KHẾ TỬ

Tiếu: Cười; Túy: Say

Doanh Phong cất bước vội vàng đi trong sân trường, qua một ngã rẽ, dãy lầu ký túc xá xuất hiện trong tầm nhìn, anh theo bản năng liền hướng về cửa sổ phòng ngủ của mình nhìn sang.

Khi thấy nơi đó không một bóng người, Doanh Phong cảm giác động tác của mình có chút dư thừa, Lăng Tiêu làm sao có thể không có việc gì làm mà ghé mình trước cửa sổ chờ anh chứ? Hôm nay là kỳ phấn khởi (sau khi rút máu) của em ấy, nhất định nếu không phải đang lên mạng thì là cùng Tóc đỏ chơi game rồi.

Bất quá rất nhanh là có thể nhìn thấy người, nghĩ đến đây, anh lại rảo bước nhanh hơn.

"Doanh Phong."

Một thanh âm xa lạ vang lên phía sau, Doanh Phong dừng bước lại, muốn nhìn một chút là ai đang gọi mình.

Từ sau cây đi ra một người, dáng người thẳng tắp, thần thái tuấn dật, một đôi mắt hoa đào phi dương, gương mặt đó có chút quen thuộc, nhưng lại thực xa lạ, Doanh Phong hình như đã gặp ở đâu.

"Nghĩ không ra sao?" Đôi môi mỏng manh của người đó mím một cái, cười đến cao thâm khó dò.

Nếu không phải do mái tóc màu vàng nhạt đó rất hiếm thấy, Doanh Phong thật đúng là nghĩ không ra người kia là ai, bất quá y vừa hỏi như vậy, khiến Doanh Phong có ấn tượng, chính là không dám xác định.

"... Trục Nguyệt?"

Trục Nguyệt cười càng sâu thêm, “Thực vinh hạnh khi anh vẫn còn nhớ tôi.”

Doanh Phong không mấy tin tưởng từ đầu đến chân nhanh chóng đánh giá y một lần, Trục Nguyệt ngày xưa sợ hãi rụt rè, vâng vâng dạ dạ kia đã thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt), trưởng thành thành thanh niên cao gầy tuấn lãng, nhưng thay đổi càng nhiều không phải dung mạo, mà là khí chất, người trước mắt này tràn đầy tự tin, rất khó khiến người ta liên hệ tới hình ảnh nhát gan nhu nhược đã qua của y.

Càng khiến người bất ngờ chính là đôi mắt hắc sắc kia, trong con ngươi tràn ngập trào phúng đối với nghi thức trưởng thành Thiên Túc.

“Sao cậu ở đây?” Doanh Phong nhìn thấy trên người y rõ ràng là chế phục không thuộc về Ngự Thiên, không rõ y vào bằng cách nào.

“Chúng tôi là trường đại học liên hợp với Ngự Thiên, chỉ cần muốn đến thì có thể đến bất cứ lúc nào.”

Doanh Phong không có hứng thú biết cậu ta là học trường gì, đồng học ngày xưa ngoài ý muốn gặp lại chào hỏi cũng là bình thường, bất quá anh bây giờ còn có chuyện khác, không có thời gian cũng không muốn cùng cậu ta hàn huyên ôn chuyện.

"Vậy cậu tùy ý," Doanh Phong xoay người muốn đi, lại nghe Trục Nguyệt phía sau anh nói.

“Anh vẫn lạnh lùng như thế a, tôi lần này là đặc biệt tới tìm anh.”

Doanh Phong hơi hơi quay đầu, "Tìm tôi làm gì?”

“Có một chuyện quan trọng muốn nói cho anh biết, có liên quan đến anh.”

Doanh Phong một hơi từ chối, “Tôi đang vội, nói sau đi.”

Anh nhấc chân bước đi, Trục Nguyệt cũng không còn ngăn cản, chính là khi anh đi rồi mới thấp giọng nói một câu, "Anh sẽ hối hận."

Cước bộ Doanh Phong dừng một chút, cũng không biết có nghe được hay không, nhưng vẫn một khắc càng không ngừng bước nhanh rời đi, trong nháy mắt bỏ lại Trục Nguyệt thật xa.

Trục Nguyệt thật ra cũng không buồn bực, lâu như vậy không gặp Doanh Phong, anh ta một chút cũng không thay đổi, mỗi một câu nói với mình, đều nằm trong dự liệu.

Nhìn theo bóng lưng đối phương biến mất, Trục Nguyệt lúc này mới xoay người, một người mặc đồng phục đồng dạng với y từ sau cái cây vừa rồi bước ra một bước.

Dù biên độ tăng trưởng chiều cao của Trục Nguyệt vượt qua Chẩm Hạc, nhưng dù sao nền tảng hai người lúc trước khác biệt, Trục Nguyệt hoàn toàn phát dục vẫn thấp hơn hắn nửa cái đầu.

Chẩm Hạc đồng dạng trổ mã dáng vẻ đường đường, đã không phải là thiếu niên hai mươi hai tuổi lười nhác vô thần trước kia nữa.

Trục Nguyệt hàm chứa ý cười đi qua, thân mật vòng tay lên cổ hắn, “Sao nào, ghen?”

Chẩm Hạc đầu cũng không cúi xuống, từ đáy mắt liếc nhìn y, đồng dạng tựa tiếu phi tiếu.

"Đừng lo, em đối với anh ta đã không còn cảm giác, " Trục Nguyệt dùng chóp mũi cùng hắn cọ xát, "Ai bảo người Thiên Túc sinh ra chính là lấy trung thành làm thước đo hành vi cao nhất, dù qua nhiều năm như vậy các anh phí tâm tốn sức sửa rồi lại sửa, bất quá cũng chỉ là đem đối tượng trung thành chuyển dời, căn bản không thể thủ tiêu thuộc tính này.”

Sau khi phát biểu ngôn luận người ngoài căn bản nghe không hiểu, Trục Nguyệt mới lại quay lại nguyên đề, "Hiện tại trong tim em chỉ có anh, nhưng khuất nhục hai người bọn họ gây cho em, em một ngày cũng sẽ không quên."

Y cúi đầu, tinh quang nơi đáy mắt khiến người ta lạnh cả người, "Điểm này, em nhất định sẽ đòi lại từ họ.”

Chiếc nhẫn trên tay Chẩm Hạc lóe lóe, hắn giơ tay lên nhìn thoáng qua, "Người đã tới tay, chúng ta đi thôi."

Hai người một trước một sau biến mất trong bóng đêm dày đặc, khúc nhạc đệm ngắn ngủi đi qua, trong sân trường lần nữa khôi phục yên tĩnh —— tựa như biểu hiện bề ngoài của nó.

Doanh Phong đi trong hành lang chợt nghe tiếng Tiểu Hôi đang kêu ở phía xa, thanh âm có chút không ổn.

Anh nhíu nhíu mày, đoạn đường cuối cùng cũng không đi nữa, mà trực tiếp dùng một cái thuấn di hồn tinh tới cửa, lấy thẻ ra mở cửa phòng.

Cửa vừa hé ra một cái khe, một bóng xám nho nhỏ liền từ bên trong chen ra, điên cuồng phóng về phía cuối hành lang.

"Tiểu Hôi!" Doanh Phong kêu một tiếng, Tiểu Hôi chạy càng xa thêm, mà trong phòng lặng yên không một tiếng động, trong lòng Doanh Phong dâng lên dự cảm bất tường.

Bỏ qua việc vào nhà xem xét, anh nhanh chóng đuổi theo, tiểu lang phía trước từ trên cầu thang một đường lao xuống, thẳng ra cửa khu ký túc xá, chân trước nó bị thương, rất nhanh để lại nhiều vết máu loang lổ trên đường.

Doanh Phong nhìn vết máu truật mục kinh tâm, nhưng Tiểu Hôi chạy rất nhanh, ngay cả đau đớn cũng không quan tâm. Doanh Phong đi theo nó tới sân bay, chỉ thấy nó xoay quanh một thứ gì đó màu đen trên mặt đất, cái mũi liều mạng hít ngửi gần đó, đồng thời miệng ư ử kêu không ngừng, như đang rất sốt ruột vì bị đứt manh mối.

Doanh Phong nhặt lên thứ trên mặt đất, đó là cổng cá nhân của Lăng Tiêu, cổng trống không nằm ở chỗ này, nhưng người đã không biết tung tích.

Tiểu Hôi gấp đến độ ngẩng đầu hướng Doanh Phong kêu mãi, Doanh Phong nhắm mắt lại, ý thức cực nhanh phát tán ra bốn phương tám hướng, cẩn thận tìm tòi mỗi một góc mỗi một tấc, rốt cục đầu cuối của nguồn sáng bắt giữ được tung tích Lăng Tiêu.

Từ hoàn cảnh bên trong phán đoán đây là một chiếc phi hành khí dân dụng, nhưng được xử lý toàn bộ phong bế, khoang điều khiển cùng khoang chở người ngăn cách với nhau, Lăng Tiêu đang hôn mê bất tỉnh nằm ở khoang sau, bên cạnh cậu còn ngồi một người.

Vì không như Trục Nguyệt do phát dục mà có biến hóa rõ rệt, Doanh Phong lập tức nhận ra người đó, chính là Lam Thịnh bạn tốt của Lăng Tiêu lúc còn ở Bích Không, lúc trước khi cậu ta từ trên sân thượng nhảy xuống, là chính mình kéo cậu ta lại, cũng tận mắt thấy cậu ta cắt đứt góc tay áo, từ trên cao rơi xuống.

Bất quá sau đó nghe nói cậu ta bị đưa đi Trung tâm kiểm soát, vì sao lại đột nhiên xuất hiện, lại vì cái gì mang Lăng Tiêu đi?

Vị trí Lăng Tiêu hiển nhiên đã vượt qua phạm vi truyền tống và triệu hoán, tầm nhìn tâm linh là giới hạn lớn nhất, chính là không thể đột phá không gian chỗ khế tử, tức là Doanh Phong cũng nhìn không tới hoàn cảnh bên ngoài phi hành khí, không phán đoán được vị trí Lăng Tiêu.

Anh chỉ có thể thử dùng tâm linh câu thông gọi cậu.

—— Lăng Tiêu, Lăng Tiêu!...

Thanh âm phát ra như đá chìm đáy biển.

Mà lúc này Lam Thịnh một bên lại đột nhiên cử động, Doanh Phong nhìn thấy cậu ta mở một máy tính bảng, thong thả gõ lên bàn phím ảo, trên màn hình từng chữ từng chữ nhảy ra, cuối cùng tạo thành một chuỗi thông tin đầy đủ.

—— nghe nói cậu có thể nhìn đến đây, tôi có thể nói mục đích của tôi cho cậu biết.

—— tôi đã nghe nói về tất cả những gì cậu đã làm với cậu ấy, bao gồm cả việc tổn thương tinh thần trên người cậu ấy đều do cậu mà ra.

—— thống khổ khi làm khế tử tôi so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn, Lăng Tiêu là bạn tốt nhất của tôi, tôi không thể để cho cậu ấy đi theo vết xe đổ của tôi, càng không thể để tùy ý cậu ấy cứ tiếp tục đánh mất nhân cách như vậy.

—— Lăng Tiêu không nên trở thành khế tử của cậu, thậm chí của bất luận kẻ nào, cậu ấy lẽ ra phải có nhân sinh tốt đẹp hơn, trở thành khế chủ, hoặc là hưởng thụ tự do.

—— tình cảm của cậu ấy với cậu không phải tình yêu, chính là người Thiên Túc quen trung thành và phục tùng, đợi khi huyết khế giải trừ, cậu ấy sẽ một lần nữa tìm về nội tâm của mình, không còn bị cậu gông cùm xiềng xích.

—— tôi sẽ không để cho cậu tìm được cậu ấy, cậu hãy sớm từ bỏ đi. Nếu có thể, thực hi vọng những gian khổ cậu ấy từng trải qua, đều tái diễn một lần trên người cậu, khi đó cậu mới có thể biết, bản thân đã phạm vào bao nhiêu sai lầm không thể tha thứ, đáng tiếc, đã quá muộn.

Hình ảnh đến đó thì gián đoạn, phi hành khí đã thoát khỏi phạm vi tầm nhìn tâm linh có thể truy tung đến, ngay cả manh mối cuối cùng của Lăng Tiêu cũng mất đi.

Doanh Phong không nói hai lời liên hệ Phục Nghiêu, nói sơ lược tình huống bên này, Phục Nghiêu cũng không chút qua loa, trước tiên dẫn hạm đội đuổi tới hiện trường, đưa Doanh Phong lên hạm thuyền của mình.

“Cậu còn manh mối nào không?" Phục Nghiêu vừa thấy anh liền hỏi.

“Không còn, tầm nhìn tâm linh trước đó đã đứt, tâm linh câu thông vừa mới mất hiệu lực," Doanh Phong đưa ra một mảnh hồn tinh, “Độ tin cậy cũng chúng tôi đã đạt đến trăm phần trăm, nhưng hiện tại cái này cũng không dùng được."

"Đó là bởi vì Ngũ cảm cộng hưởng hồn tinh chỉ có thể sử dụng khi đối phương thanh tỉnh, người hôn mê không có ngũ giác, tự nhiên tác dụng không phát huy được, cậu thử cái này xem.”

Phục Nghiêu ném qua một mảnh hồn tinh, Doanh Phong tiếp được, kích hoạt, trong lòng bàn tay nổi lên bạch quang.

Phục Nghiêu chỉ vào radar, ý bảo anh áp tay lên, Doanh Phong làm theo, trên radar xuất hiện một vòng ánh sáng không ngừng dao động.

“Nhắm hướng này đi tới, thông tri những hạm đội khác tìm kiếm ở những khu vực phụ cận trước, nhất định phải tìm được người."

Thuộc hạ tề thanh đáp, “Rõ! Trưởng quan!"

Chờ mọi người đi thi hành, Phục Nghiêu mới lo lắng liếc nhìn Doanh Phong, tinh thần lực của cậu ta cường đại thì hắn đã biết, nhưng loại hồn tinh truy tung này cũng khá tiêu hao tinh thần lực, nếu không thể tìm được người trước khi tinh thần lực tiêu hao hết, mà đối phương lại ra ngoài không gian, vậy thì việc tìm kiếm có thể khá phiền toái.

Quay đầu về phía trước, Phục Nghiêu cau chặt mi, vì cái gì Lăng Tiêu luôn gặp phải mấy chuyện này, tên nhóc này rốt cuộc chọc phải ai?

***

Trong trung tâm nghiên cứu gene Thiên Túc, nhóm nhân viên nghiên cứu đang trải qua thời khắc vừa khẩn trương vừa mấu chốt, khi thực nghiệm cả năm nay rốt cục nghênh đón giây phút hé mở kết quả chung cuộc, sau khi giọt máu cuối cùng được truyền vào trong cơ thể Nguyệt Ảnh, thì mạch đập, huyết áp, tần suất hô hấp của người này đều đạt giá trị tiêu chuẩn, dựa theo báo cáo nghiên cứu, đây chính là lúc y thức tỉnh.

Hằng Hà ngừng thở trừng mắt nhìn người trên giường, nếu tầm mắt có thể làm thành xạ tuyến, thì mặt Nguyệt Ảnh cũng sắp bị anh ta chọc thủng. Dưới cái nhìn chằm chằm không chớp mắt, người ngủ say ngàn năm hàng mi giần giật, thong thả mở mắt.

"Tỉnh, thật sự tỉnh!" Hằng Hà vui sướng ngây ngất, những nhân viên thực nghiệm khác cũng một mảnh xôn xao, đối với các khoa học gia, thực nghiệm này có thể đạt đến mục đích gì đều không quan trọng, chỉ cần có thể khiến một người Thiên Túc cổ đóng băng hơn bốn ngàn năm thức tỉnh, đối với bọn họ đã là thành tựu lớn lao.

Những người đứng đang vui không nói nên lời, người nằm lại cùng bọn họ hình thành tương phản so sánh, vô luận ngoại giới phát sinh bất cứ chuyện gì, đều diện vô biểu tình.

Hằng Hà dần dần phát hiện không được bình thường, kiểm tra đồng tử của y, lại lần nữa kiểm tra sóng điện não.

“Vì, vì sao lại như vậy..."

Tất cả mọi người dừng lại, xem anh ta nói thế nào.

“Cậu ấy tỉnh thì tỉnh, nhưng mà, cũng chỉ là tỉnh mà thôi, sóng não cậu ấy không có phản xạ, nói cách khác cậu ấy không thể cảm nhận được hết thảy kích thích từ bên ngoài, dùng lời của chủng tộc khác đến miêu tả, chính là giống như thực vật, nhân loại không có cảm giác, tên gọi tắt là người thực vật."

Các khoa học gia đưa mắt nhìn nhau, không phải chưa từng nghĩ đến khả năng thực nghiệm thất bại, nhưng loại tình huống người sống đời sống thực vật này thì chưa từng nghĩ qua.

Long Dần cũng nghe tin mà tới, nhìn thấy tình huống này thì nổi trận lôi đình, “Hao tốn thời gian lâu như vậy, đầu tư nhiều tài chính cùng nhân lực như thế, cậu lại cho tôi một người thực vật? Một người thực vật có thể làm cái gì, có thể mở khóa quyền hạn sửa đổi trung khu hệ thống sao?”

“Tôi thật không ngờ lại như vậy," Hằng Hà vội nói, “Cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định nghĩ ra biện pháp."

Long Dần đạp ngã cửa ra ngoài, những nhà khoa học ở đây vì thực nghiệm này mà không ngủ không nghỉ, phút cuối cùng lại bị đả kích, tinh thần uể oải không chút phấn chấn. Trước mắt chưa tìm ra biện pháp giải quyết, để họ ở lại căn cứ cũng không được gì, Hằng Hà chỉ có thể làm chủ, cho họ trở về nghỉ ngơi.

Trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại Hằng Hà cùng Nguyệt Ảnh, anh ta vắt hết óc, người đã tỉnh, nhưng không có ý thức, phải thế nào mới có thể để cậu ấy khôi phục ý thức đây?

Anh ta nâng giường lên một chút, người trên giường an tĩnh tùy ý an bài, nếu không phải bởi vì người này có chớp mắt, thì cơ hồ chẳng khác gì khi ngủ say.

Hằng Hà theo dõi ánh mắt xanh thẳm đó, nhìn quen mắt người Thiên Túc toàn là tông đen, người có đồng tử như vậy khiến trước mắt hoàn toàn đổi mới.

"Nguyệt Ảnh a Nguyệt Ảnh, phải làm sao thì cậu mới chân chính tỉnh lại đây?"

Màn hình máy tính bên cạnh đột nhiên chớp lên vài cái, ánh sáng thay đổi khiến Hằng Hà chú ý, lập tức quay đầu sang, ngay sau đó giật mình phát hiện toàn bộ số liệu trên thiết bị điện tử cũng bắt đầu điên cuồng giật, tựa như mất khống chế, hoặc là trúng phải virus máy tính nào, hình ảnh lóe ra tần suất càng lúc càng nhanh, cuối cùng hoàn toàn biến thành bạch quang chói mắt.

“Đây, đây là chuyện gì?"

Luồng điện theo dây dẫn tích tích truyền lên, từ máy tính truyền lên giường, xung quanh thân thể Nguyệt Ảnh cũng thoáng hiện điện quang lam sắc.

"Không xong!"

Hằng Hà vội vàng muốn ngắt nguồn điện, nhưng trong một thoáng chạm đến dây điện kia, anh ta bị một lực trùng kích thật lớn làm dội ra xa.

"Nguyệt Ảnh!" Anh ta một bên gọi một bên luống cuống tay chân bò lại, muốn lần nữa chạm lên dây điện, trên tay lại không phản ứng chút nào, luồng điện đã tiêu thất.

Anh ta ngây ngẩn nâng đầu, phát hiện tư thế người trên giường đã có biến hóa, đôi con ngươi xanh thẳm đó đang không hề chớp nhìn chằm chằm mặt anh.

“Là ngươi đang gọi ta phải không?" Thanh âm của Nguyệt Ảnh, tựa như dòng suối trong vắt vào đông róc rách êm tai.

“Cậu đã tỉnh?" Hằng Hà ngây ngốc nhìn y, thậm chí quên cả đứng lên.

Nguyệt Ảnh nhìn một vòng xung quanh.

"Ta không thích nơi này," Y tiếp tục nhìn chăm chú vào mắt Hằng Hà, “Đưa ta ra ngoài."

Mắt Hằng Hà ngày càng thất thần, cuối cùng thuận theo cúi đầu, "Vâng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi