KHẤT PHU

Nhan Thủy Nhu nghĩ đến hai người cứ bình an mà sống như vậy, nhưng lại thật không ngờ, ngày mà mình lo lắng vào lúc không thể đoán trước được đã đến, cũng không hề nghĩ đến sẽ đến nhanh như vậy.

Ngày đó tại sông nhỏ của thôn nghênh đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông, những bông tuyết không ngừng mà rơi, trong không khí tràn ngập hương vị của tuyết đầu mùa tươi mát, nàng ngồi ở phía trước cửa sổ, ôm lò sưởi ấm áp tay vụng trộm xốc lên rèm cửa bám đầy bông thật dày, tham lam xem bông tuyết bay xuống tạo nên bức tranh tuyệt đẹp.

A Lực hôm nay cùng Nhâm đại ca lên núi săn tuyết hồ, hắn nói muốn lấy lông tuyết hồ để nàng làm kiện áo khoác, mây mù trên núi so với chân núi càng nhiều hơn, từ hai tháng trước, đỉnh núi đã trắng xoá một mảnh.

Nàng kỳ thật không muốn hắn đi, nàng có cũng đủ quần áo mặc qua mùa đông, nhưng hắn vẫn thật kiên trì như vậy. Hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh, cái bụng của nàng cũng mỗi ngày một lớn hơn, hắn cơ bản đã rất ít đi lên trấn đưa hàng, bởi vì lo lắng để nàng ở lại trong nhà một mình.

Tuy rằng hắn không đi lên trấn, nhưng ngân lượng của bọn họ lại mảy may không thiếu cách kiếm, ngược lại tăng nhiều, bởi vì danh tiếng của hắn ở trên trấn càng lúc càng lớn, người tới cửa đặt hàng cũng không ngừng gia tăng, cho nên đa số thời gian hắn không cần đi chợ, có rất nhiều khách nhân sẽ tự động tới cửa lấy hàng.

Nhất là thời kì cuối năm gần đến, rất nhiều nhà giàu có đều tính làm một số gia cụ mới mẻ để đón tân niên, cho nên mỗi ngày hắn đều bận tối mày tối mặt, hôm nay lại còn cùng Nhậm đại ca lên núi đi săn.

Nàng vỗ về cái bụng tròn vo, môi cười càng ôn nhu, đứa nhỏ này phi thường nghịch ngợm, suốt ngày ngay cả ngủ cũng không ngủ, cả ngày ở trong bụng nàng nghiêng trời lệch đất, chọc A Lực vốn dĩ rất chờ mong đứa nhỏ xuất thế đau lòng không thôi, vẫn la hét chờ đứa nhỏ đi ra muốn hung hăng đánh nó.Bất quá, nàng mới luyến tiếc cho hắn đánh của đứa nhỏ bọn họ.

Nâng tầm mắt lại lần nữa nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không biết khi nào thì A Lực sẽ trở về đây? Hắn nói còn muốn săn chút thịt thú rừng đưa Toàn bá thêm đồ ăn, không biết đã săn được thứ gì, nhất tưởng đến ăn, nàng liền cảm thấy nước miếng lại sắp tràn ra, từ khi cơn nôn nghén của nàng ngừng lại, khẩu vị của nàng liền tốt hẳn lên, hơn nữa lúc nào cũng đều có một loại cảm giác muốn ăn, nàng hiện tại ăn cơm còn muốn nhiều hơn cả A Lực, nghĩ đến mỗi lần ở trên bàn cơm hai nam nhân trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nàng ăn cơm, nàng liền nhịn không được muốn cười.

Không có cách nào, nàng luôn cảm thấy rất đói, rõ ràng vừa mới ăn cơm xong, qua không đến nửa canh giờ nàng lại đói bụng.

Nàng mỉm cười đưa tay cầm lấy hộp điểm tâm ở một bên, lấy ra khối bánh hạt dẻ tinh tế cắt thành những miếng nhỏ để vào miệng,vì nó vừa vào miệng lập tức nàng cảm thấy thật thỏa mản,ngọt ngào mà cảm động nửa khép đôi mắt. Đây là điểm tâm A Lực cưỡi ngựa đến trấn trên mua trở về cho nàng, bởi vì nàng yêu thích nhất các loại điểm tâm ở"Hương tô trai" làm...... Nghĩ đến ôn nhu cùng săn sóc hắn đối với nàng từ khi thành thân tới nay, lòng của nàng giống như điểm tâm trong miệng, toàn ngọt và ngọt.

Nàng mỗi ngày đều ở chờ mong đứa nhỏ sinh ra, nghĩ đứa nhỏ sẽ giống hắn hoặc là giống nàng? Trong đầu hiện ra hình ảnh đứa nhỏ ngồi trên vai A Lực, mà nàng đứng ở bên cạnh, bọn họ một nhà ba người cười đến ngọt ngào lại vui vẻ, khóe miệng của nàng tự nhiên hiện lên ý cười, đây là tương lai của bọn họ, tương lai làm cho người ta chờ mong.

Phương xa truyền đến tiếng đập đá gọi trở về suy nghĩ của nàng, nàng lại lần nữa thoáng vén lên một góc rèm cửa độn bông nhìn ra ngoài, nhìn thấy một đội nhân mã hộ vệ một chiếc xe ngựa hoa lệ phi phàm, đạp trên tuyết đi về hướng này. Đôi mắt của nàng hơi đóng lại, sau đó trừng lớn ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn đám người kia tới gần, quần áo của bọn họ vô cùng quý báu, tỏ vẻ, bọn họ không phải người ở vùng này,, thậm chí cũng không phải người của thành trì lân cận.

Sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên tái nhợt, bởi vì nàng nhìn đến khuôn mặt của người cầm đầu kia có vài phần quen thuộc, lòng của nàng trầm xuống. Liều mình dưới đáy lòng cầu nguyện vô số lần, trăm ngàn lần đừng là người kia trong trí nhớ của nàng, trăm ngàn lần không cần, nhưng khi bọn họ càng ngày càng đến gần, hy vọng của nàng như bị đập tan hoàn toàn.

Nàng nhận ra người kia! Bọn họ đến cửa nhà nàng ngừng lại, người cầm đầu nọ dẫn đầu xuống ngựa, ở ngoài cửa vững vàng đứng nghiêm, có lễ nhưng rõ ràng cao giọng hỏi:"Xin hỏi, trong nhà có người không?"

Nàng lén lút buông một góc rèm cửa độn bông xuống, cắn môi co mình trên giường, dối gạt mình hy vọng, nàng không trả lời bọn họ sẽ rời khỏi, tuy rằng, nàng biết điều đó không có khả năng.

"Xin hỏi Nhan cô nương có ở nhà không?"

Người nọ thanh âm rất cao.

Hắn cư nhiên biết họ của nàng? Môi của nàng cắn càng chặt, hay là, nếu bọn họ có thể tìm tới nơi này, biết tên của nàng cũng không thần kỳ, như vậy, bọn họ khẳng định đã muốn biết được tất cả mọi chuyện. Mà A Lực, thực rõ ràng, chính là "Hắn" mà nàng luôn luôn âm thầm đoán trong lòng! Bởi vì nàng nhận ra được vị cầm đầu kia, chính là lúc trước ở kinh thành, A Lực trong lúc vô ý cứu nàng, người kia là người hắn lưu lại xử lý mọi chuyện.

Thì ra nàng cùng A Lực, lại thật là mây cùng bùn khác biệt......

Nước mắt ở trong hốc mắt chầm chậm chảy ra, trái tim của nàng thống khổ xiết chặt, vì sao lại đến nhanh như vậy, chỉ cần lại cho nàng một chút thời gian, cho nàng thêm chút thời gian để nàng hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi, vì sao nhanh như vậy?

"Nhan cô nương, Nhan cô nương."

Nàng không thể không lên tiếng, bằng không khẳng định sẽ đem Toàn bá đưa tới, nàng thanh thanh tiếng nói, rốt cục có thể mở miệng nói chuyện:"Ta đây, cửa không có khóa,các vị vào đi."

Nàng nghe được tiếng bước chân, thực ổn thực trầm, một chút một chút như là dẫm nát trái tim của nàng, mỗi một bước đều mang đến thống khổ cho nàng. Rốt cục, cửa phòng được đẩy ra cho nàng cùng người nọ mặt đối mặt.

"Nhan cô nương, tại hạ Hạ Vân Phi." Chắp tay hành lễ xong sau, Hạ Vân Phi đứng thẳng dậy đánh giá nữ nhân xinh xắn ngồi ở trên giường, mái tóc đen dài dùng một cây trâm bằng gỗ quấn quanh mái tóc, nàng ngũ quan thanh tú, ánh mắt thật to, cánh mũi khéo léo còn có đôi môi hồng nhuận, không tính đặc biệt xinh đẹp, nhưng hết sức dịu dàng động lòng người.

Nàng lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, bụng đã nhô ra thực rõ ràng, đáy mắt là một mảnh đau thương.

Chính là nàng cứu chủ tử của hắn? Nữ nhân yếu đuối như vậy mềm mại như vậy, lại có thể cứu chủ tử của hắn?

Nàng có vài phần nhìn quen mắt, hắn nhíu nhíu mày, lại nghĩ không ra chính mình rốt cuộc gặp qua nàng ở đâu, mà bụng của nàng...... Hạ Vân Phi không tự giác nhìn xe ngựa đang đậu ở bên ngoài,đôi mày nhíu càng chặt. Nhưng mặc kệ như thế nào, cũng phải hỏi cho rõ chuyện quan trọng trước.

"Xin hỏi Nhan tiểu thư, mười tháng trước tiểu thư ở trên núi cứu được một người, giờ người đó ở nơi nào?"

Nàng gắt gao cắn môi, cắn cánh môi đều trắng bệch, lại vẫn là không trả lời.

Hắn nhìn vẻ mặt nàng như vậy, không khỏi có chút không đành lòng, điều cần phải hỏi vẫn là phải lên tiếng hỏi:"Hoặc là ta đổi một cách hỏi khác vậy, Nhan tiểu thư, trượng phu A Lực của ngươi lúc này ở nơi nào?"

Thì ra bọn họ đã biết cả rồi! Khuôn mặt Nhan Thủy Nhu tái nhợt, thân mình không tự chủ được run run, nàng cảm thấy tuyệt vọng, một loại tuyệt vọng trước nay chưa từng có.

A Lực mang theo rất nhiều con mồi săn được trở về, suốt bốn canh giờ ở trên núi săn bắn, thu hoạch của hắn làm cho hắn vẫn là cảm thấy phi thường vừa lòng, mấy con tuyết hồ trắng noãn kia, vừa vặn có thể làm áo khoác cho Nhu nhi, mà mấy con gà rừng thỏ hoang này có thể giao cho Toàn bá, cho ông đun canh làm cho nàng bồi bổ thân mình.

Ở chân núi sau khi cùng nhậm đại ca tách ra, A Lực đạp lên lớp băng tuyết thật dày, hưng trí bừng bừng trên đường trở về nhà, dọc theo đường đi khắp nơi mờ mịt, phương xa dâng lên khói bếp lượn lờ, vừa vặn là giờ cơm chiều. Nhu nhi của hắn khẳng định ở nhà lo lắng chờ hắn trở về đây.

Nghĩ đến đây,

Bước chân của hắn trở nên càng nhanh hơn.

Xuyên qua lớp tuyết động đóng trong rừng trúc, nghĩ đến nhà của hắn đã gần ngay trước mắt, lập tức là có thể nhìn thấy thê tử ôn nhu, bên môi của hắn gợi lên nụ cười sung sướng.Mà khi hắn bước ra khỏi khu rừng trúc, thấy cảnh tượng trước mắt, bước chân của hắn đột nhiên cứng đờ.

Một chiếc xe ngựa phi thường đẹp đẽ quý giá lẳng lặng đứng ở cửa nhà của hắn, đứng cạnh xe ngựa là một đám người mặc y phục màu vàng vẻ mặt nghiêm túc, trên vai bọn họ đều đầy tuyết, nhưng không hề đưa tay gạt bỏ, dưới chân đã đầy tuyết trắng, thực rõ ràng bọn họ ở nơi này chờ đã lâu. Hắn cảnh giác đi về hướng đó, không có ý định chạy trốn, bởi vì thê tử hắn ở nhà, hắn không biết nàng hiện tại rốt cuộc thế nào?

Bọn họ đều thấy được hắn, trong nháy mắt kia, hắn ở trên mặt bọn họ thấy được kinh hỉ, thấy được kích động, hắn nghi hoặc nhíu nhíu mày, cái loại cảm giác quen thuộc này lại tới nữa...... Hắn giống như ẩn ẩn biết, mình có lẽ biết những người này, mà bọn họ sẽ không tạo thành gì uy hiếp đối với hắn.

Hắn càng chạy càng gần, càng chạy càng gần, đôi mắt lợi hại gắt gao nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa rực rỡ kia, sau đó nhìn đến hoa văn phiền phức trên thân xe, đó là hoa văn cùng ngọc bội trên người hắn giống nhau như đúc, hắn cảm thấy rất quen thuộc, phi thường phi thường quen thuộc, trong đầu rất nhanh hiện lên vô số hình ảnh...... Quá nhanh lại nhiều, hắn nhớ không được. Cửa xe ngựa chậm rãi mở ra, hé ra khuôn mặt tuyệt diễm mà tinh xảo xuất hiện trong mắt của hắn, nữ tử kia chậm rãi hướng hắn hé ra nụ cười xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng hé mở, nhẹ nhàng lên tiếng:"Trạch nhi."

Hắn nắm chặt con mồi, bàn tay mạnh mẽ buông ra, cái loại cảm giác choáng váng này rất quen thuộc, rất mãnh liệt hướng hắn vọt tới, trước mắt hắn một mảnh tối đen......

"Ai, Nhan nha đầu, con nên ăn một chút gì đi." Toàn bá bưng một chén cháo nấu chín đứng ở bên cạnh Nhan Thủy Nhu, thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ.

Nhan Thủy Nhu lắc lắc đầu,"Toàn bá, cám ơn bá, con ăn không vô."

"Con không đói bụng, đứa nhỏ trong bụng cũng sẽ đói, vì nó, con nên ăn chút gì đi."

Nàng trầm mặc một lúc, rồi đưa tay tiếp nhận bát cháo nóng kia, mãi cho đến khi cầm bát, nàng mới phát hiện thì ra tay mình rất lạnh. Kỳ thật không chỉ là tay, ngay cả trái tim nàng cũng lạnh. Chén cháo ngọt ngào khi vừa vào trong miệng lại trở nên đắng chát, cảm giác vô cùng khó chịu, nước mắt của nàng không tự chủ được một giọt rồi lại một giọt rơi vào bát cháo, đau lòng không chịu nổi.

"Ai, lúc trước ta đã cảm thấy lai lịch của tiểu tử kia có vấn đề, cũng không nghĩ đến hắn lại có xuất thân phú quý." Toàn bá hôm nay vừa đến đã nhìn thấy một đám người xa lạ đang đứng cửa nhà Nhan nha đầu, lúc ấy ông còn tưởng rằng có người khi dễ Nhan nha đầu, lập tức tiến lên chuẩn bị để hỏi. Ai biết còn không kịp mở miệng, đã bị "Thỉnh" đi vào, khi ông nhìn thấy Nhan nha đầu mạnh khỏe ngồi ở trong nhà, trừ bỏ vẻ mặt đau thương, cũng là không có gì không ổn, thế này ông mới yên tâm.

Hỏi thật lâu sau Nhan nha đầu mới miễn cưỡng nói vài câu, ông mới hiểu được đại khái, thì ra những người đó là tới tìm A Lực.

Bọn họ mượn phòng của ông, nói có việc muốn trao đổi, Toàn bá đầy bụng nghi vấn, định chờ A Lực trở về để hỏi rõ rang. Ai biết tiểu tử kia sau khi trở về, lại đi theo đám người kia vào phòng, đến bây giờ cũng không có đi ra.

Đến tột cùng những người đó đến đây để làm gì, vì sao tìm đến A Lực? Nhìn thấy chiếc xe ngựa hoa lệ kia, còn cách ăn mặc của đám người đó, Toàn bá dù chưa từng thấy qua cũng biết, bọn họ khẳng định là người phú quý, A Lực làm sao có thể cùng người như vậy có liên hệ, thật sự là kỳ quái.

Nhìn nhìn sắc trời, đều đã sắp canh hai, xú tiểu tử A Lực lại vẫn chưa về nhà, cùng một đám người xa lạ ở nơi nào, hắn quên chính mình còn có lão bà, đứa nhỏ đang đợi hắn sao?

Mà Nhan nha đầu, đứa ngốc này lại ăn cũng ăn không vô, uống không trôi, vẫn ngồi ở chỗ kia chờ hắn, Toàn bá thật sự là đau lòng khoog thôi, khuyên nàng đi nghỉ ngơi nàng cũng không nghe, khuyên nàng ăn một chút gì, thì chưa ăn được mấy miếng đã rơi nước mắt, bộ dáng này, giống như trời sắp sập xuống vậy,

Làm cho ông muốn hỏi cũng không dám hỏi, trên thực tế cũng không biết hỏi gì, chỉ có thể ở bên cạnh trông chừng nàng, sợ nàng có cái gì chẳng may.

Đêm nay, đối với mọi người, đều là một đêm khó ngủ.

Nhan Thủy Nhu ngược lại yên tĩnh, nàng cứ lẳng lặng ngồi ở phía trước cửa sổ như vậy, nàng đang đợi, luôn luôn đợi. Gà gáy tảng sáng, khi ánh mặt dâng lên từ bên dãy núi kia, bầu trời rốt cục đã thoát khỏi bóng tối vây quanh. Bầu trời trong xanh, ánh thái dương trong sáng chiếu lấp lánh trên lớp tuyết thật dày, lóe lên ánh sáng đủ màu sắc loá mắt.

"Nhan cô nương, mời cô nương đi ra một chút được không?" Hạ Vân Phi ở ngoài cửa phòng có lễ gõ cửa, nhẹ giọng nói.

Vẫn ngồi ở bên cửa sổ Nhan Thủy Nhu được Toàn bá đỡ chậm rãi đứng dậy,toàn thân của nàng lạnh như băng mà chết lặng, cho dù Toàn bá dùng rất nhiều chăn bông bọc nàng, nàng cũng ấm áp không nổi. Hạ Vân Phi giúp nàng mở cửa phòng, bên ngoài không khí mới mẻ nghênh diện đánh tới, thân mình nàng lắc lư, trước mắt là một mảnh đau đớn, cái loại không khí thấm lãnh này hít vào, ngay cả ngực đều là rầu rĩ phát đau, nàng rất nhanh liền ổn định thân mình, lấy lại bình tĩnh.

"Nhan cô nương, chủ tử của nhà ta cho mời." Hạ Vân Phi làm thủ thế, nàng theo tay hắn đi qua, đồng tử trong suốt co lại, nàng nhìn hắn, thấy được người mà nàng luôn chờ đợi kia.

Một thân trường bào màu tím, một mình đứng ở nơi tuyết trắng mờ mịt quần áo tinh xảo mà sang quý, càng làm cho gương mặt hắn sáng lấp lánh như ngọc ngọc, tuấn dật bất phàm, hắn kiêu căng khoanh tay mà đứng...... Vị Vương gia thiếu niên lạnh lùng cao quý kia, đã trở lại.

Không phải, hắn chính là như thế, mặc dù mặc quần áo thô ráp, bình thường nhất, cũng không có cách nào che giấu đi phong phạm vương giả trời sinh, mà hiện tại hắn chỉ quay trở lại chính bản thân hắn, vị trí kia.Quả nhiên, chỉ có như vậy mới thích hợp với hắn, cũng chỉ là như vậy hắn mới là hắn, qua mười tháng ở chung hiểu nhau, chẳng qua chỉ là một giấc mộng của nàng mà thôi.

Nàng cẩn thận đi trên tuyết, chậm rãi từng bước một đi về hướng hắn, xa xa dãy núi là màu trắng, rừng cây là màu trắng, ngay cả căn nhà cũng đều biến thành màu trắng, nơi nơi đều là một mảnh tuyết trắng, nơi nơi đều là trống trải mà tĩnh lặng, tại trong thế giới màu trắng này, giữa trời đất bao la, dường như chỉ còn lại có hắn cùng với nàng; Mà nàng, đang đi từng bước một về hướng hắn.

Hắn vẫn lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt đen thẳm thẳm không có một tia dao động, vẻ mặt một mảnh lạnh nhạt cùng bình tĩnh.

Nàng mặc áo bông thật dày, làn váy hồng nhạt kéo trên tuyết, tóc đen thật dài rối tung, mặc dù có vài phần tiều tụy, nhưng thanh lệ như trước, cách hắn một khoảng, nàng ngừng lại.

Hai người im lặng đối diện, thế nhưng đều là trầm mặc.

Thời gian trôi qua vào lúc này đều đã muốn mất đi ý nghĩa, trong trời đất bao la như thế, chỉ có hắn cùng với nàng, chỉ có thể đối diện mà không nói gì; Rốt cục, hắn mở miệng, thanh âm thanh nhã lạnh nhạt và bình tĩnh:"Ta lại tất cả rồi."

Môi nàng nở nụ cười thật bình thản,"Ta biết." Nhìn đến đồ hắn mặc, còn có vẻ mặt của hắn, nàng cũng đã biết, A Lực của nàng đã sớm rời khỏi nàng, hoặc là nói, là bây giờ không còn tồn tại nữa.

"Tên của ta là Long Thừa Trạch."

Nàng cười, nhưng trong nụ cười có vài phần chua xót, Long Thừa Trạch, chỉ cần là thần dân Tử Húc quốc, ai cũng đều biết họ Long, chỉ có Thiên Tử cùng con cháu hoàng gia mới có thể họ Long.Mà Tử Húc quốc bọn họ, cũng chỉ có hoàng tử hoàng tôn mới có thể mặc y phục màu tím, nàng tuy rằng thân ở thôn dã, nhưng điểm ấy hiểu biết, nàng vẫn phải có.

Hắn quả nhiên chính là vị ái tử của Bảo Thạc Vương gia, Long Thừa Trạch kia,đường ca của đương kim Thánh Thượng.

Hắn nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, trầm mặc càng lâu, mới chậm rãi mở miệng lần nữa:"Ta muốn hồi kinh."

Rốt cục vẫn là đến một ngày này sao? Tay nàng dùng sức nắm chặt làn váy, dùng hết tất cả sức lực mới miễn cưỡng nói ra:"Tốt." Nói đến nơi đây, đã muốn đủ, hắn công đạo chuyện trọng yếu nhất, cùng nàng cáo biệt, nàng cũng có thể thỏa mãn.

"Chủ tử." Thanh âm của Hạ Vân Phi ở cách đó không xa truyền đến:"Nên khởi hành rồi."

Nàng cắn răng nuốt vào thanh âm nghẹn ngào vào nơi miệng, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy đội nhân mã đã sớm chuẩn bị tốt để đi, chỉ đợi chủ tử của họ đi qua là có thể xuất phát. Hắn phải đi, sau mười tháng sống chung một cách vui vẻ nhất đẹp đẽ nhất, hắn cuối cùng cũng phải rời đi, đi về khung trời nên thuộc về hắn.

Long Thừa Trạch liếc mắt nhìn nàng thật lâu, sau đó bước đi, đầu cũng không hề quay lại đi về hướng đám người kia. Nhẹ nhàng phi thân phóng lên tuấn mã đen, trầm thấp nói một câu:"Đi."

Đại đội nhân mã kia im lặng mà có trật tự bắt đầu đi tới, tiếng vó ngựa dẫm lên tuyết nghe vô cùng rõ ràng.

Nàng đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ đi qua, nhìn nam nhân quan trọng hơn cả sinh mệnh của mình, đi từng bước một rời xa nàng, vĩnh viễn đi ra khỏi cuộc đời của mình.

Bọn họ đều không thương xót chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Mà đôi mắt của nàng, thủy chung chỉ nhìn nam nhân kia. Nhìn hắn cưỡi ngựa đi qua, nhìn hắn rời nàng đi.

Đột nhiên, hắn nắm chặt dây cương, ngồi ở trên lưng ngựa nhìn xuống nàng, thời gian tựa hồ quay lại thời điểm thật lâu thật lâu trước kia, khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn cũng ngồi ở trên lưng ngựa nhìn nàng như vậy. Khi đó hắn cùng với nàng đều không hề nghĩ đến, vận mệnh sẽ đem hai người vốn dĩ không hề liên quan đến nhau lại cột lại cùng nhau, khi đó bọn họ đều không có nghĩ tới sẽ quen nhau, yêu nhau, rồi lại cách xa nhau. Nàng ngẩng đầu, nhìn lên hắn, hai người vẫn là không nói gì.

Sau một lúc lâu, hắn giục ngựa tới gần nàng, thấp thân mình vươn tay, nàng ngây ngẩn cả người, qua thật lâu mới chậm rãi phản ứng lại, chần chờ vươn tay. Mà hắn cầm tay nàng, bàn tay ấm áp mà kiên định "Bảo trọng chính mình, biết không?"

Sau đó hắn buông tay ra, giục ngựa mà đi.

Nàng đứng ở nơi đó nhìn theo hắn rời đi, bàn tay mảnh khảnh gắt gao nắm lại, ánh mắt không chớp chỉ nhìn bóng dáng của hắn đi xa, càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, mãi cho đến khi rốt cục biến mất không thấy. Nàng như là đột nhiên kịp phản ứng lại, phát cuồng chạy về hướng hắn đi, lệ rơi đầy mặt.

"Nhan nha đầu, Nhan nha đầu!" Vẫn đứng ở cạnh cửa Toàn bá sợ tới mức hồn phi phách tán, chạy nhanh đuổi theo," Con đừng chạy, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng, Nhan nha đầu!"

Nàng không nghe thấy, cái gì đều không nghe thấy, nàng chỉ muốn đuổi kịp hắn, thầm nghĩ nếu có thể nhìn thấy hắn một lần nữa là được, không cần rời nàng đi, không cần cứ như vậy rời khỏi nàng, nàng chịu không nổi, thực sự chịu không nổi. Đau lòng đến chết mất, nước mắt của nàng tựa hồ như thế nào cũng không ngăn lại được, A Lực, A Lực của nàng, A Lực ôn nhu cùng nàng nói sẽ bảo vệ và chăm sóc cho nàng, A Lực trẻ con, A Lực thành thục đảm đương, nàng muốn......

Một đôi tay vươn đến kéo lại nàng đang điên cuồng

"Nhan nha đầu, con không muốn sống nữa sao, đây là tuyết, nếu con té ngã thì sao?"

"Con muốn tìm huynh ấy, con muốn tìm A Lực." Nàng khóc, toàn thân run run,"Toàn bá, bá giúp con tìm A Lực trở về được không, được không?"

Nàng khóc làm mắt của ông cũng lên men theo, bất đắc dĩ thở dài,"Nhan nha đầu, con tỉnh lại đi, người kia đã không còn là A Lực nữa rồi, hắn...... Hắn thực rõ ràng là thiếu gia sang trọng chúng ta không xứng với người ta, coi như hết, Nhan nha đầu."

Quên đi, quên như thế nào, nên như thế nào quên đây? Hắn nói rằng hắn yêu nàng, hắn nói rằng muốn vĩnh viễn chung sống cùng nàng, hắn rõ ràng nói thế, vì sao lại nói có thể quên là quên đây?

"Hắn đã đi rồi, sẽ không trở về nữa đâu, con ngoan, kiên cường một chút, con còn có đứa nhỏ, còn có Toàn bá."

Đi rồi, hắn thực sự đi rồi! Nhan Thủy Nhu nắm chặt lòng bàn tay, chậm rãi giơ lên, mở ra, là một miếng ngọc bội xanh biếc, lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay nàng; Nàng khóc lớn lên, đây là kỉ vật cuối cùng hắn lưu lại cho nàng, khi nắm tay nàng, hắn liền đem ngọc bội này đặt vào trong tay nàng.

Hắn muốn cùng nàng cáo biệt, cáo biệt A Lực mất trí nhớ mà yêu thương của nàng.

Hắn là Long Thừa Trạch, con của Bảo Thạc Vương gia hoàng triều Tử Húc, hoàng tử hoàng tôn của hoàng thất.

Hắn là nàng không thể đuổi kịp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi