao lưu với tổ tiên, chị em, họ hàng hang hốc nhà chuột rồi.

Cô mở cửa phòng Hoắc Thành Quân. Thằng nhỏ đã ngủ rồi, đèn bí ngô, giấy dán tường hình hươu cao cổ, gối ôm bé gấu khiến cậu bé đang say ngủ trông như một thiên thần nhỏ.

Cô cúi đầu, hôn lên trán nó.

Vừa định rời đi thì cổ cô bị bám chặt. Lúc này Khang Kiều nghe thấy một tràng cười. Hoàng tử nhỏ Thành Quân vừa cười vừa dương dương tự đắc: “Mẹ, mẹ bị hù chưa!”.

Âm thanh chưa kịp hoàn hồn phụ họa theo: “Nhóc con làm mẹ sợ chết khiếp, lần này cái mông của con khổ rồi”.

“Mẹ, sao mẹ có thể?!”

“Vì sao không?”

“Mẹ, con là đàn ông đó!”

Đàn ông? Cô giơ tay vỗ cái “bộp”.

Ý thức được cô đã thật sự phết vào mông nó, ý thức được có lẽ cô còn phết thêm cái nữa, nó bán đứng bố.

“Mẹ, mẹ đừng đánh mông con, con kể cho mẹ nghe bí mật của bố.” Để thể hiện giá trị của bí mật, thằng nhóc cố làm ra vẻ thần bí.

“Bí mật gì nào?” Cô thì thầm.

Đôi mắt tròn vo như hạt đậu nhìn bốn xung quanh, xác định không có ai nghe trộm nó mới nói: “Mẹ ghé tai qua đây”.

Thế là Khang Kiều nghe thấy nó nói: “Mẹ, chiếc áo gió màu đen của bố bị kẻ địch lấy trộm mất rồi”.

Thằng bé bắt đầu kể lại: “Hôm đó khi tìm thấy con ở bãi rác, tay bố đã chảy máu. Bố nói đó là vết thương sau khi đại chiến hàng trăm hiệp với kẻ địch. Bố nói quân địch nhiều vô kể. Bố còn nói kẻ địch đã cướp mất chiếc áo gió màu đen của bố rồi”.

Thì ra cậu chủ Liên Ngao cũng biết chuyện chiếc áo gió màu đen. Thì ra kỵ sỹ đen đã làm chuyện không mấy vẻ vang: Nghe trộm.

Có thể tưởng tượng được lúc đó người nghe trộm đắc ý cỡ nào.

“Thế nên, mẹ ơi, có phải vì thế, khi bố làm nhiệm vụ, con mới nhìn thấy bố không?”

“Phải.”

“Oa, thật may chiếc áo bị lấy trộm.” Thằng bé hưng phấn rồi lại lo lắng trong phút chốc: “Mẹ ơi, mẹ bảo bố có tìm lại được áo nhanh không?”.

“Dĩ nhiên.”

“Quá tuyệt.” Hoắc Thành Quân cuộn chặt nắm đấm lại: “Mẹ ơi, bây giờ con hiểu rồi, vì sao lần đó con ngã từ trên lan can xuống mà lại không sao. Nhất định bố đã tới đỡ con mà mặc áo gió đen. Mẹ, phải không mẹ?”.

“Phải.”

“Mẹ ơi, còn một lần nữa…”

Hôm sau, khi đường đã lên đèn.

Khang Kiều đứng trước gương, cảm giác mình như một cô gái nhỏ phập phồng: Người con trai mình thích đang ở dưới cửa nhà đợi mình, tối nay trăng rất mê người, mình và anh ấy sẽ men theo con đường nhỏ rải đầy ánh trăng đi tản bộ trong công viên. Trong đó có một rạp chiếu phim, mình biết sau khi tản bộ anh ấy sẽ mời mình đi xem phim. Mình còn biết… Nhưng mình không biết bây giờ mình mặc quần áo thế này anh ấy có thích không. Mình còn hơi căng thẳng, mình không chắc chắn bộ này có hợp với mình khong, có đủ đẹp không…

“Đẹp lắm!”

Giọng nói đột ngột vang lên khiến Khang Kiều giật nảy mình. Bạn nhỏ Hoắc Thành Quân chẳng biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, ngẩng đầu nhìn cô.

Nhóc con, hiểu thế nào là đẹp chứ.

“Đẹp cỡ nào?” Cô hỏi nó.

“Đẹp hơn bất kỳ ai.”

Quả nhiên, cha nào con nấy, nói lời ngọt ngào cứ gọi là giống nhau như đúc.

“Mẹ, mẹ mặc đẹp vậy đi gặp ai đó?”

Gặp ai hả… Mẹ đi gặp bố con, mẹ phải nịnh bố con. So với bố con, mẹ chẳng có chút bản lĩnh nào cả, việc duy nhất mẹ có thể làm bây giờ và muốn làm thật tốt đó là dùng cách của riêng mẹ thể hiện sự cảm kích với bố con.

Đêm khuya hơn một chút, Khang Kiều đứng trước phòng bệnh của Hoắc Liên Ngao.

Cô gái nhỏ vẫn còn thấp thỏm, cô sắp bước tới trước mặt người mình yêu nhất bằng bộ quần áo cô cho là đẹp nhất.

Dọc đường, tay cô luôn phải kéo vạt váy. Dọc đường cô phải lấy áo choàng quấn chặt người lại, vì tất cả, chỉ có anh được nhìn.

Bây giờ anh và cô chỉ cách nhau một cánh cửa. Cô hít sâu một hơi, ngẫm nghĩ rồi buông tay. Vạt váy được nâng cao lên trong chút chốc giống như vầng mây gặp gió bay tán loạn.

Chiếc áo choàng chất liệu cực tốt cũng theo tay cô rơi xuống cổ tay.

Bộ lễ phục màu nude, cổ áo thiết kế hình chữ V cắt sâu, bên cổ áo còn có viền ren màu đen trang trí. Nói theo lời nhà thiết kế nữ đó thì: “Ngài Hoắc mà nhìn thấy chắc chắn sẽ chảy máy mũi”.

Khang Kiều cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ chảy máu mũi của cậu chủ Liên Ngao.

Cô lại hít sâu rồi gõ cửa. Sau vái tiếng, Hoắc Liên Ngao đáp lại: “Mời vào!”.

Khang Kiều mở cửa, qua lớp ngăn cách hình vòm, Khang Kiều nhìn thấy bóng dáng cao gầy đang rót nước ở bàn trà.

Cô cúi đầu, trái tim bắt đầu đập loạn nhịp, khẽ khàng bước lên thảm, từng bước vượt qua tấm chắn đó, đứng trước cái bóng cao gầy, không dám nhìn anh.

Giống như suy nghĩ lúc đến, cô dịu dàng nói: “Liên Ngao, em vừa tới dự hôn lễ của một nhân viên trong quỹ tài chính. Anh cảm thấy em chọn bộ lễ phục này thế nào? Có muốn em xoay một vòng cho anh xem không?”.

Không đợi anh đáp lại, chân cô bắt đầu di chuyển, không quá nhanh cũn không quá chậm, không quá ngạo nghễ lại không quá e dè, động tác này cô làm không dưới mười lần.

Cô cảm thấy khá ổn, cuối cùng chiếc áo choàng từ kheo tay rơi xuống là đẹp nhất, gợi cảm mà thanh thoát.

Khi chiếc áo choàng rơi xuống, cô mỉm cười ngẩng lên nhìn anh: “Liên…”.

Nhìn người trước mặt, Khang Kiều quên cả nói chuyện. Sao lại là anh ấy, sao lại là Giản Liêu?!

Khang Kiều còn chưa kịp hoàn hồn, giọng giận dữ của Hoắc Liên Ngao đã vọng sang từ bên trái: “Em mặc cái quần áo quỷ quái gì thế này. Em đi đường không có tiếng động sao? Em rốt cuộc định làm gì? Khang Kiều, có phải em uống nhầm thuốc không?!”.

Khi Khang Kiều tỉnh lại lần hai, chiếc áo choàng đã trở lại người cô. Hơn nữa trong không gian này còn có vài người đàn ông xa lạ.

Cũng chỉ trong chớp mắt, họ rời khỏi phòng như chạy trốn. Vì ông chủ của họ đã nói, ở lại thêm một giây là trừ thêm một tháng lương.

Sau khi họ đi khỏi, Hoắc Liên Ngao vẫn chưa hạ hỏa. Anh lại vô duyên vô cớ nổi khùng với Khang Kiều. Anh chỉ trích cô ăn mặc như vậy tham gia đám cưới nhất định là có dã tâm nổi trội hơn cô dâu.

Anh nói đám con gái các em đều thích nổi bật như thế.

Vốn mang theo một tâm trạng vui vẻ tới đây lại gặp phải cảnh ngượng ngùng. Tư thế xoay người của cô lại bị người đàn ông khác nhìn thấy, bây giờ lại bị Hoắc Liên Ngao chỉ trích vô cớ, Khang Kiều giận điên.

Cô giật áo choàng xuống, ném thẳng vào mặt Hoắc Liên Ngao: “Bộ lễ phục đó mặc riêng cho anh ngắm đấy, đám cưới chỉ là cái cớ thôi, làm gì có đám cưới nào chứ!”.

“Hoắc Liên Ngao, anh đáng ghét em, em mặc kệ anh!” Hét xong câu cuối cùng, Khang Kiều xách vạt váy đi ra cửa.

Chưa đi được mấy bước, cô đã bị cố định trong một vòng tay: “Đầu gỗ, đừng giận. Em phải thông cảm cho tâm trạng phẫn nộ khi bị người ta ăn mất món ngon”.

“Món ngon? Ăn mất? Phẫn nộ?” Khang Kiều đè giọng, gằn từng chữ một.

“Em không thích cách nói này? Vậy để anh đổi. Giống như một lễ ra mắt phim, anh vốn dĩ phải là người duy nhất được xem, nhưng vô duyên vô cớ lại có một kẻ khác được mãn nhãn. Anh không giận được sao? Lúc đó anh chỉ muốn móc mắt họ ra, đặc biệt là Giản Liêu.”

“Lễ ra mắt?” Khang Kiều hừ lạnh: “Cũng tức là sau này nếu em được phát sóng ở khắp các rạp chiếu phim, anh sẽ đi móc mắt hết người ta chứ gì?”.

Kết quả, Hoắc Liên Ngao càng nói nhiều càng sai nhiều. Năm phút sau, anh đổi kiểu khác, một tay cầm túi xách, một tay cầm sách, đứng trước mặt cô: “Thích túi hay thích sách?”.

Nói xong, anh đặt túi vào tay trái Khang Kiều, đặt sách vào tay phải của cô.

Anh khoanh tay đứng nhìn cô.

“Nếu không giận quá thì dùng túi. Nếu đập túi vẫn chưa thỏa cơn ấm ức của em thì đổi qua sách, sách có lẽ sẽ đau hơn một chút.”

Hoàng hôn đậm màu dần. Anh nằm trên sofa, cô bò trên người anh. Mái tóc cô được hất hết sang bả vai phải, rồi lại từ vai rơi xuống người anh. Anh chốc chốc lại vuốt vuốt tóc cô, mắt thì nhìn cô chăm chú.

Cô cụp mắt xuống, khẽ hỏi: “Liên Ngao, hôm nay em đẹp không?”.

“Em thấy anh giận cỡ đó là biết em đẹp không rồi.”

“Liên Ngao.”

“Ừm.”

Giọng cô càng lúc càng thấp xuống.

“Sau này em sẽ rất ngoan, em hứa còn ngoan hơn Hoắc Thành Quân nữa.”

Cứ thế, cô được anh ôm chặt, rất chặt, tới mức gần như không thở nổi. Rất lâu sau, anh mới thả lỏng cánh tay ra một chút.

Những lời thì thầm riêng tư bật ra trong đêm tối.

“Em nói thử kế hoạch trở thành ngoan của em đi.”

“Tối nay, em mặc đẹp tới thăm anh còn gì?”

“Ừm, rất có thành ý.”

“Liên Ngao, anh còn muốn xem em ngoan nữa không?”

“Muốn.”

Cô từ từ gỡ tay anh ra. Lát sau, cô cầm bàn tay bị thương của anh lên, hỏi: “Liên Ngao, đau không?”.

Anh lắc đầu.

Cô nói bằng giọng tiếc nuối: “Đáng tiếc quá, em tưởng nếu anh nói đau em sẽ hôn tay anh”.

Anh hơi chống người dậy: “Anh tò mò là hôn thế nào?”.

Cô cúi xuống: “Thì giống như hôn một nơi khác của anh vậy”.

Anh im lặng một lát: “Đầu gỗ”.

“Ừm.”

“Em cũng biết là đàn ông đều thích giả vờ mà.”

“Thế nên?”

“Đầu gỗ, thật ra rất đau.”

Trời càng lúc càng tối, tiếng thì thầm vẫn còn tiếp tục.

“Liên Ngao, ban nãy em thể hiện tốt không?”

“Ngoan lắm, ngoan tới độ anh muốn làm một cái vali tài liệu kiểu đặc biệt rồi.”

“Để làm gì?”

“Bỏ em vào đó, đi đâu thì mang theo.”

Tiếng cười khẽ bắt đầu tan ra, những âm thanh vụn vặt như ánh trăng tan trên mặt nước.

“Liên Ngao, anh còn muốn xem em ngoan hơn không?”

Anh nhìn cô, khi cầm bàn tay không bị thương của anh để nó chạm vào mình, mặt cô đã hơi nóng, cô dẫn dắt tay anh trượt xuống.

Người in hình trong gương có thể nói là thảm không kể xiết. Cô bây giờ đứng trước gương chân còn run. Lần cuối cùng của anh có hơi lâu, đổi vài tư thế vẫn chưa kết thúc. Cuối cùng… Nghĩ tới đây, mặt Khang Kiều lại nóng rần. Cô vô thức sờ lên xương khớp hàm. Cậu chủ Liên Ngao hình như nghiện một phương diện nào đó rồi, sau này cô không làm thế nữa.

Người đã đánh răng xong đi tới sau lưng cô, ôm chặt lấy cô.

Hai cơ thể trần trụi dựa sát vào nhau, bốn con mắt nhìn nhau trong gương. Ánh mắt anh rơi xuống cổ cô, cười rất đắc ý: “Giờ không giống khúc gỗ nữa rồi”.

“Vậy giống cái gì?”

“Giống một con báo hồng.”

Họ dựa vào cửa hôn nhau. Cô đặt tay lên nắm đấm cửa. Anh đè tay lên tấm cửa.

Cô kiễng chân, dựa sát lưng vào cửa. Anh cúi đầu để cơ thể ưu việt kẹp cô giữa mình và tấm cửa.

Mọi tình cảm cao trào mãnh liệt giữa trở thành những hơi thở triền miên, quấn quýt, dai dẳng mãi không thôi.

Anh tựa trán lên cửa thở dốc, cô cũng thở dốc dựa vào vai anh. Lát sau, anh chạm tay lên má cô.

Khẽ nói: “Phòng của chúng ta, ngoại trừ màu ga giường do anh chọn ra, tất cả đều theo sở thích của em”.

Câu này nghe có vẻ tùy ý nói ra nhưng nghe kỹ thì giọng nói hơi khàn. Cậu chủ Liên Ngao cũng căng thẳng. Cô rướn môi khẽ đáp: “Ừm”.

“Nói to lên một chút, anh không nghe rõ.”

Thế là: “Màu ga giường của phòng chúng ta do anh chọn”.

“Đợi đã.”

“Sao vậy?”

“Anh không thích mấy thứ màu hồng.”

“Được, vậy không dùng màu hồng.”

“Khoan!”

“Lại sao?!”

“Anh quen một nhà thiết kế nội thất rất giỏi. Anh ấy biết sở thích của anh, anh bảo trợ lý gọi cho anh ấy nhé.”

“Được.”

“Em không vui hả?”

“Không có, em hứa sẽ ngoan hơn Thành Quân mà.”

“Đúng là ngoan, thơm một cái.”

Chụt…

“Đợi đã!”

“Hoắc Liên Ngao!!!”



Chu Tùng An tới gặp Hoắc Liên Ngao vào chiều thứ Hai, còn ba ngày nữa là anh ấy rời khỏi New York.

Trong tòa nhà màu xanh dương gần sông Hudson, qua bốn người Chu Tùng An mới gặp được Hoắc Liên Ngao. Anh ấy được đưa vào phòng làm việc của Hoắc Liên Ngao. Anh đang nhận máy dùng tay ra hiệu bảo anh ấy đợi mình một lát.

Một lát là hơn bốn mươi phút. Trong thời gian ấy, Chu Tùng An đã uống hết ba cốc café.

Có khoảng sáu người đã tới gặp Hoắc Liên Ngao suốt bốn mươi phút vừa qua. Hai người trong số đó đến từ ngân hàng, hai người là doanh nhân sưu tầm đồ cổ, một người là nhà đấu giá nổi tiếng quốc tế và một người là quan chức Chính phủ. Những người này đều lớn tuổi hơn Hoắc Liên Ngao rất nhiều, nhưng lại có thái độ rất lấy lòng trước mặt anh.

Hoắc Liên Ngao thậm chí còn nửa đùa nửa giễu trêu vóc dáng của thương nhân đồ cổ, nói anh ta bép tới mức chân tay mũm mĩm, không vòng ra sau gãi mông được.

Sau khi tiễn vị quan chức đi khỏi, Hoắc Liên Ngao dường như mới nhớ ra còn một người đang đợi mình. Anh chọn ngồi đối diện Chu Tùng An, ngữ khí có phần khó xử: “Hôm nay là thứ Hai, hơi nhiều việc”.

Ý muốn bảo Chu Tùng An nói ngắn gọn thôi.

“Chuyện của Thành Quân, tôi muốn gửi lời xin lỗi.”

“Không cần.” Anh đáp hờ hững: “Không phải là anh thì cũng sẽ là người khác. Hơn nữa, anh cũng đã bù đắp sai lầm của mình rồi”.

“Ngược lại, tôi nghĩ tôi phải thay mặt Khang Kiều cảm ơn anh.”

Chu Tùng An im lặng.

Lát sau: “Ngày kia tôi rời khỏi New York”.

“Ngày kia?” Hoắc Liên Ngao nhíu mày: “E là hôm đó cả hai chúng tôi đều không thể ra tiễn anh, chúng tôi có chút việc”.

Chu Tùng An đã sớm đoán được sẽ nghe được những lời như thế. Dù không có việc thì chắc chắn Hoắc Liên Ngao cũng tìm ra việc để Khang Kiều bận rộn.

Anh ấy nhướng mày, nói: “Tôi hiểu mà”.

Nói xong, Chu Tùng An nhìn văn phòng một lượt, cuối cùng dừng lại trên điếu thuốc lá điện tử trên tay mình.

Phía sau điếu thuốc có một ống đót rất tinh xảo. Đó là món quà của Khang Kiều. Anh ấy bỏ xuống, đặt trước mặt Hoắc Liên Ngao: “Mấy năm trước tôi nghiện thuốc rất dữ. Sau khi đổi sang hút thuốc lá điện tử, Khang Kiều đã giúp tôi cai nghiện thành công rồi tặng tôi cái này. Cô ấy khắc đấy, vì cái này, cô ấy đã tốn không ít tâm tư”.

Hoắc Liên Ngao không buồn nhìn: “Thầy Chu, anh thật trẻ con”.

Có lẽ vậy, nhưng là vì học sinh của anh ấy trẻ con trước.

“Hoắc Liên Ngao, cho dù cậu đưa tôi tới phòng làm việc này để tôi nhìn thấy sự hào nhoáng của cậu, thể hiện khả năng của cậu đủ để khiến rất nhiều người hơn tuổi cậu phải kính nể.” Anh ấy ngừng lại: “Nhưng trong lòng tôi, cậu vẫn là cậu học trò nói nhầm ‘cống hoàn’ thành ‘tinh hoàn’, giống như cậu trong lòng Khang Kiều một khoảng thời gian dài, luôn là một người ăn trộm con khỉ cô ấy tặng tôi và là chủ nhân nhỏ của căn nhà màu trắng rộng lớn”.

Chu Tùng An cố tình nhấn mạnh vào chữ “nhỏ”.

Người ngồi đối diện bày ra biểu cảm không hề coi lời nói của anh ấy ra gì.

Còn giả vờ sao, vậy thì tiếp tục.

“Cậu cảm thấy tôi đang nói vớ vẩn ư? Hoắc Liên Ngao, chi bằng bây giờ cậu gọi một cuộc điện thoại cho Khang Kiều nói cậu muốn cai nghiện thuốc lá. Tôi bảo đảm cô chị gái của cậu sẽ lập tức làm những gì tôi vừa nói.” Chu Tùng An nửa cười nửa không nhìn biểu cảm rõ ràng đã bực bội của cậu chủ Liên Ngao.

Khi nhạc chuông vui nhộn vang lên, Khang Kiều đang tham gia buổi họp phụ huynh.

Tiếng chuông phá tan bầu không khí yên ắng. Cô hoảng loạn nhận máy, đi ra ngoài nghe. Sau khi nghe rõ cuộc điện thoại do Hoắc Liên Ngao gọi đến, cai thuốc? Khang Kiều nghĩ không biết người này hôm nay có uống nhầm thuốc không?

Cô gào lên một tràng với Hoắc Liên Ngao, suýt nữa thì nói ra: “Liên Ngao, đừng có làm bậy, hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu”.

Ngắt máy, sắc mặt Hoắc Liên Ngao dường như tệ hơn một chút.

“Tôi đoán, khi Khang Kiều nói với cậu những lời đó, nhất định là dùng khẩu khí mà giáo viên chúng tôi thường dặn học trò: Đi học về đừng la cà linh tinh.”

Hoắc Liên Ngao day day trán: “Thầy Chu còn việc gì không?”.

Rõ ràng chủ nhân căn phòn này đã hạ lệnh đuổi khách rồi.

Nhưng anh ấy phải khiến Hoắc Liên Ngao cam tâm tình nguyện gọi mình một tiếng “thầy Chu”, nói gì thì nói cậu ta cũng là học trò đầu tiên.

“Hoắc Liên Ngao, trước khi đi, chúng ta có thể chơi một trò chơi không? Trò chơi này tên là: Khi Chu Tùng An và Hoắc Liên Ngao cùng rơi xuống nước, Khang Kiều sẽ cứu ai?”

Câu nói của anh ấy khiến Hoắc Liên Ngao phì cười.

Chu Tùng An tiếp tục nói nghiêm túc: “Nếu đáp án của câu hỏi này là Chu Tùng An, cậu phải thành tâm gọi tôi một tiếng thầy Chu. Còn nếu Khang Kiều chọn cứu cậu trước, mười năm tới tôi sẽ không gặp Khang Kiều và không liên lạc với cô ấy.”

Rõ ràng, điều kiện cuối cùng đã hấp dẫn Hoắc Liên Ngao.

Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, lại là cùng một người. Các phụ huynh nhìn Khang Kiều với ánh mắt không hề thiện cảm. Cô cầm điện thoại, một lần nữa đi ra ngoài.

“Hoắc Liên Ngao!!!”

Ngắt điện thoại, Khang Kiều cảm thấy kỳ lạ trong lòng, chiều nay rốt cuộc Hoắc Liên Ngao bị làm sao vậy? Toàn hỏi những chuyện gì kỳ quái, ấu trĩ, còn ép cô phải trả lời.



Nghênh đón cơn gió bờ sông Hudson, mang theo hương mùa thu nồng đậm. Chu Tùng An đút tay vào túi áo khoác, bắt đầu mỉm cười. Tiếng “thầy Chu” thật lòng thật dạ của Hoắc Liên Ngao khiến anh cảm thấy tâm trạng không tệ.

Ừm, phải giữ vững cảm xúc này, để đón chào một cuộc sống mới.

Năm đó, Chu Tùng An và Khang Kiều cùng ra biển, cô đẩy anh xuống biển mà không ngờ anh không biết bơi.

Lúc cô anh khiến cô hết hồn hết vía. Khi anh tỉnh lại, cô đã gào khóc hứa với anh: “Tùng An, anh không biết bơi cũng không sao. Em biết bơi, sau này anh rơi xuống nước, em sẽ cứu anh, em thề đấy”.

Những năm tháng ngốc nghếch, những lời hứa khờ dại. Nhưng thật may, cô vẫn còn nhớ.

Vậy là đủ rồi.



Đứng trước cửa sổ, nhìn Chu Tùng An dần nhỏ như con kiến, Hoắc Liên Ngao dụi dụi mắt.

Xem ra đại ngốc rất vui. Trò chơi ấu trĩ đó đủ để làm hài lòng cảm giác hụt hẫng của anh ấy. Chẳng qua chỉ là một tiếng “thầy Chu” thôi mà? Vậy thì thỏa mãn anh ấy một chút. Đó là một người tốt có tuổi, để người có tuổi vui vẻ là một việc thiện.

Có điều, việc Khang Kiều nói sẽ cứu Chu Tùng An trước khiến anh hơi không vui. Cô gái này mấy hôm trước còn hứa sẽ ngoan ngoãn, được vài ngày đã lộ nguyên hình rồi.

Không, không phải cô gái này, là “bà Hoắc”.

“Bà Hoắc” hay hơn “thầy Chu” nhiều.

“Thầy Chu” là người “bà Hoắc” cảm kích, nhưng không phải người cô yêu.



Vẫn đứng trên quảng trường gần Chinatown, vẫn là hoàng hôn giống ngày Chu Tùng An tới, hai đứa trẻ cũng đang nô đùa bên ngoài y như vậy.

Họ vẫn ngồi trên băng ghế dài ngày hôm đó. Khang Kiều ngồi bên trái, Chu Tùng An ngồi bên phải, đối mặt với nắng chiếu chi chít chiếu xuống qua khe hẹp giữa những tòa nhà cao chọc trời, hắt lên mặt họ.

“Ngày mai anh về rồi, bay chuyến bốn rưỡi chiều.”

“Vâng.”

“Trạm xe buýt ra sân bay, công viên đầy ánh trăng, quán café buổi chiều, rạp chiếu phim với những bộ phim ướt át. Mấy chỗ này đều gia tăng nhiều cảm xúc, thế nên, đừng tới tiễn anh.”

“Được.”

“Khang Kiều.”

“Vâng.”

“Trong mười năm tới đây, anh nghĩ chúng ta không thích hợp gặp nhau. Anh cảm thấy anh sẽ mất năm năm để quên em, rồi dùng năm năm còn lại để thiết lập tình cảm mới, và sinh con đẻ cái.”

“Được, mười năm nữa sẽ không gặp anh, anh cũng đừng tới gặp em.”

“Ừm.”

Rất lâu, rất lâu sau, lâu tới mức họ quên cả thời gian đang chuyển động.

Chớp mắt, bóng tối đã bao trùm.

Anh ấy đứng dậy, dừng trước mặt cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn. Lòng bàn tay anh ấy đặt lên đỉnh đầu. Trong bóng tối, đôi mắt anh ấy sáng rực lên.

“Khang Kiều, em không phải là người xui xẻo. Em có rất nhiều. Bây giờ ba thứ tình cảm cao đẹp nhất trên đời là tình bạn, tình thân và tình yêu em đều đủ cả. Thế nên phải nhớ, em may mắn lắm đấy.”

Cô gật đầu, phải, cô rất may mắn.

“Khang Kiều, em vẫn là một cô gái rất quyến rũ. Em xem, em khiến hai người đàn ông rất khá chờ đợi em tám năm. Tám năm là một quãng thời gian rất dài, nó là sự nghiệp đỉnh cao của một vận động viên, từ khi họ phấn đấu, đạt thành tựu, sức cùng lực kiệt và giải nghệ.”

“Mặc dù, Chu Tùng An không tồn tại như một vì sao giống Hoắc Liên Ngao, nhưng trong lòng anh ấy cũng có một vương quốc. Anh ấy cũng là vua, thế nên, em nên cảm thấy tự hào khi có được hai phần tình cảm này.”

Trong bóng tối.

Bóng anh ấy xa dần, cô vẫn đứng ở đó, nhìn theo mãi…

Cô dường như đã nhìn thấy vương quốc của anh ấy. Đất đai rộng lớn, màu mỡ, phì nhiêu.

Cô giơ tay vẫy chào cái bóng đó.

Tạm biệt anh nhé, Chu Tùng An.

Em sẽ luôn tự hào.
      

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi