KHẤU VẤN TIÊN ĐẠO

"Sư phụ" của hắn, Dương Chấn, chính là cao thủ võ lâm ở trong mắt của người thường, nhưng lại không có tư cách ghi tên ở trong đó.

Vị Mãng Hòa Thượng này lại không giống như thế, hắn không chỉ là người có danh sách ở trên đấy, mà lại còn được xếp ở hàng thứ nhất, một thân võ công e rằng không kém Bạch Giang Lan là bao nhiêu.

Có điều, thứ khiến người kiêng kỵ nhất không phải là võ công Mãng Hòa Thượng, mà là sư môn của hắn Huyền Tế Tự.

Trong chốn giang hồ ở Đại Tuỳ, có hai nơi tiếng tăm lừng lẫy, một là Yên Lam sơn trang, một nơi khác chính là Huyền Tế Tự, được xưng là hai đại võ lâm thánh địa, đào tạo vô số cao thủ.

Yên Lam sơn trang là Yên Lam Sơn ở đế đô, sơn môn Huyền Tế Tự ở ngay tại Giang Châu.

Theo Truyền thuyết bên trong hai môn phái này đều có Tiên Thiên cao thủ trấn giữ, địa vị cao cả, đến quan phủ cũng phải nhún nhường bọn hắn ba phần.

Tần Tang biết rõ tình hình bên trong nhiều hơn một chút, Huyền Tế Tự cùng Yên Lam sơn trang không chỉ đơn giản là môn phái võ lâm như thế, đại nội cao thủ trong triều đình Ngụy Đế, rất nhiều người xuất thân từ hai nơi thánh địa này.

Hiện nay bên cạnh tướng soái coi giữ Đô Lăng Huyện, có không ít cao thủ hộ vệ Huyền Tế Tự đi theo.

Mãng Hòa Thượng xuất thân từ Huyền Tế Tự La Hán Đường, chỉ dựa vào những nhân thủ Huyết Y Lâu ở Hòa Ninh Huyện này, thì chưa hẳn bắt được hắn.

Từ lúc Đông Dương Vương kéo cờ tạo phản đến nay, sở dĩ có thể thuận lợi như vậy, không đến một năm đánh hạ Dĩnh Nam Quận, nguyên nhân lớn nhất vẫn là Đông Dương Vương chính là ca ca ruột thịt của Hoàng Thượng, cùng là huyết mạch của Tiên Hoàng, không phải ngoại tộc xâm lấn, những quan quân thủ thành kia vừa thấy thì đại thế đã mất, đầu hàng thì cũng không có gánh nặng gì cả.

Nhưng Giang Châu Tri Châu thì lại khác, khi mà năm Đông Dương Vương còn làm thái tử, hắn chính là tên tay sai môn hạ của đương kim hoàng thượng, mà có một đoạn thời gian từng lập được công, không có khả năng đầu hàng.

Lý Kế đã là tâm phúc của Tri Châu, chuyện đầu hàng cũng không cần bàn lại.

Mạnh mẽ để bắt lấy không thành, chiêu hàng không thể, Tần Tang liền hỏi Lưu Quý có an bài gì không.

- Thuộc hạ có hai kế, một cái là cưỡng ép Huyện Lệnh Lý Kế, để uy hiếp Chử Đại Tráng mở cửa thành, cách còn lại là hạ độc, chỉ cần độc chết Chử Đại Tráng, đại thế có thể thành, chỉ có điều...

Lưu Quý liếc nhìn Tần Tang:

- Hai kế này đều phải có thời cơ thích hợp, mới có thể bảo đảm không có sơ hở nào. hôm nay thuộc hạ được biết, buổi tối ngày mốt Lý Kế muốn mở tiệc chiêu đãi hương lão Hòa Ninh Huyện, cùng bàn chuyện lưu dân làm loạn, dẹp yên mọi chuyện ở địa phương, đến lúc đó thuộc hạ có thể dẫn ngài lẫn vào bên trong bữa tiệc, thừa dịp loạn...

Khuôn mặt Tần Tang lộ vẻ vui mừng:

- Chẳng phải là đúng lúc? Lưu huynh đệ có thể không biết, ở ngoài thành ta vừa nhận được chim bồ câu đưa tin của Vương Lưu Tướng quân, bởi vì đường núi khó đi, cần phải trì hoãn hai ngày mới có thể đến. Như thế thì liền làm theo lời ngươi nói, phái người báo tin cho Mục tướng quân, ngày kia dựa theo kế hoạch mà hành động, rạng sáng ngày kế tiếp mở cửa thành.

Nhìn thấy Lưu Quý cùng với thủ hạ của hắn bởi vì một câu chính mình nói mà nổi lên nghi ngờ, trong lòng Tần Tang ngầm cười lạnh.

Huyết Y Lâu cũng không phải là bền chắc như thép, lâu chủ Huyết Y lâu Hắc Hạc Chân Nhân, thuộc hạ Tứ Đại Hộ Pháp chia nhau là Nhạc Lão, Thảo Đầu Tiên, Bạch Y Tú Tài cùng Hồng Tú Nương, bốn người đều không lệ thuộc, mà giữa bọn họ đều lục đục với nhau.

Hắn cùng Nhạc Lão chỉ nghe theo mệnh lệnh của Đông Dương Quận Chúa.

Hồng Tú Nương là tâm phúc của thế tử, Tần Tang gặp qua Hồng Tú Nương một lần, hoài nghi cái phong cách giống như nữ nhân có chồng của nàng rất có thể là nhân tình của thế tử.

Thảo Đầu Tiên là Tam công tử dòng chính của Vương phủ, cũng là một hệ có thực lực yếu nhất bên trong Huyết Y Lâu, Tần Tang cảm thấy, cái này càng giống như một cái vị trí mang tính trấn an.

Bạch Y Tú Tài còn lại chính là thân tín của Hắc Hạc Chân Nhân, mà Lưu Quý này là người của Bạch Y Tú Tài.

Một câu nói dối của Lưu Quý quả là có ẩn tình ở bên trong, Vương Lưu cùng Lưu Quý cùng một guộc, chứng minh Hắc Hạc Chân Nhân rất có thể dựa vào thế tử, chuyện này đối với Quận Chúa mà nói chính là một tin tức xấu.

Bên trong Đông Dương vương phủ, tổng cộng có bốn vị có tư cách làm theo Vương Tử, chính thế tử thì không cần phải nói, trong ba người còn lại người có thực lực mạnh nhất là Tam công tử, nhưng cũng không thể uy hiếp được địa vị thế tử.

Chỉ có điều, Đông Dương vương phủ lại có một người có dị số Đông Dương Quận Chúa.

Đông Dương Quận Chúa vốn là An Ninh Quận Chúa, chính là con vợ cả trưởng nữ của Đông Dương Vương, sau khi Tiên vương phi Phùng thị chết bệnh, Vương gia cảm thấy nhớ nhung đau buồn, càng yêu thương Đông Dương Quận Chúa hơn.

Theo thời gian Đông Dương Quận Chúa dần dần lớn lên, để lộ ra trí thông minh vượt xa người thường, càng được Vương gia yêu thích hơn, đối với Quận Chúa không chỗ nào là không cho phép, thậm chí mang xưng hào Đông Dương Quận Chúa.

Sau lưng Quận Chúa có thế lực nhà mẹ đẻ Tiên vương phi ủng hộ, so thế tử thì thực lực cũng không hề yếu, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, thế tử nắm giữ đại nghĩa, Hắc Hạc Chân Nhân đảo hướng theo thế tử cũng là bình thường.

Đại cục chưa định, khắp nơi liền bắt đầu có ý nghĩ riêng.

Lưu Quý không nghi ngờ gì, liền nghiêng hạ người:

- Tần đường chủ anh minh, Giang Châu có thế núi hiểm trở rừng sâu, trì hoãn một hai ngày cũng là bình thường... Liền mời Mục tướng quân thong thả hành quân, như thế thời gian vừa khéo, thật sự là trời cũng giúp ta!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi