KHẾ TỬ

Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu liền gặp Vũ Tập cùng khế tử của anh, mới giờ này đã rời giường đối với bọn họ mà nói đúng là khó gặp, ngoại trừ hôm khai giảng, họ gần như được công nhận là ‘Tổ hai người đến muộn’.

“Này, sớm vậy a," Lăng Tiêu hướng họ chào hỏi, nhất định là chiều hôm qua ngủ rất nhiều, nên sáng nay mới dậy sớm.

"Sớm a Lăng Tiêu," Vũ Tập cũng hướng Doanh Phong gật đầu, "Các cậu hôm qua đi đâu chơi?"

“Phố giao dịch hồn tinh, tôi đang muốn nói cho anh, chỗ ấy có một trò chơi tình lữ vấn đáp rất thú vị, tôi đề nghị các anh cũng đi thử xem."

"Tốt, nhất định."

"Đúng rồi, giờ học hôm nay ở ngoài trời sao?” Lăng Tiêu hỏi.

“Cậu còn chưa biết? Hôm nay là ngày Phục Nghiêu thiếu tướng lên lớp, mỗi tuần chỉ có một buổi, Sương Phong là người hâm mộ ngài ấy, nên mới sáng sớm đã dậy.”

Thì ra không phải là vì chiều hôm qua ngủ quá nhiều.

“Tôi biết thiếu tướng là giáo viên thỉnh giảng ở đây, nhưng không biết hôm nay, tôi cũng rất sùng bái ngài ấy a.”

Vũ Tập cười, "Vậy các cậu hẳn là có tiếng nói chung."

Quả nhiên nghe nói là Phục Nghiêu lên lớp, tất cả mọi người đến vô cùng sớm, lúc Phục Nghiêu xuất hiện, trên thao trường đã đồng loạt đứng hai hàng.

Phục Nghiêu ở trong đám người tuần thị một vòng, "Giờ liên hợp tác chiến học kỳ này do tôi phụ trách giảng dạy, đừng gọi tôi là thầy, phải gọi là trưởng quan."

Hắn vươn tay về phía người sĩ quan phụ tá cao lớn bên cạnh, "Vị này chính là phó huấn luyện viên của các bạn Niếp Vân, thầy ấy sẽ hỗ trợ tôi cùng giảng dạy, lúc tôi không có mặt, thầy ấy có quyền chỉ huy ngang tôi, mặc kệ đối các bạn bố trí nhiệm vụ huấn luyện gì, đều phải xem như mệnh lệnh của tôi mà hoàn thành."

Kỳ thật không cần hắn giới thiệu mọi người cũng nhận ra, thân là đôi tình lữ hợp tác phi thường nổi danh ở quân bộ, Phục Nghiêu thiếu tướng cùng khế tử của hắn Niếp Vân là đôi mà mọi người hứng thú bàn tán nhất. Phàm là nơi Phục Nghiêu xuất hiện, tất có thân ảnh Niếp Vân, chỉ có những kẻ kiến thức hạn hẹp, mới có thể không biết đến đại danh Niếp Vân.

“Rõ chưa?” Phục Nghiêu hỏi.

Mọi người trăm miệng một lời, "Rõ, thưa trưởng quan! Rõ, thầy Niếp Vân!”

“Tôi biết rất nhiều người thi vào hệ này, trên thực tế cũng không biết hàm ý chân chính của liên hợp tác chiến, cũng không hiểu uy lực chân chính của hai chữ ‘liên hợp’, Niếp Vân," hắn gọi một tiếng, người sau lập tức hiểu ý đè xuống nút không gian mang theo, một cơ giáp (người máy) cỡ trung cao khoảng hai người xuất hiện trước mặt bọn họ.

Những sinh viên này, đều chỉ từng thấy cơ giáp ở nhị thứ nguyên, tận mắt nhìn thấy đồ thật vẫn là lần đầu, đều không hẹn mà cùng kinh thán.

"Chúng ta không thao tác cơ giáp, nhưng địch nhân của chúng ta sử dụng cơ giáp như vũ khí ngày càng nhiều, cho nên chúng ta nhất định phải học cách làm sao chiến đấu cùng cơ giáp. Cơ giáp mà mọi người đang thấy, là chiến lợi phẩm chúng ta thu được lúc tác chiến cùng địch nhân, theo tiêu chuẩn phân cấp của họ, thuộc loại cấp A trong cơ giáp.”

"Chúng ta đã biết cơ giáp có hai loại, một loại là thao tác bằng sóng điện não, một loại là thao tác cơ giới," Phục Nghiêu dùng ngón cái chỉ lên cơ giáp một bên, “Đây chính là loại sau, thuộc loại cơ giáp người Thiên Túc cũng có thể thao tác, có ai muốn thử xem không?”

“Em!” Lăng Tiêu cao cao giơ tay.

“Đi đi,” hắn hướng Doanh Phong hất cằm, “Cậu cũng đi, cho các cậu mười lăm phút, khiến nó chạy được thì xem như qua ải.”

Lăng Tiêu cùng Doanh Phong vào phòng điều khiển cơ giáp, mới biết nguyên nhân Phục Nghiêu cho cả hai người họ cùng vào —— đây là một cơ giáp hai người điều khiển, có hai ghế lái, bàn điều khiển có cần gạt còn có nút bấm, thoạt nhìn phi thường phức tạp.

"Khó trách Phục Nghiêu thiếu tướng nói chạy được xem như qua ải.” Lăng Tiêu thấy một cái nút màu đỏ bắt mắt, “Đây chắc là nút khởi động đi."

Cậu quả nhiên đoán đúng, sau khi đè xuống nút khởi động, bàn điều khiển trước mặt lập tức phát sáng, màn hình tinh thể lỏng còn có văn tự thuyết minh, đáng tiếc họ chẳng hiểu gì.

"Không có biện pháp, lần lượt thử từng cái đi."

Lăng Tiêu tùy tiện ấn lên một phím, cánh tay cơ giáp đột nhiên giơ lên, một tiếng ầm vang, đem người bên trong cùng bên ngoài giật nảy mình.

"Theo lẽ thường cần gạt là để khống chế phương hướng,” Doanh Phong thí nghiệm gạt cần, cơ giáp rốt cục bước một bước về phía trước.

"Xem ra nút này và cần gạt phải cùng nhau thao tác mới có thể đi tới," hai người mải miết nghiên cứu, mười lăm phút thoáng cái liền qua, Phục Nghiêu thừa dịp này giới thiệu trong chốc lát chủng loại hồn tinh hắn muốn sử dụng.

“Các cậu chuẩn bị xong chưa?" Hắn từ dưới hỏi lên.

Tay phải cơ giáp nhấc lên, cung kính chào theo nghi thức quân đội.

"Cũng không tệ lắm nha," Phục Nghiêu phất tay ra hiệu mọi người tản ra, ở trung ương thao trường ngoại trừ cơ giáp Lăng Tiêu cùng Doanh Phong thao tác, chỉ còn lại Phục Nghiêu cùng Niếp Vân hai người.

“Nói trước cho các cậu biết, tôi cùng Niếp Vân đều sở trường thể thuật, nếu muốn cùng chúng tôi so tốc độ, khổ người của các cậu rất vụng về, vẫn là nghĩ lại biện pháp khác đi."

Hắn và Niếp Vân thối lui mấy thước có hơn, "Bắt đầu đi!"

Vừa dứt lời, hai người đều tung một mảnh hồn tinh, vừa mới cách xa hơn mấy thước hai người đã chớp nhoáng xuất hiện hai bên trái phải cơ giáp, gặp được đối thủ mạnh mẽ, dù không phải đao thật thương thật quyết đấu, vẫn khiến Lăng Tiêu hưng phấn không thôi.

"Đến đây!"

Cậu dùng tri thức vừa mới nắm giữ, lệnh cho cơ giáp xoay tròn tốc độ cao tại chỗ, khiến đối thủ không thể gần người, quả nhiên hai người kia lại nhảy ra xa.

"Đánh người nào?" Lăng Tiêu hỏi.

"Bên trái," Doanh Phong nhanh chóng làm ra phán đoán, nếu uy lực liên hợp tác chiến cần phải hai người liên thủ mới có thể phát huy đến cực đại, vậy khẳng định trước phải đột phá từ cửa khế tử yếu hơn.

Lăng Tiêu gạt cần điều khiển, cơ giáp hướng Niếp Vân bên trái phóng qua, Phục Nghiêu cười lạnh một tiếng, biết ngay các cậu sẽ nghĩ như vậy.

Hắn lại tung một mảnh hồn tinh, "Kích hoạt."

Chỉ nghe Niếp Vân hét lớn một tiếng, song chưởng đan chéo trước người, phát ra làn sóng không khí thật lớn, đem thảo bì thạch tử (thảm cỏ và đá tảng) trên mặt đất thổi bay vô số. Lăng Tiêu còn chưa thuần thục thao tác cơ giáp, tránh né không có hiệu quả, bị lực bắn ngược làm ngã nhào, cũng may Doanh Phong đúng lúc bổ sung, cơ giáp trên mặt đất nhào lộn một cái sau đó lần nữa đứng lên.

"Thấy rồi chứ?” Phục Nghiêu cao giọng giảng giải cho sinh viên, “Nếu bạn cho rằng khế tử là nhược điểm trong tổ hợp, vậy bạn sai mười phần. Lựa chọn công kích khế tử, sẽ chỉ làm khế chủ có càng đầy đủ thời gian sắp xếp chiến thuật, khế chủ có bao nhiêu loại thủ đoạn cường hóa khế tử, có thể công có thể thủ, có thể tiến có thể lùi. Nếu khế chủ là đầu não, khế tử chính là tứ chi, đổi lại là địch nhân bên ngoài của Thiên Túc tinh cũng thế, bắt giặc trước bắt vua, chỉ cần có điều kiện, trước tiên phải công kích thủ lĩnh địch nhân."

"Đa tạ đã cho biết, chúng tôi đây liền bắt đầu từ đầu não,” Lăng Tiêu thừa dịp Phục Nghiêu còn đang giảng, khởi động trang bị hỏa tiễn trên cánh tay phải, một quả đạn pháo thẳng hướng Phục Nghiêu bay tới.

"Thành công!" Cậu cao hứng la lên.

Nhưng lúc này, một bóng người đột nhiên thuấn di đến quỹ đạo quả đạn pháo, mà Phục Nghiêu đưa lưng về phía họ ngay cả đầu cũng không quay lại, chính là nắm chặt một viên thủy tinh nhỏ, Niếp Vân vẽ ra một mặt kính trong suốt, đạn pháo trúng vào mặt kính, lặng yên không một tiếng động bị hóa giải.

Phục Nghiêu tiếp tục giảng, "Mà là tứ chi, quan trọng nhất là phải thời khắc bảo vệ đầu não mình, nếu khế chủ không thể chiến đấu, lực công kích của bạn sẽ nhanh chóng bị cắt giảm còn một nửa thậm chí thấp hơn. Căn cứ vào điểm này, bảo hộ khế chủ là nhiệm vụ mấu chốt mà mỗi khế tử đều phải không lúc nào không đặt lên hàng đầu.”

"Nếu thế," Lăng Tiêu đem hai cánh tay cơ giáp đổi thành máy phóng tia laser, “Thì cả hai cùng lúc đi.”

Cậu đối hai người phát khởi tán xạ dày đặc, mà bọn họ lại ở trong mưa bom lửa đạn linh hoạt tránh né, Phục Nghiêu thậm chí có thể vừa né vừa giảng bài, "Nhưng nếu địch nhân cũng ý thức được điểm này, một bên trì hoãn khế tử, một bên hướng khế chủ phát động công kích, kết quả sẽ như thế nào đây?"

"Đó chính là bọn họ sẽ phát hiện, đầu não so với tứ chi có năng lực công kích cùng phòng ngự càng mạnh hơn, đây là thực lực chân chính của liên hợp tác chiến, chúng ta không có nhược điểm."

Lăng Tiêu cảm giác mình bị lừa.

"Vừa rồi trình diễn cho các sinh viên một chút năng lực phòng thủ liên hợp tác chiến, hiện tại, nên đến phiên chúng tôi công kích."

Phục Nghiêu mới vừa nói xong câu đó, hai người đã bức đến trước mặt cơ giáp, Lăng Tiêu vẫn dùng y lại chiêu xoay tròn đó, quay chưa được mấy vòng liền bị dừng không khoan nhượng. Lại nhìn Phục Nghiêu cùng Niếp Vân, mỗi người một bên bắt lấy hai tay cơ giáp, dưới chân họ, mài ra một hố tròn thật sâu.

Không biết họ dùng hồn tinh gì cường hóa lực lượng, không chỉ có thể đem cơ giáp đang xoay tròn tốc độ cao bức ngừng, thậm chí khiến nó không thể động đậy.

“Đã nói với các cậu, chúng tôi sở trường thể thuật, đừng vọng tưởng so tốc độ hoặc lực lượng với chúng tôi, nếu không các cậu sẽ thua rất thảm.”

Phục Nghiêu cùng Niếp Vân hai tay vừa chuyển, nguyên khối cơ giáp làm từ kim khí cư nhiên bị ném ra đất, phát ra tiếng va đập thật mạnh, bên trong cơ giáp Lăng Tiêu hai người thiên toàn địa chuyển, Doanh Phong một tay bảo vệ đầu cậu, một tay dùng sức chống đỡ vách khoang, hai người lúc này mới không bị thương.

"Cẩn thận!" Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Phục Nghiêu từ không trung vuông góc hạ xuống, mục tiêu là nguồn năng lượng ở trung tâm trước ngực cơ giáp, một khi phá hủy nơi đó, cơ giáp liền hoàn toàn tê liệt.

Doanh Phong lúc này một chưởng chụp lên động cơ, lòng bàn chân cơ giáp phun ra lửa, nháy mắt từ trên mặt đất nhảy ra hơn mười thước, dù trốn rất chật vật, nhưng ít ra không tạo thành vết thương trí mệnh.

Công kích của Phục Nghiêu rơi vào khoảng không, nhẹ đáp xuống đất, "Có điểm ý tứ. Các cậu đã giãy dụa như vậy, liền phá lệ vì mọi người triển lãm một đoạn phối hợp độ khó cao đi."

“Anh tới thao tác phương hướng, em khống chế vũ khí," Tay Doanh Phong vòng qua sau lưng Lăng Tiêu, cầm cần điều khiển, Lăng Tiêu khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, thỉnh thoảng lại đổi các loại thủ đoạn công kích.

Phục Nghiêu bọn họ quả nhiên không còn như vừa rồi, từ hình thức giảng dạy tiến vào hình thức chân chính tác chiến, rất nhiều lần Lăng Tiêu rõ ràng thấy rõ hướng đi động tác của họ, nhưng lại bị tốc độ di động cơ giáp hạn chế, viên đạn chỉ có thể lướt qua phía sau họ, Lăng Tiêu gấp đến độ hận không thể tự mình ra trận.

Nhóm sinh viên đã lùi về rất xa, sợ bị họ đánh lan đến, bất quá thị lực của họ làm họ đối với thế cục chiến đấu thấy rất rõ ràng, cơ giáp có ưu thế rõ rệt về ngoại hình dưới hai người liên thủ đối kháng hoàn toàn không phát huy được thực lực, chỉ có thể bị Phục Nghiêu bọn họ nắm mũi dắt đi. Họ lấy thân thể đối kháng kim loại, có hồn tinh hiệp trợ, bù vào chỗ thiếu hụt lực lượng cùng phòng ngự bản thân rất tốt, còn chiếm ưu thế về phương diện linh hoạt và cơ động.

"Tốt lắm, đến lúc nên chấm dứt chiến đấu rồi," Phục Nghiêu trong lúc di động cắn rách ngón cái, lần kế tiếp đến gần Niếp Vân thì dùng ngón cái quẹt lên môi y. Động tác này Lăng Tiêu thấy vô cùng rõ ràng, chỉ thấy trong mắt Niếp Vân ánh đỏ chợt lóe, nhắm ngay chính diện cơ giáp cho một cước, cơ giáp cực đại nhất thời bị đạp văng ra ngoài.

Này vẫn chưa hết, từ chính diện cơ giáp Niếp Vân thuấn di đến sau lưng cơ giáp, lại là một cước, vừa rồi theo quán tính Lăng Tiêu hai người nhào đầu vào bàn điều khiển lúc này lại hung hăng đập vào mặt sau. Niếp Vân một mình trên không trung chơi chuyền bóng, Phục Nghiêu lại thảnh thơi nhảy qua một bên.

Cơ giáp càng bay càng cao, Doanh Phong thấy không ổn.

"Dùng thuấn di!"

Lăng Tiêu trong thất điên bát đảo vật lộn lấy ra Thuấn gian di động hồn tinh, đặt trong lòng bàn tay nắm chặt.

"Kích hoạt!"

Cậu lập tức di động ra ngoài cơ giáp, ngay sau đó Doanh Phong cũng truyền tống đến vị trí của cậu, trong nháy mắt họ thoát ra ngoài, Niếp Vân lại bồi một cước trên không, cơ giáp bị nặng nề đá rớt xuống mặt đất, vật thể kim loại khổng lồ này bị đánh đến quỵ xuống.

Phục Nghiêu nhắm ngay thời cơ nó rớt xuống, đối chủy thủ sử dụng cường hóa, chuẩn xác không chệch đâm vào nhược điểm của nó, cánh tay cơ giáp quỷ dị huơ vài cái, rốt cục hoàn toàn bất động.

Ba người từ không trung lần lượt hạ xuống, những sinh viên khác cũng quay lại thao trường.

"Vừa rồi biểu thị cho mọi người chỉ là một phần nhỏ uy lực hai người phối hợp, các bạn hẳn đã thấy, chúng tôi còn chưa sử dụng vũ khí, điều này trong thực chiến là không thể. Đương nhiên, lúc tác chiến thực tế, địch nhân của chúng ta đều là người thao tác cơ giáp đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, hơn nữa thân kinh bách chiến, không có khả năng giống hai người bọn họ quá sức là…”

Lăng Tiêu & Doanh Phong:...

"... Cho nên, chúng ta phải xem trình độ đối thủ gấp trăm lần vừa rồi mà đối đãi, như vậy mới có thể đối kháng cùng quân đội cơ giáp tinh anh của ngoại tinh."

"Thưa trưởng quan, xin hỏi ngài vừa rồi dùng cái đó là gì?” Lăng Tiêu đặc biệt tò mò hỏi.

Sau khi Phục Nghiêu đối Niếp Vân sử dụng chiêu đó, người này liền trở nên phi thường mạnh, thậm chí vượt qua cả khế chủ, có thể một cước đem cơ giáp đá bay.

“Máu khế chủ đối với khế tử có công năng cường hóa chiến đấu, hiệu quả có thể so với ‘đốt tẫn’ đời một, bởi vậy, trong thực chiến chỉ có khế chủ mới sẽ sử dụng ‘đốt tẫn’, năng lực khế tử thì do máu mích hoạt," ánh mắt Phục Nghiêu giảo hoạt, "Có ai muốn ngay tại chỗ thử một lần không?”

Này có cái gì khó, Băng Xán dùng chủy thủ cắt lên ngón cái, bắt chước bộ dạng Phục Nghiêu trên môi Tóc đỏ quẹt một cái, nhưng ánh mắt cậu không đỏ, mà mặt thì lại dần dần đỏ lên.

“Em, em cảm thấy không đúng lắm," cậu đỏ mặt, "Thân thể giống như không nghe khống chế vậy.”

"Thấy rồi chứ,” Phục Nghiêu mặt không đổi sắc, "Máu khế chủ ngoại trừ cường hóa chiến lực còn có công hiệu gia tăng kích dục, chỉ cần trong tư tưởng khế chủ dù là tiềm thức chỉ có một chút lệch khỏi quỹ đạo như thế, dẫn phát chính là hiệu quả khác.”

Mọi người đều nhịn không được che miệng cười, Băng Xán biểu tình xấu hổ, mặt Tóc đỏ sắp đỏ hệt như tóc cậu ấy rồi.

“Các bạn thấy chuyện này buồn cười lắm sao? Đây là một trong những huấn luyện cực kỳ trọng yếu của hệ chúng ta, thử tưởng tượng, nếu trên chiến trường, khế tử của bạn đột nhiên phát tình, chờ đợi các bạn là cái gì? Bởi vậy, mỗi một khế chủ, đều phải làm được tuyệt đối tâm vô tạp niệm, hiện tại bắt đầu từ bên trái, mỗi một đôi đều phải luyện tập."

"Báo cáo trưởng quan, chúng em đây…” Băng Xán thật cẩn thận hỏi.

Phục Nghiêu khoát tay, "Cho phép nghỉ.”

Lần lượt có ngày càng nhiều đôi lấy được phép nghỉ, Niếp Vân ở một bên nhìn mà thực bất đắc dĩ.

"Bọn họ đều là thanh niên huyết khí phương cương, đang ở vào kỳ dậy thì, bây giờ đã bắt họ bắt đầu luyện tập cái này có phải hơi sớm không?"

"Đây không phải là vừa lúc sao? Thành công là tốt nhất, không thành công thì cứ xem như dậy thì, dù sao phát dục sớm một chút cũng không có gì không tốt.”

Niếp Vân đổ mồ hôi, lúc đang đi học để sinh viên về nhà phát dục, cũng chỉ có khế chủ của mình mới làm ra được loại chuyện này.

Đúng lúc này, cách đó không xa có người kêu gào.

"Đừng có thử với tôi, tôi không cần thử, tôi căn bản không tin tưởng anh tên đại dâm ma này," Lăng Tiêu đứng cách Doanh Phong xa thật xa, nói cái gì cũng không muốn thử.

"Đây là mệnh lệnh dạy học," Doanh Phong diện vô biểu tình nói.

“Dù anh là học bá cũng không được, tôi muốn cúp học!”

“Trước mặt trưởng quan nói muốn cúp học, vị đồng học này dũng khí đáng khen a," Phục Nghiêu ở một bên nói móc.

Lăng Tiêu ấp úng nửa ngày, "Dù sao em cũng không cần làm loại luyện tập này, anh ta không có khả năng làm được tâm vô tạp niệm, em dám đánh cuộc, nếu bị thua em nằm ngửa uống một lít máu!”

“Vậy sao? Một lít uống rất lâu đó,” Phục Nghiêu hướng Doanh Phong giương cằm, "Xem cậu.”

Doanh Phong đưa tay một trảo, Lăng Tiêu không hề có năng lực phản kháng bị nắm tới, cậu vừa định chạy, đã bị cắt ngón cái quẹt lên môi.

Trong mắt Lăng Tiêu ánh đỏ chợt lóe, vọt tới cơ giáp đã tê liệt bên cạnh, ba cú đá liên hoàn đem nó từ mặt đất đá lên không trung, lại nặng nề rơi xuống.

Lăng Tiêu lông tóc vô thương hạ xuống, ngạc nhiên nhìn tay mình, cậu cảm giác trong cơ thể có một lực lượng vô cùng đang lưu chuyển, dù cỗ lực lượng này đang dần dần rút đi, nhưng cái loại cảm giác tươi sáng này vẫn còn lưu lại.

"Không tồi," Phục Nghiêu vỗ tay, "Các cậu là hai đôi duy nhất thành công hôm nay.”

Lăng Tiêu vừa nhìn, quả nhiên trên thao trường trừ bọn họ và đôi Vũ Tập, toàn bộ đồng học đã đi hết.

Khóe miệng cậu co rút, chắc không phải cấp bậc đánh giá tình cảm càng thấp, càng dễ dàng thành công đó chứ.

"Ai, " Phục Nghiêu thở dài, "Vốn nghĩ muốn khiến tiết học này khỏi phải dạy.”

Mọi người: Biết ngay động cơ của ngươi không thuần khiết!

Phục Nghiêu biểu tình biến đổi, đột nhiên nghiêm túc lên, "Nếu như vậy, vừa vặn có thể căn cứ vào tình huống của các cậu, chúng ta tiến hành một lần đặc huấn."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi