Sau khi tiến vào Đông Dương phủ, Tần Tang được an bài ở trong một cái tiểu viện, một ngày ba bữa đều có người hầu hạ, duy chỉ có không cho phép ra khỏi cửa đi loạn.
Mấy ngày liên tục Tần Tang đều không gặp được Đông Dương quận chúa, cũng không được Đông Dương Vương triệu kiến, chỉ có một mình Bạch Giang Lan là từng ghé qua một lần.
Hắn đến là vì cầu quan nên đành nhẫn nại.
Nhưng mà, loại hoàn cảnh này lại rất thích hợp để tu luyện, Tần Tang quyết tâm chịu đựng đến cùng, liền một lòng tu luyện U Minh Kinh.
Có Hồn Đan trợ giúp, Tần Tang cảm giác tốc độ tu luyện của bản thân so với tầng thứ nhất còn nhanh hơn, nếu như có đủ Hồn đan, nói không chừng mất một năm liền có thể đột phá U Minh Kinh tầng thứ ba.
Đương nhiên đây chỉ là trong tư tưởng mà thôi.
Lúc hắn điên cuồng tu luyện, một viên Hồn Đan dùng được đến nửa tháng là bị tiêu hao hết, Tần Tang liền lấy ra viên Hồn Đan thứ hai, lúc lấy ra viên thứ ba, thân thể của Diêm Vương suy yếu đến cực điểm, như ngọn đèn treo trong gió tùy lúc có thể tan rã.
Tình trạng này, chỉ sợ nếu lấy ra một viên nữa, Diêm Vương chắc chắn sẽ sụp đổ.
Tần Tang không dám chắc Diêm Vương sau khi bị ép khô có còn khôi phục lại được không, mà cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt, hắn còn đang lo làm thế nào có thể nhận được Hồn đan cuồn cuộn không dứt nữa.
Âm sát chi khí là cái gì, trong khoảng thời gian ngắn Tần Tang khó mà hiểu rõ được.
Linh hồn của con người là vô tận, nhưng hắn có thể phải tàn sát cả một thôn để đáp ứng nhu cầu tu luyện, như thế quá tàn nhẫn,làm việc không kiêng nể như vậy, nếu tu vi không tăng cao sẽ bị các Tiên sư xem là ma đầu mà giết, hình ảnh ma đầu mặc áo đen bị chém thành hai nửa đến bây giờ vẫn còn đọng lại như mới trong ký ức của Tần Tang.
Một cảm giác nhoi nhói truyền đến từ trong kinh mạch, Tần Tang ngừng tu luyện, mở mắt ra thấy sắc trời đã hơi sáng, mặc dù đã tu hành cả đêm nhưng tinh thần vẫn còn phấn chấn như cũ,nhưng mà Tần Tang vẫn theo thói quen nghỉ ngơi một lúc, có khi sẽ ngủ say sưa cả ngày,hắn cảm thấy như vậy mới được xem là cách nghỉ ngơi chân chính.
Đang muốn cởi áo nằm xuống, chợt cửa viện vang lên tiếng gõ.
- Bạch đại ca, ngài tới rồi.
Tần Tang mở cửa thấy Bạch Giang Lan đang đứng ở bên ngoài, dưới bầu trời lất phất mưa,Bạch Giang Lan đầu đội mũ rộng vành, một thân áo tơi,lưng đeo bảo kiếm, gió bụi mệt mỏi giống như một tay hiệp khách giang hồ.
Bạch Giang Lan vào nhà, cởi áo tơi xuống, lại từ trong ngực lấy ra vài cuốn sách đưa cho Tần Tang,
- Tần huynh đệ, đây là do Quận chúa phân phó cho ta từ trong võ khố của Vương phủ chọn ra mấy môn võ công thượng thừa, từ lúc về đến nay, ở bên ngoài phát sinh rất nhiều đại sự, ta cùng với Tùy quận chủ bôn ba ở bên ngoài đến hôm nay mới về.
Khó trách lâu như vậy không thấy ai đến quấy rầy.
Hắn ở trong tiểu viện khổ tu hơn một tháng, nửa bước không ra,ngoại trừ tì nữ đưa cơm ra còn lại không thấy một người sống nào,gần như bị ngăn cách, vẫn không biết bên ngoài đã xảy ra đại sự gì?
Tần Tang âm thầm nghĩ, nhận lấy lật ra xem, có tổng cộng ba quyển bí tịch.
Một bản Đoạt hồn thương, rất thích hợp cho hắn sử dụng, Phục Hổ Trường Quyền mặc dù có thể mượn côn bổng để thi triển nhưng cũng chỉ là công phu cấp thấp, không phải là thương pháp thần túy.
Học được môn Đoạt Hồn thương này, sau này Tần Tang có sử dụng Diêm La Phiên cũng dễ dàng che mắt người khác.
Cuốn thứ hai là Minh Vương Công, là một môn nội công tâm pháp, Tần Tang vẫn chưa nhìn ra hết nội dung, nên để lại sau này nghiên cứu xem khác với U Minh Kinh chỗ nào.
Lật đến cuốn thứ ba mắt Tần Tang đột nhiên sáng lên, đây là một môn khinh công tâm pháp, tên là Vô Ảnh Bộ.
Người nhẹ như chim yến, vượt nóc băng tường, đạp tuyết không dấu vết, một bước qua sông...
Hắn thật ra đối với khinh công trong truyền thuyết thèm muốn đã lâu,đáng tiếc những võ quán tiêu cục của Tam Vu Thành không có chỗ nào truyền thụ khinh công, có chăng cũng chỉ là mấy môn bộ pháp thực chiến mà thôi.
Thấy Tần Tang lộ ra biểu cảm mừng rỡ, Bạch Giang Lan cũng cười lên.
- Ta thấy huynh đệ thường dùng thương bổng nên đã giúp ngươi chọn lựa môn Đoạt Hồn Thương này, phương pháp này chính là do một vị dùng thương trong võ lâm phổ tạo, đoạt hồn nhiếp phách, phi thường tinh diệu, Minh Vương Công là một môn nội công đỉnh cao trong số các nội công tâm pháp của giang hồ, nhưng mà nội công tâm pháp khó thấy hiệu quả, Tần huynh đệ chớ nên nóng vội, cần bình ổn tâm khí, kiên nhẫn tu luyện, nếu quả thật có thể tu luyện được một chút khí ở đan điền, vậy võ công của ngươi chắc chắn sẽ nâng thêm một bậc. Còn có môn Vô Ảnh Bộ này, bởi vì Tần huynh đệ không biết nội lực nên ta đã giúp ngươi chọn nó,không chỉ có thân pháp tuyệt diệu còn giúp thu liễm khí tức, có khả năng ẩn hình. Tự thành một phái,khinh công thân pháp yếu hoàn toàn không thể so được... Tần huynh đệ có gì không hài lòng không?
Tần Tang chắp tay nói lời tạ ơn:
- Nhận được hậu ái của Quận chúa, lại làm phiền Bạch Đại ca hao tâm tổn trí, Tần Tang vô cùng cảm kích.
Hai người ngồi đối diện, phẩm trà nói chuyện, Bạch Giang Lan chỉ điểm cho Tần Tang những yếu điểm của ba bộ bí tịch võ công này, Tần Tang cẩn thận ghi nhớ, nhưng sau đó còn phải ở trong thời điểm tu luyện mới chân chính lý giải được.
Nói đến tình trạng của Thủy Hầu Tử, giọng điệu của Bạch Giang Lan cũng không có quá bi thương:
- Đứa nhỏ Chu Ninh này trời sinh tính tình tươi sáng, có thể nhìn thoáng được, hiện giờ thương thế đã chuyển biến tốt, đã có thể rời giường luyện kiếm, chăm chỉ hơn trước kia rất nhiều. Trải qua đại kiếp nạn này, nếu có thể sửa lại tính tình lười nhác, võ công chưa chắc sẽ không cao hơn một tầng.