KHẾ TỬ

Doanh Phong rất không khách khí đem Lăng Tiêu ném vào ký túc xá, đóng sầm cửa lại.

Lăng Tiêu nhịn một đường, đây đã là lần thứ hai Doanh Phong trước mặt mọi người hạ lệnh với cậu, loại sỉ nhục với một người khi ở nơi công cộng không thể không nghe lệnh, Doanh Phong có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu.

Vừa mới đứng vững, cậu liền nhịn không được phẫn hận chất vấn.

“Doanh Phong, anh có nhất thiết trước mặt bao nhiêu người khiến cho tôi khó xử vậy không?”

“Lúc ở trước mặt bao nhiêu người cùng người khác ôm ôm ấp ấp nói nói cười cười sao cậu không thấy khó xử?”

Lăng Tiêu giờ mới biết hắn so đo chuyện này, “Anh với Trục Nguyệt cùng nhau ăn cơm, còn quản bọn tôi huấn luyện duỗi cơ?"

“Tôi là khế chủ của cậu, chẳng lẽ còn không có quyền quản cậu hay sao?”

"Nhưng tôi không phải đồ vật của anh!” Lăng Tiêu hướng anh quát lên, “Đúng là tôi đơn phương kéo anh vào nghi thức trưởng thành, là tôi một tay tạo thành quan hệ chúng ta ngày hôm nay, anh nhất định là hận không thể sớm một chút thoát khỏi tôi đi? So với bây giờ còn không bằng lúc trước đáp ứng Trục Nguyệt, ít nhất cậu ta có thể đối anh ngoan ngoãn phục tùng, càng khỏi nói tới tình nhân kiếp trước hư vô mờ mịt đó của anh, nếu hiện tại đứng trước mặt anh là người yêu đời trước đó, tôi không tin anh nỡ đối với người đó làm ra chuyện mà anh làm với tôi hôm qua!”

Doanh Phong tái người, còn chưa kịp suy xét qua đại não, cả người Lăng Tiêu đã bay ra xa, ngã gục lên bàn, những thứ bên trên ào ào rơi xuống đất.

"Ha, " Lăng Tiêu gượng cười, “Đâm trúng tử huyệt của anh rồi chứ gì, tôi đã biết, vì khế tử kiếp trước của anh, anh sẽ không chút do dự hướng khế tử kiếp này của mình ra tay."

Cậu giãy dụa đứng lên, "Thôi được, lúc trước khi anh trong phòng huấn luyện không thể động đậy, tôi cũng không nửa điểm hạ thủ lưu tình. Anh từng nói sớm hay muộn có một ngày sẽ đòi lại từ tôi, thừa dịp hiện tại tôi cũng không thể đánh trả, vừa lúc đem những gì nợ anh trả hết cho anh.”

Doanh Phong vừa rồi xúc động một cái đã giơ nắm đấm ra, cho đến hiện tại tay vẫn không thể ức chế run rẩy, anh luôn luôn kiềm chế dù ở bất cứ việc gì cũng có thể bảo trì bình tĩnh, chỉ riêng những chuyện phát sinh hai ngày này lại liên tiếp vượt qua điểm mấu chốt anh có thể khống chế.

Tiếp tục lưu lại đây, cái gọi là bạo hành gia đình sợ là thật sự sẽ xuất hiện, Doanh Phong mạnh mẽ dằn xuống lửa giận dưới đáy lòng, nặng nề mở cửa ra ngoài.

Anh thống hận loại cảm giác không thể chính mình nắm trong tay này, từ khi chuyện ngoài ý muốn đó làm rối loạn kế hoạch cuộc đời anh, không chỉ có vận mệnh chệch đường ray đến rối tinh rối mù, mà ngay cả hành vi của mình đều càng ngày càng chịu Lăng Tiêu chi phối. Nếu như nói tối hôm trước là anh cố ý xâm lấn thế giới tinh thần Lăng Tiêu, ngày hôm nay khi nhìn đến Lăng Tiêu cùng bằng hữu cùng vận động vô cùng thân thiết thì lý trí đã nhường chỗ cho xúc động.

Doanh Phong sắc mặt âm trầm đi bộ trong sân trường, tuy không có đeo cái bảng nói ‘tôi rất tức giận’, nhưng người đi ngang xung quanh đều cảm thụ được tức giận từ anh vô hình trung tản mát ra, không tự giác trốn đi thật xa. Phàm là người có một chút chỉ số thông minh, đều sẽ không lựa chọn ngay lúc này tiến lên trêu chọc, chỉ có một tên không sợ chết ngoại lệ.

“Ối, cậu hôm nay cảm xúc không quá đẹp a, với cậu mà nói này thật đúng là hiếm thấy."

Doanh Phong tràn ngập địch ý nhìn sang, cực kỳ khó được tại chiều không gian thứ nhất chân thực này gặp được Chẩm Hạc, là một kẻ mắc bệnh nghiện mạng rất nặng, thời gian hắn xuất hiện  bên ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Ít nhất không hiếm bằng việc anh không ngâm mình trên mạng,” Doanh Phong ngữ khí khá là không khách khí.

“Đừng có mới đầu đã không hữu hảo với tôi thế mà,” Chẩm Hạc cà lơ phất phơ sáp đến trước mặt anh, “Tôi rất hiểu cảnh ngộ của cậu, cũng biết tâm tình cậu bây giờ thật không tốt, bị bắt cùng một người chính mình không thích chung thân buộc định, là tôi thì tôi cũng không nguyện ý."

Địch ý trong mắt Doanh Phong một chút cũng không tiêu thất, “Anh chính là đặc biệt đến nói chuyện này với tôi?”

Chẩm Hạc thần bí cười, "Vậy nếu tôi nói, tôi là tới giúp cậu thoát khỏi tình trạng này, lý do này có phải được hoan nghênh hơn nhiều không?”

Doanh Phong thần tình biến đổi, "Có ý tứ gì?"

“Loại chế độ phối ngẫu này của người Thiên Túc, một khi kết hợp sẽ không thể đổi ý, thật sự là rất hỏng không phải sao? Vạn nhất giống như cậu vậy, rõ ràng có thể tìm một người mình yêu mến cùng một chỗ, kết quả chỉ vì ngoài ý muốn bị cuốn vào nghi thức trưởng thành, lại không thể đổi ý, cả đời này liền lãng phí một cách vô ích, tôi chỉ thay cậu thấy không đáng.”

Doanh Phong hơi hơi nheo mắt, "Anh có biện pháp nào?”

“Tôi trước mắt còn chưa có biện pháp, bất quá thông qua lực lượng của rất nhiều người chúng tôi, một ngày nào đó sẽ nghĩ ra biện pháp."

"Các anh?"

"Ở ngay trong chúng ta, người giống như cậu không hài lòng việc ký khế ước không thể hủy bỏ còn có rất nhiều, tuy cảnh ngộ mỗi người vị tất giống nhau, nhưng mục tiêu là như nhau. Chúng tôi có nhà khoa học vĩ đại nhất lịch sử Thiên Túc, trên đời này không có chuyện gì khó hắn không giải quyết được, chỉ cần đợi một thời gian, giải trừ huyết khế trên người cậu tuyệt đối không phải vọng tưởng."

Doanh Phong trầm mặc một lát mới mở miệng, "Tôi trước đây rất lâu đã nghi ngờ, một thiếu niên như anh, có thể có được bản đồ tỉ mỉ của căn cứ, còn có công cụ giải mật mã máy tính, sau lưng nhất định có bối cảnh rất cường đại chống lưng, nói vậy nhà khoa học trong lời anh, chính là chủ nhân cái máy tính chúng tôi tìm đến lần trước đi?"

Chẩm Hạc cười cười không phủ nhận, "Hiện tại cậu nên biết, lời nói của tôi đáng tin bao nhiêu rồi chứ?”

"Vô luận chủ tịch tiền nhiệm căn cứ trước kia có vĩ đại thế nào, hiện tại cũng chỉ là một tội phạm truy nã đang lẩn trốn, tôi không biết tổ chức này của các anh có những người nào, bất quá tôi đoán người có thân phận không thể lộ ra ngoài sáng giống ông ta không chỉ có một. Nếu quả thật đơn thuần chỉ là nghiên cứu phương pháp giải trừ huyết khế, cần gì phải dùng cách chiêu binh mãi mã; nếu nội dung nghiên cứu có thể tạo phúc thiên thu, sao lại lọt vào ngăn chặn của quân đội?”

Chẩm Hạc vì trực giác mẫn tuệ nhạy bén của đối phương mà âm thầm kinh hãi, mất tự nhiên cười cười, "Cậu nghĩ cũng thật…”

"Thái Ân nhiều năm như vậy không làm nên chuyện, có thể thấy khó khăn trong đó lớn đến cỡ nào, để thí nghiệm thành công, không thể không có lượng lớn vật thí nghiệm tham dự trong đó, càng cần vô số vốn đầu tư, mà đó cũng không thể đến từ chính đạo, chỉ sợ đây mới là mục đích thực sự anh đến tìm tôi đi?”

"Huống chi, mục đích của Thái Ân căn bản không phải là muốn giải trừ một đoạn huyết khế không viên mãn, ông ta chỉ là muốn cùng khế tử kiếp trước lại kết thành một đoạn khế ước mà thôi, bản thân ông ta đối với chế độ căn bản chưa từng muốn thay đổi, đối với thiếu niên hoàn toàn không biết gì cả đó sao lại công bằng cho được?”

“Một đám người như các anh hợp lại một chỗ, hành động lại là những thủ đoạn làm trái luân thường của người Thiên Túc, tất phải đứng ở một phía đối lập với quân đội, nói khó nghe một chút chính là phái phản động, tôi làm sao biết các người sẽ không mang cái cờ hiệu đó, làm ra chuyện gây thương tổn đến cả tộc người?”

Chẩm Hạc không tin, "Cậu bây giờ nói đường hoàng như vậy, chính mình sao lại để dành rất nhiều tiền, chỉ vì muốn từ chỗ tôi mua được một phần phương pháp có thể xem xét tình duyên kiếp trước?”

"Đó là bởi vì trước đó, tôi có tư cách để ngay từ đầu bình đẳng với người đó. Nếu trước kia tôi tìm được em ấy, mà em ấy đã có đối tượng ngưỡng mộ trong lòng của đời này, tôi sẽ buông tha, hiện tại tôi đã mất đi tư cách này, càng sẽ không đi quấy rầy."

“Nghi thức trưởng thành của tôi là một hồi ngoài ý muốn không sai, cũng không vừa lòng quan hệ bị cưỡng chế buộc định không thể giải trừ này, nhưng đây là chuyện giữa tôi và Lăng Tiêu. Tôi sẽ không bởi vì bất hạnh của cá nhân, mà cùng cả tộc người đối lập, trừ phi chế độ phối ngẫu người Thiên Túc thực là một hồi âm mưu trăm phương ngàn kế, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không phản bội quốc gia này."

Sắc mặt Chẩm Hạc có chút khó coi, "Đạo bất đồng, bất tương mưu*. Thật đáng tiếc, tôi thực rất tán thưởng thực lực của cậu, vốn đang hy vọng có thể có cơ hội kề vai chiến đấu với cậu, hiện tại xem ra, loại khả năng này gần như bằng không rồi đi.”

*Không cùng chí hướng thì không thể cùng mưu sự nghiệp được.

"Bất quá lời cậu nói hôm nay, vị tất đại biểu cách nghĩ của cậu trong tương lai. Cuộc đời người Thiên Túc rất dài, từ nay về sau mỗi một ngày, khi cậu không thể không sống cùng một người mà mình không thích, hy vọng tinh thần trọng nghĩa của cậu bây giờ, sẽ không từng chút bị hao mòn cho đến hết.”

Hắn xoay người phất phất tay, "Nếu nghĩ thông suốt, hoan nghênh đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”

“Đợi đã.”

Thanh âm Doanh Phong từ phía sau truyền đến, Chẩm Hạc vừa mới xoay qua chỗ khác lộ ra một bộ dáng tươi cười ‘tôi biết ngay mà’, lại tràn đầy tự tin vòng trở về, “Sao hả, nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt rồi?"

“Anh mượn sức tôi thất bại, mục tiêu kế tiếp có phải chính là Lăng Tiêu?"

Chẩm Hạc bị anh nói trúng rồi, ngay cả nụ cười trên mặt cũng trở nên cương cứng.

"Lăng Tiêu không giống tôi, anh lừa dối vài câu rất có thể thực đem cậu ấy lừa đi, nói không chừng tương lai sẽ trở thành con cờ của các anh, thậm chí bị coi như vật thí nghiệm mà đối đãi, cho nên tôi trịnh trọng cảnh cáo anh."

Doanh Phong nghiêm nghị nói, “Nếu tôi phát hiện các người lén lút tiếp xúc, tôi sẽ đem chân tướng báo lên quân bộ, để cho họ biết chúng tôi tiến vào gian phòng thí nghiệm kia không phải là ngẫu nhiên, đến lúc đó bọn họ sẽ bắt tay điều tra. Hi vọng đến lúc đó anh có đầy đủ lý do, để giải thích cho tin tình báo và những thứ anh cho tôi, mà những thứ đó hẳn không phải hàng hoá duy nhất được bán ra từ cửa hàng ‘cái gì cũng bán’ đi.”

Tươi cười của Chẩm Hạc hoàn toàn tiêu thất, người trước mắt so với hắn tưởng tượng còn khó đối phó hơn.

“Cậu làm thế, ngay cả chính cậu cũng dính líu đi, cố ý và vô ý xâm nhập, khác biệt trong đó chắc không cần tôi giải thích cho cậu chứ."

"Chỉ cần có thể ngăn cản anh, cho dù ngồi tù tôi cũng không tiếc."

Hoa lửa phụt ra giữa hai người, không khí giương cung bạt kiếm.

Một làn sóng các học sinh đang nói nói cười cười hướng qua bên này, Chẩm Hạc dư quang đảo qua, ở trong đó phát hiện vài khách hàng của mình.

Hắn không muốn trước mặt người khác bị nhận ra, quẳng lại một câu liền vội vàng rời đi.

“Cậu không muốn giải trừ quan hệ là chuyện của cậu, nhưng đừng quên, nếu Lăng Tiêu nguyện ý, cậu ngăn được sao? Dù tôi không đi tìm cậu ta, ai biết có một ngày, cậu ta sẽ tự mình tìm tới tôi, chúng ta chờ xem.”

Đối thoại một phen cùng Chẩm Hạc, ngược lại khiến tình tự không khống chế được của Doanh Phong tỉnh táo lại, anh đứng tại chỗ một lúc lâu, rồi xoay người trở về.

Lăng Tiêu lúc này trái lại không chạy mất, còn đợi trong ký túc xá, nhưng đang lên mạng. Doanh Phong thấy một màn như vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng, nên ở đây chờ cậu ấy xuống, hay là lên ra lệnh cho cậu ấy xuống?

Chẩm Hạc chiêu hàng Doanh Phong thất bại trở về, nhưng không nghĩ tới vừa lên mạng lập tức có kinh hỉ đang đợi hắn.

“Ối cha, tiểu học đệ, nhìn thấy cậu thật cao hứng nha.”

Lăng Tiêu xoay người, liền thấy Chẩm Hạc từng bước một từ bên ngoài đi tới.

“Tôi tìm anh để…”

“Tôi đương nhiên biết cậu tới tìm tôi làm gì,” Lăng Tiêu mới vừa mở miệng đã bị Chẩm Hạc cắt đứt, "Kỳ thật chuyện cậu muốn, tôi đã sớm thay cậu nghĩ tới."

Lăng Tiêu kinh ngạc, "Anh biết tôi muốn gì?”

"Đương nhiên," Chẩm Hạc chắc chắn nói, “Cậu muốn giải trừ quan hệ giữa cậu và Doanh Phong, tôi đoán đúng chứ?”

Lăng Tiêu giật mình sửng sốt đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, ngay sau đó mắt cũng phát sáng, “Thật sự có thể?"

Chẩm Hạc cảm thấy đắc ý, nhưng mặt ngoài không lộ ra, “Còn nhớ tôi từng đề cập với cậu, nghiên cứu của vị nhà khoa học thiên tài kia không?”

“Ổng không có chết? Ổng còn sống?"

"Đương nhiên, một người có lòng tin, làm sao chết dễ dàng vậy được?”

Nhưng mà ngay sau đó Lăng Tiêu biểu tình từ kinh hỉ chuyển sang hoài nghi, "Nghiên cứu của ổng thành công rồi?"

"Bây giờ còn chưa, bất quá tin tưởng rất nhanh sẽ thành công."

Lăng Tiêu lập tức xị mặt, "Tôi không cần."

Tâm tình vừa mới còn đắc ý của Chẩm Hạc nhất thời vì câu nói này trở nên bất hảo, “Vì cái gì? Này không phải là điều cậu tha thiết ước mơ sao?"

Lăng Tiêu nghiêm túc nói, "Tôi còn nhớ lúc ấy ở căn cứ nhìn thấy quyển nhật kí nghiên cứu của Thái Ân, ông ấy vì cái người gọi là Thương Trường ấy tự sát mới phát hiện bí mật này, điều này cho thấy khế tử chuyển thế của ông ấy thà rằng hồn phi phách tán, cũng không nguyện ý theo ổng cùng một chỗ.”

“Nếu thí nghiệm của ông ấy có thể thành công, chỉ biết sẽ tạo thành bi kịch mới, tương lai nói không chừng còn có bao nhiêu người, bởi vì huyết khế có thể dễ dàng bị giải trừ, mà giẫm vào loại bi kịch này."

“Bắt người không tương ái cùng bị buộc vào nhau chính là một hồi bi kịch, bất kể là đối với kẻ yêu, hay với người không yêu. Cảnh ngộ chính tôi đã bất hạnh, cho nên tôi không hi vọng càng có nhiều người trải qua bất hạnh như tôi, anh đã nói tình yêu thực sự không phải giam cầm, ngay chính anh cũng không đồng ý cách làm của đối phương không phải sao?"

“Kết hợp bi kịch giống như tôi, luôn chỉ là số ít, tôi tin tưởng tuyệt đại đa số gia đình đều hạnh phúc và vững chắc, cũng không hi vọng có bất kỳ sự vật gì phá hoại loại vững bền này. Khi nào thứ này được khai phá ra rồi, dù chính họ không dùng, thì sao có thể cam đoan không có người có ý đồ riêng dùng nó phá hoại gia đình người khác?”

Chẩm Hạc đối hai người đó càng ngày càng không hiểu, "Cậu cũng thừa nhận kết hợp của mình là một hồi bi kịch, chẳng lẽ không muốn chấm dứt quan hệ giữa các cậu?”

"Muốn a, nằm mộng cũng muốn," Lăng Tiêu nói tới đây thì chính mình xí một tiếng khinh miệt, “Tôi còn chưa được ngủ qua đây này, ngay cả nằm mộng cũng là mơ tưởng hão huyền. Trở thành khế tử, so với tôi tưởng tượng còn thống khổ hơn, tôi trước kia không hiểu vì cái gì bạn tốt của mình muốn tự sát, giờ tôi đã có chút hiểu. Nhưng tôi đã đáp ứng cậu ấy sẽ không làm chuyện khiến mình hối hận, cũng ước định sẽ chờ được cậu ấy ra, đây mới là lý do tôi vì sao kiên trì đến hiện tại. Cũng như anh nói, một người có lòng tin, làm sao chết dễ dàng vậy được?”

“Không có ai so với tôi càng thống hận kết quả hôm nay, thậm chí từng có một khắc muốn cùng anh ta đồng quy vu tận, nhưng đây là chuyện giữa hai người chúng tôi, cũng chỉ có thể giải quyết giữa  hai người.”

"Nếu như có thể một lần nữa khôi phục tự do, tôi nguyện ý từ bỏ rất nhiều thứ, tuổi thọ của tôi, năng lực của tôi, thậm chí vĩnh viễn trả giá một bàn tay, một cái chân, một cái đầu... Không, đầu thì có là gì, dù để tôi mỗi một ngày kế đến đều phải chịu tra tấn tinh thần tôi cũng cam tâm tình nguyện, bởi vì không có gì so với hiện tại càng khiến người khó chịu đựng hơn. Nhưng này không có nghĩa là tôi vì một lần nữa đạt được tự do, mà phải hy sinh tự do người khác để trả giá, cho dù là mơ tưởng hão huyền, tôi cũng không hi vọng thông qua phương thức này để giấc mộng trở thành sự thật."

Chẩm Hạc không thể tưởng tượng nổi nhìn cậu chăm chú, trong lúc hoảng hốt chợt như thấy Doanh Phong đang đứng sau cậu, thời gian bất đồng, địa điểm bất đồng, hai người bất đồng nói ra những lời giống nhau.

"Thật đáng tiếc, tôi không muốn sa vào thành vật thí nghiệm của các người, lại càng không muốn nối giáo cho giặc, chuyện của chính mình, tôi muốn dùng phương thức của chính mình giải quyết."

Chẩm Hạc không thể lý giải lắc đầu, "Thứ cậu muốn đã không phải cái này, sao hôm nay lại tới tìm tôi?"

“Tôi chỉ là muốn hỏi một chút chỗ này của anh có cần người làm công không, để tôi kiếm chút tiền tiêu vặt mà thôi."

Chẩm Hạc nhịn không được nhạo báng, "Tiền tiêu vặt? Khế chủ của cậu có tiền như vậy, cậu còn phải tự mình đi làm công kiếm sinh hoạt phí?"

Lăng Tiêu nhắm mắt làm ngơ, "Nhưng giờ tôi biết anh là đồng loã của Thái Ân, khó trách trước đây anh quen thuộc chuyện của ông ta như vậy, tôi cũng không muốn lấy tiền của anh. Đạo bất đồng bất tương dữ mưu, từ nay về sau tôi cùng các anh phân rõ giới hạn, anh xem như tôi hôm nay chưa từng tới đi."

Chẩm Hạc nhịn không được gọi lại Lăng Tiêu sắp rời đi, "Nếu tôi nói cho cậu, tôi vừa mới đi tìm Doanh Phong, cậu ta đối với đề nghị của tôi cảm thấy rất hứng thú, cậu khắc chế được chính mình, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản được cậu ta sao?"

Lăng Tiêu cúi đầu suy tư một lúc lâu, "Nếu anh ta thật sự nói như vậy, tôi cũng không kinh ngạc," cậu ngẩng đầu, "Nhưng tôi sẽ đến quân bộ tố giác các người."

Chẩm Hạc nheo mắt.

“Tôi thừa nhận tôi hận anh ta hận đến muốn chết, nhưng đây không có nghĩa là tôi sẽ trơ mắt nhìn anh ta đi nhầm đường. Nếu như không có việc ngoài ý muốn này, anh ấy hẳn là sẽ thuận thuận lợi lợi thi vào trường quân đội, tiến vào quân bộ, vì quốc gia mà chiến đấu, trở thành kiêu ngạo của cả tộc người. Mặc kệ có thể tìm được chủ nhân của cái hạt đào chết tiệt kia không, đây mới là con đường mà anh ấy nên đi.”

“Mà tôi, cũng thế.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi