KHẼ CHẠM VÀO EM


Sau khi xe vào cổng Tần gia, cảm xúc của Linh Vi càng trở nên phức tạp, tâm trí cứ thẫn thờ, mất tập trung.
Tần Minh Hạo phải nắm lấy tay cô kéo ra ngoài, cô mới hoàn hồn lại.

Nhưng vừa đi được mấy bước thì cô đã loạng choạng ngã vào lòng anh.
"Anh đã bảo em rồi, không đi được giày cao gót thì không cần đi, cứ miễn cưỡng bản thân làm gì?" Bây giờ lại đến lượt anh khó chịu, nhăn nhó với cô.
"Em không sao thật mà."
Tần Minh Hạo thở dài rồi nắm chặt tay cô bước vào trong.

Tay anh rất to lớn cũng rất ấm áp bao phủ lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khiến cô cũng tự tin hơn và thả lỏng được một chút.
Khi bọn họ bước vào trong, Tần Minh Hạo là người lên tiếng trước: "Ba mẹ, tụi con về rồi." Cô cũng theo lời anh mà nói nhỏ: "Con chào ba mẹ."
Ba của Tần Minh Hạo bỏ tờ báo trong tay xuống, nhìn bọn họ mặt không biến sắc rồi ừm một tiếng.

Dường như là không thích nhưng cũng không bày xích.
Còn mẹ của Tần Minh Hạo thì cứ nhìn bọn họ chằm chằm rồi ánh mắt của bà lại đặt lên hai tay bọn họ đang nắm chặt nhau.
Linh Vi bắt gặp được ánh mắt đó nên liền rút tay ra khỏi tay anh, khiến anh có chút không phản ứng kịp, hỏi cô: "Sao vậy?"

Nhưng cô lại lắc đầu.
Lúc này mẹ của Tần Minh Hạo mới lên tiếng: "Được rồi, đừng đứng đó nữa, bữa tối đã được chuẩn bị xong hết rồi, tối nay chúng ta ăn lẩu, cứ thoải mái là được, không cần phải quá câu nệ."
Tuy là nói vậy nhưng khi ngồi vào bàn ăn Linh Vi vẫn không thể nào thả lỏng được, ngay cả nụ cười toả nắng của cô cũng biến mất, thay vào đó là một nụ cười công nghiệp gượng gạo.
Trong suốt bữa ăn, Linh Vi không dám mở miệng nói lời nào, cô sợ bản thân sẽ nói sai gì đó, sẽ khiến mọi người mất vui.
Còn ba anh và anh mở miệng ra là cứ nhắc đến chuyện làm ăn khiến cho mẹ anh vô cùng tức giận, vừa gấp thức ăn vào bát của hai người vừa nhăn nhó: "Hai cha con ông có thôi đi không? Ăn uống mà cũng không yên, con lâu lâu mới về nhà một lần, ông cứ thích nói đâu đâu."
Ba anh không nói gì, chỉ nhún vai với anh rồi cười cười, tỏ vẻ bất lực.

Không cần nói cũng có thể nhìn ra được, Tần lão gia vô cùng yêu thương và chiều chuộng Tần phu nhân, bọn họ chính là một gia đình ba người hạnh phúc.
Còn cô...!cứ giống như một kẻ thừa thãi, đáng lẽ ra không nên xuất hiện trong gia đình này.
Cô không nói gì, chỉ cúi đầu, ngoan ngoãn ăn thức ăn mà Minh Hạo gấp cho mình, Tần phu nhân thấy vậy nên bốc vỏ một con tôm bỏ vào bát của cô, nói: "Ăn nhiều vào, cả người đều gây trơ xương luôn rồi.

Đừng để ra đường người ta nói gia đình này bạc đãi cô."
Linh Vi chợt dừng đũa lại, không ăn nữa, điều đó khiến cho bà để ý: "Sao vậy? Không muốn ăn tôm?"
Linh Vi ngẩng đầu lên cười hì hì: "Không có, con rất thích, cảm ơn mẹ." Nói xong cô liền bỏ con tôm đó vào miệng, tay có chút run run.
"Phải rồi, chuyện hôm đó, xem như tôi là người có lỗi, tôi không hề biết con bé Tử San đó lại là người như vậy, cô chịu thiệt rồi."
Linh Vi lắc đầu: "Không sao, con không để chuyện đó trong lòng, mẹ cũng không cần cảm thấy áy náy."

Bà không nói gì, lại bốc vỏ tôm cho cô, tuy bà không thích đứa con dâu này, cũng không muốn cô gọi bà là mẹ nhưng ít ra cô cũng không đến mức không hiểu chuyện.
Mà hiểu chuyện nên càng phải biết tức thời: "Chuyện tôi nói, cô suy nghĩ đến đâu rồi? Thật ra cô cũng đừng giận tôi, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô, tốt cho con trai tôi.

Đã không yêu nhau thì hãy giải thoát cho nhau đi, mối liên hôn này, gia đình chúng tôi cũng không cần nữa.

Đặng gia là người bất nhân trước thì đâu thể trách chúng tôi bất nghĩa.

Bao nhiêu năm nay, bọn họ cũng đã dựa dẫm vào Tần gia mà kiếm lợi không ít rồi nhỉ?"
Tần Minh Hạo biết bà đang muốn nói đến chuyện ly hôn liền nắm chặt tay của Linh Vi mà gắt lên: "Mẹ!!! Đừng nói đến những chuyện này được không?"
Tần lão gia thấy bầu không khí bắt đầu chuyển biến nên liền kéo tay Tần phu nhân: "Được rồi, chuyện của bọn trẻ bà đừng xen vào, hôm nay không phải đã nói là muốn vui vẻ sum vầy bên nhau sao?"
Tần phu nhân hất tay Tần lão gia, sau đó không nói đến những chuyện đó nữa.
Tần Minh Hạo nhẹ nhàng vỗ lên mu vàn tay cô an ủi, thấy cô không có bất cứ biểu cảm gì nên cũng yên tâm hơn.
Nhưng Linh Vi vốn rất giỏi che đậy cảm xúc, cả bữa ăn cô đều tỏ ra điềm nhiên như không có chuyện gì, thật sự rất mệt.

Chủ một bữa cơm gia đình thôi mà dường như đã rút cạn hết sinh khí của cô, khiến cô cảm thấy thở thôi cũng nặng nhọc.

Cho đến khi bữa tối kết thúc, chào tạm biệt mọi người và lên xe, Linh Vi vẫn không có cách nào thả lỏng được bản thân, lòng cô thật sự rất hỗn loạn, mọi cảm xúc phút chốc ùa về khiến cô như bị rơi xuống đại dương mênh mông, không thể thở được, cũng chẳng còn chút hi vọng sống.
Tần Minh Hạo thấy cô trầm tư nên cũng không lên tiếng, cứ vậy mà lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn sang cô.
Đột nhiên, anh thấy Linh Vi hơi lạ, tay cứ không ngừng gãi gãi, cảm giác như cô đang rất khó chịu.
Anh có hỏi cô bị sao vậy nhưng cô không trả lời anh.

Lúc này anh có hơi tức giận, cho xe tấp vào lề, anh cởi dây an toàn ra rồi nhoài người về phía cô, giữ chặt lấy hai tay cô.
"Em đừng có như vậy nữa được không?" Anh hét vào mặt cô nhưng sau đó anh đã thấy trên cổ cô có gì đó rất lạ.
Anh vén cổ áo cô ra, rồi lại vén tai áo cô lên, khắp người đều nổi ban đỏ, ngay cả mặt cũng dần hiện lên vài nốt.
Anh lo lắng hỏi cô, lần này giọng dịu dàng lại mang theo sự lo lắng vô cùng: "Linh Vi, em bị sao vậy? Trả lời anh đi được không hả? Đừng im lặng chịu đựng nữa, nói với anh đi."
Anh dường như là khẩn cầu cô, cô mới nhỏ giọng đáp: "Em...!em bị dị ứng với tôm."
Tần Minh Hạo cau mày định quát cho cô một trận nhưng lại không nỡ: "Sao em lại không nói ra? Em có thể từ chối mà, cần gì ép bản thân như vậy?"
"Em sợ sẽ làm mẹ không vui, khiến mọi người bị mất hứng, nhưng em không sao đâu, thật đó, chỉ là nổi mẫn ngứa thôi, ngày mai sẽ liền khỏi, anh không cần lo" Linh Vi muốn anh yên tâm nên dùng ánh mắt long lanh nhìn anh, giọng điệu hết sức thuyết phục, nhưng lại không khỏi khiến tim anh nhói lên.

Sao cô lại hiểu chuyện đến vậy? Khiến bản thân lúc nào cũng chịu thiệt?
"Anh đưa em đến bệnh viện." Anh ngồi ngay ngắn lại vị trí, định lái xe thì cô nắm lấy cánh tay anh lắc đầu: "Em không muốn đến bệnh viện."
Anh muốn cương quyết không nghe theo lời cô nhưng khi nhìn vào ánh mắt đó, anh lại không có cách nào ép buộc cô được, chỉ đành thở dài than trách: "Anh thật sự hết cách với em, được, em không cần vào bệnh viện, anh sẽ gặp Kiều Tuấn kê thuốc cho em, em chỉ cần ngồi trên xe đợi anh là được."
...
Sau khi trở về nhà, anh đã giúp cô tắm rửa, thoa thuốc và cho cô uống thuốc.


Đây là lần đầu tiên anh chăm sóc tận tình cho một người đến như vậy nhưng không hề cảm thấy phiền, cũng không hề than thở.
Vì dây là do anh tình nguyện, anh chỉ hận là không thể biến những thứ Linh Vi phải chịu đựng sang người của anh.
Cả buổi tối anh luôn ôm cô vào lòng, vỗ về cô khiến cô dễ chìm vào giấc ngủ hơn, nhưng anh dỗ cả buổi cô cũng không ngủ.
"Linh Vi, nghe lời, không đừng gãi, mau nhắm mắt lại ngủ cho anh."
Những vết ban đỏ đó rất ngứa, rất khó chịu, nếu mà cô cứ gãi thì sẽ bị khiến cho những vết ban đỏ đó nặng hơn, không những vậy còn sĩ bị tróc da, chảy máu.

Nên anh đã nắm chặt hai tay của cô lại, không cho cô cử đâu lung tung.
Nhưng vì khó chịu nên cô cứ không ngừng ngọ nguậy trong lòng anh: "Ngứa."
"Ngứa cũng không được gãi, em em còn không chịu nằm im thì anh sẽ hôn em đó, em tin không?"
Nghe anh nói vậy cô liền nằm im bất động, nhưng nó thật sự rất khó chịu, cơ thể cô cứ không ngừng run lên.
Anh cảm nhận được điều đó nên rất đau lòng, anh ôm chặt cô vào lòng, vừa thì thầm, vừa vỗ về: "Ngoan, anh sẽ truyền hơi ấm cho em, như vậy sẽ không ngứa nữa."
Anh cứ vậy ôm cô ngủ cho đến khuya, nhưng khi cô thật sự say giấc, anh mới phát hiện ra.
"Còn dám nói là không sao, bây giờ lại phát sốt rồi."
Thế là anh lại một đêm thức trắng để chăm sóc cho cô, nhưng lần này không phải là chăm sóc theo kiểu kia.

Mà lần này cô khiến anh rất đau lòng, đau lòng đến mức không ngừng thở dài như một ông cụ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi