KHẾ TỬ

Đoạn này bối cảnh Thiên Túc cổ, lẽ ra nên thay đổi cách xưng hô cho giống cổ trang, nhưng sợ ráp vào mạch truyện sẽ bị rối, với lại thời này tuy cổ nhưng cũng rất tân tiến, nên mình mạn phép vẫn giữ cách xưng hô hiện đại, các bạn cứ tưởng tượng hoàng thất này giống trong phim ‘Hoàng cung’ của Hàn đi nha ~

Bên ngoài hoàng cung, mây đen giăng phủ, cung điện vốn huy hoàng rực rỡ nay cũng bao phủ một tầng khói mù u tối.

Sứ giả bọn họ phái đến bộ lạc Đại mạc Lang Túc Tinh cầu hòa đã trở lại, đồng thời mang đến điều kiện hòa giải mà Lang vương bộ lạc đề xuất.

“Bọn họ thật sự nói như vậy?" Hoàng đế đương triều Thiên Túc nghe sứ giả hội báo xong, thanh âm hơi mang giận dữ.

Sứ giả thấp thỏm bất an cúi đầu, "Thưa vâng, Lang vương Đại mạc nói nếu muốn kết thúc chiến tranh, ngoại trừ thỏa mãn điều kiện bồi thường mà họ đề ra kia, còn muốn bản thân điện hạ* phải đi, đi Lang Túc tinh… hòa thân**."

*Điện hạ: Chỉ Thái tử

**Hòa thân: Dùng hôn nhân của thái tử hoặc công chúa… để đổi hòa bình.

Thanh âm của y càng ngày càng nhỏ, nhưng trong đại điện một cây kim rơi xuống đều có thể nghe rõ ràng, vẫn một chữ không sót lọt vào tai mỗi người.

"Vớ vẩn!" Hoàng đế đánh mạnh lên tay vịn vương tọa, vì quá mức kích động mà ho mãnh liệt, lập tức có thị tòng (người hầu) khẩn trương tiến lên vuốt khẽ sau lưng cho ông.

Hoàng đế đỡ ngực hòa hoãn mất một hồi, tuổi thọ trung bình của hoàng tộc Thiên Túc chỉ có bốn mươi mấy năm, ông cũng sắp tới đại hạn rồi. Bởi vì trời sinh thể nhược, huyết mạch hoàng thất đều đơn truyền (chỉ có con một) qua nhiều thế hệ, tử tự (con nối dõi) duy nhất của ông là Nguyệt Hoa năm nay mới vừa đầy mười sáu, chỉ cần hai năm nữa, khi nó trưởng thành rồi, mình cũng có thể an tâm nhắm mắt. Thật không thể lường được địch nhân lớn nhất của bọn họ, bộ lạc Đại mạc Lang Túc tinh, lại có thể đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy.

Hoàng đế rốt cục bình ổn hô hấp, "Nguyệt Hoa là con trai độc nhất của ta, là người thừa kế duy nhất của hoàng thất, quan trọng hơn là, nó là thân nam nhi đường đường chính chính, há có thể tặng cho dị tộc dã man hòa thân?"

Phía dưới có thần tử căm giận nói, "Bộ lạc Đại mạc không có khả năng không rõ ràng tình huống của điện hạ, bọn họ đưa ra loại yêu cầu vô lễ này, hiển nhiên là muốn mượn việc cự tuyệt hòa thân làm lý do ồ ạt xâm lấn. Nếu chúng ta bị bức đành phải đáp ứng, vậy đối với cả Thiên Túc chính là nhục nhã lớn lao, huyết mạch hoàng thất lại càng vì thế mà gián đoạn."

Lại có người cực kỳ bi ai nói, "Điện hạ trời sinh thể nhược nhiều bệnh, sao chịu nổi đường sá xa xôi, điều kiện khí hậu ở dị tinh. Huống chi, người Lang Túc hung mãnh dã man thế nhân đều biết, điện hạ làm sao, làm sao có thể…”

Tiểu hoàng tử ngồi ở thủ vị (vị trí đứng đầu) mé tây nghe bọn họ quần thanh nghị luận, gương mặt vốn đã khuyết thiếu huyết sắc trở nên càng thêm tái nhợt.

Nhiều người như vậy thất chủy bát thiệt cũng thương nghị không ra được một kết quả, Bộ lạc Đại mạc ở Lang Túc cũng là bộ lạc có quy mô hạng nhất hạng nhì, là địch nhân khó giải quyết nhất của Thiên Túc, bằng trình độ chiến đấu của bọn họ, căn bản không thể đối kháng, nếu không hy sinh tiểu hoàng tử, nghênh đón chỉ sợ chính là diệt vong của cả quốc gia.

Hoàng đế nghe bọn họ bàn tán đến đầu cũng phát đau, "Nhiều người như vậy, chẳng lẽ nghĩ không ra một biện pháp đẩy lui kẻ địch?"

Một trong số những nhà nghiên cứu thuộc Viện khoa học hoàng gia đứng dậy, "Hồi bệ hạ, thần có một ý tưởng,” hắn trải bản vẽ mang theo bên mình ra, “Đây là nghiên cứu mới nhất của thần, một loại máy có hình người bằng kim loại thể hình cực lớn, có năng lực công kích và phòng ngự cường đại, ngài có thể ở bên trong điều khiển nó, thần đặt cho nó tên là Cơ giáp.”

Lập tức có người đứng ra phản đối, "Ông nói nó là do người ở bên trong khống chế, vậy đối với thể năng của người thao tác, khả năng thăng bằng và năng lực ứng biến đều có yêu cầu rất cao, xin hỏi phát minh gọi là cơ giáp gì đó của ông, do ai đến thao tác đây?"

"Việc này..." Nghiên cứu viên bị hỏi khó.

Có người đề nghị, "Nếu chúng ta tìm một đội quân liên minh, cung cấp cho họ cơ giáp này, đồng thời tìm kiếm sự bảo hộ của đối phương, như vậy có thể chứ?"

“Đừng có ngây thơ, mượn danh nghĩa quân liên minh thu được vũ khí cao cấp của chúng ta xong, phục chế thiết bị rồi đối phó lại chúng ta, thiệt thòi kiểu đó chúng ta còn chưa ăn đủ sao?"

"Cho nên chúng ta hiện tại cần gấp chính là một loại vũ khí kiểu mới không cần người thao tác, có thể tự chủ hành động, độc nhất vô nhị, không thể phục chế, nhưng loại vũ khí này giờ ở nơi nào?"

Tất cả mọi người ở hiện trường đồng thời chuyển hướng về phía một người luôn không hé răng, ông cũng là một trong những nghiên cứu viên của Viện khoa học hoàng gia, đồng thời cũng là nhà khoa học được xem trọng nhất những năm gần đây.

Dưới vạn chúng chú mục, ông chỉ có thể kiên trì tiến lên một bước, "Bẩm bệ hạ, đoàn thể chúng thần cho đến nay xác thực vẫn luôn dốc sức cho một hạng mục nghiên cứu, hy vọng có thể phát minh một cá thể có năng lực chủ động tác chiến, bất quá trước mắt chúng thần gặp một nan đề rất lớn, khuynh tẫn toàn lực cũng vô pháp giải quyết."

"Là vấn đề gì?" Hoàng đế vội vàng hỏi.

"Chính là chúng ta khuyết thiếu một ‘bản mẫu’ hữu hiệu.”

“Bản mẫu? Đó là gì?”

“Cá thể chúng ta phát minh hiện giờ chỉ có trí năng nhân tạo vô cùng thấp, không thể xử lý mệnh lệnh quá mức phức tạp, càng không thể đưa vào dùng trong chiến tranh. Đại não nhân loại dù sao cũng là một thứ phi thường phức tạp, đơn thuần dựa vào khoa học mô phỏng thì không có cách nào hoàn toàn tái tạo, nếu muốn sáng tạo ra trí năng nhân tạo tiến bộ hơn một bước, trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?"

"Trừ phi có một nhân loại chân chính, có thể chủ động trở thành ‘bản mẫu’, sau đó chúng ta dựa trên cơ sở này, phục chế và sửa chữa, sáng tạo ra sinh vật trí năng chân chính.”

Người trong cung điện đưa mắt nhìn nhau, phải có người trở thành bản mẫu mới có thể phát minh ra trí năng nhân tạo mới, đây chẳng phải là người này sẽ bị vĩnh viễn tiêu vong, biến thành một loại cá thể không có sự sống khác sao?

“Dùng tội phạm bị tử hình để làm chuyện này được không?”

Ông lắc đầu, "Bị cải tạo trở thành ‘bản mẫu’, phải trải qua giày vò phi nhân, chúng thần từng dùng tội phạm bị tử hình tiến hành thí nghiệm này rồi, không ai có thể chịu đến cuối cùng. Nếu muốn cải tạo thành công, đương sự nhất định phải có được thân thể cường tráng, lực ý chí hơn người, cùng với niềm trung thành cùng hoàng thất thề chết không từ, mới có thể qua được cửa ải này."

Hiện trường an tĩnh lại, mỗi người đều hi vọng nghiên cứu này có thể thành công, đến cứu vớt tương lai tộc người khỏi dầu sôi lửa bỏng, nhưng không người nào nguyện ý trở thành một quái vật vô bi vô hoan, vô hỉ vô ưu*.

*Vô bi vô hoan, vô hỉ vô ưu: Đều có nghĩa là không buồn không vui.

Ngay lúc mọi người hết đường xoay sở thì một người đứng dậy, "Thần nguyện ý thử."

Trong điện một mảnh xôn xao, hoàng đế tập trung nhìn, người đứng ra là thị vệ của tiểu hoàng tử, là một ‘người thân thể cường tráng’ hiếm thấy trong người Thiên Túc, năm Nguyệt Hoa mười tuổi anh ta đã được chỉ phái (ủy nhiệm) cho cậu, vẫn luôn phụ trách bảo hộ an toàn của cậu cho đến nay.

Nguyệt Hoa thấy là anh ta, thân thể nghiêng về phía trước rồi dừng lại, hai tay gắt gao chế trụ tay vịn tọa ỷ, các đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch.

Hoàng đế mừng rỡ, "Ngươi nguyện ý?"

“Thưa vâng,” thị vệ kiên định đáp, "Tố chất thân thể của thần ưu tú hơn người bình thường, đối hoàng thất tuyệt đối trung thành, tin tưởng có thể thỏa mãn điều kiện."

Hoàng đế thở một hơi dài nhẹ nhõm, tràn ngập hảo cảm đối với người nguyện ý chủ động gánh vác trọng trách này, “Ngươi… tên là gì?”

“Hồi bệ hạ, thần tên gọi Thương Vân."

"Thương Vân," ánh mắt hoàng đế trở nên dịu dàng, lại lặp lại một lần tên này, "Thương Vân, tốt.”

"Bệ hạ, thần cũng nguyện ý thử."

Từ phía sau tiểu hoàng tử lại bước ra một người, sóng vai đứng bên cạnh Thương Vân.

"... Ngươi?"

Người đó hành một lễ dành cho nữ tử trong cung, “Thần cũng đồng dạng nhờ thân thể cường tráng, thuở nhỏ được an bài ở bên người điện hạ chăm sóc về ẩm thực khởi cư (ăn ở) cho ngài, có thể nói là nhìn điện hạ lớn lên cũng không quá đáng. Yêu cầu vô lễ của Bộ lạc Đại mạc, thần trăm triệu không thể tha thứ, nếu lần cải tạo này có xác suất thất bại, thêm một người thì thêm một phần nắm chắc, cho nên xin bệ hạ cũng thành toàn cho lòng trung thành của thần muốn vì điện hạ mà dốc sức.”

Hoàng đế nhìn một nam một nữ song song đứng thẳng trong đại điện, họ chính là thị tòng và thị nữ của tiểu hoàng tử, dù có nói là địa vị thấp nhất trong đại điện này cũng không sai, nhưng ở thời khắc mấu chốt, lại có thể vì chủ nhân mà mình nguyện trung thành đứng ra, mà quan viên trong toàn triều lại không có một người làm được.

Có người như vậy đứng ra, ông tựa hồ đã có thể đoán được tương lai của Thiên Túc.

Hoàng đế vươn tay, ý bảo tùy tùng tiến lên.

"Đỡ ta."

Lập tức có hai tùy tùng một trái một phải đỡ hoàng đế, dưới trợ giúp của họ, ông đi đến trước mặt hai người.

"Vô luận kế hoạch cải tạo có thành công hay không, các ngươi đều là anh hùng của Thiên Túc, ta cùng con dân của ta, vĩnh viễn khắc ghi ân đức của các ngươi. Nếu huyết mạch dân tộc chúng ta may mắn có thể kéo dài, ta hứa lấy hình tượng của các ngươi đắp tượng, để câu chuyện của các ngươi truyền thừa qua nhiều thế hệ, lưu danh thiên cổ."

Ông lệnh cho tùy tùng, "Buông tay."

Tùy tùng thật cẩn thận buông tay ra, hoàng đế ngay trước mặt tất cả triều thần, đối hai người quỳ bái.

Ông làm thế, những người khác tự nhiên cũng quỳ theo, trên đại điện, tất cả mọi người vì cảm ơn mà phục người, chỉ có hai người Thương Vân cao ngất đứng thẳng.

Một đêm này, nhất định có người khó mà đi vào giấc ngủ, Thương Vân như bình thường tuần tra tẩm cung của tiểu hoàng tử, lại phát hiện cậu vẫn còn tỉnh.

"Tại sao còn chưa ngủ?" Anh ngồi xổm xuống, săn sóc giúp cậu kéo kín lớp chăn trên đùi, Nguyệt Hoa sợ lạnh, tới ban đêm, nhất định phải dùng một tấm chăn dày nặng như thế đắp hai chân để giữ ấm.

"Anh vì sao phải chủ động đứng ra?" thanh âm Nguyệt Hoa không che giấu được bi thương.

Thương Vân thuận thế quỳ một gối xuống, "Bởi vì tôi tuyệt không thể nhìn điện hạ của tôi, vì cứu vớt dân tộc mà cùng địch nhân hòa thân. Trách nhiệm của tôi là bảo hộ điện hạ an toàn, dù có hy sinh tính mạng, cũng sẽ không cho phép loại sự tình này phát sinh."

Anh đè lên một góc chăn, khẽ cười nói, "Đây là lần cuối cùng tôi chủ động làm chuyện này cho điện hạ, nếu tương lai có thể thành công, điện hạ vẫn có thể ra lệnh cho tôi làm bất cứ chuyện gì. Tôi thề vô luận biến thành dạng gì, đều vĩnh viễn trung thành với điện hạ, tôi sẽ đem trung thành này khắc ghi trên gene, không chút giữ lại mà phục chế, để điện hạ có được hậu thuẫn cường đại nhất thế gian này.”

Nguyệt Hoa vươn tay, xoa mặt anh, “Dù tương lai có ngàn vạn bản thể của anh tồn tại, tôi cũng sẽ liếc mắt một cái liền nhận ra anh."

Thương Vân nâng lên tay Nguyệt Hoa, trên lưng bàn tay đặt xuống một nụ hôn nhẹ, “Vinh hạnh của tôi."

***

Nhân dân cả nước đều chú ý đến thời khắc mấu chốt này, khoang thực nghiệm chậm rãi mở ra, lộ ra hai người mắt nhắm chặt bên trong.

“Đây… Đây là thành công chưa?” Hoàng đế khẩn trương hỏi.

Những lời này tựa như tín hiệu để đánh thức, hai người bên trong khoang thuyền đều chậm rãi mở mắt, tuy rằng bộ dáng không có thay đổi, nhưng khuyết thiếu tình cảm trong mắt, làm cho họ thoạt trông như người khác, một người hoàn toàn vứt bỏ thất tình lục dục.

Nhà khoa học tỉ mỉ kiểm tra thân thể hai người, các hạng chỉ tiêu hoàn toàn bình thường, nhưng bọn họ vẫn không dám vội vàng kết luận.

"Đi, phá hủy tảng đá bên kia thử xem." Nhà khoa học thử hạ lệnh cho Thương Vân đã qua cải tạo.

Ông chỉ chính là một cự thạch cao hơn một người, phải hai người mới có thể ôm hết, thân hình Thương Vân vụt lóe, biến mất ngay trước mặt mọi người, đảo mắt đã xuất hiện sau lưng cự thạch, một quyền đem cự thạch đánh vỡ nát.

Người Thiên Túc bẩm sinh suy nhược nào đã  gặp qua loại tư thế này, mỗi người đều nhìn trợn mắt há mồm, nửa ngày mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.

"Chúng ta thành công!"

"Thành công! Thành công!" Mọi người hoan hô.

Hiện trường một mảnh cao hứng phấn chấn, ngay cả hoàng đế đều nhắm mắt ngửa đầu, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, chỉ có một mình tiểu hoàng tử, khi nhìn thấy tất cả chuyện này, mắt lộ ưu thương.

“Hôm nay là ngày năm trăm năm mới có thể xuất hiện một lần, ngày Cô Tinh, Thiên Túc tinh và mặt trời ba điểm nằm trên một đường thẳng,” hoàng đế tuyên bố, "Ta lấy danh tự Cô Tinh đặt tên cho họ, bọn họ đều trở thành chiến sĩ cứu vớt Thiên Túc tương lai.”

Ông phân phó, "Bằng tốc độ nhanh nhất tiến hành kế hoạch phục chế tiếp theo, ta muốn vì tiểu hoàng tử, chuẩn bị một đội ngũ tống thân* long trọng nhất, khiến cho người Lang Túc trọn đời khó quên."

*Tống thân: Đưa tiễn trong ngày thành thân.

"Tuân mệnh! Bệ hạ!"

Một đêm cuồng hoan cho người Thiên Túc, nơi nơi náo nhiệt, chỉ có tẩm cung hoàng tử là vẫn cứ tĩnh mịch.

"Điện hạ, ngài gọi tôi."

Thanh âm quen thuộc, bộ dáng quen thuộc, Thương Vân đi đến trước mặt Nguyệt Hoa, ngay cả tần suất đặt chân xuống sàn cũng đều giống nhau như đúc.

Nguyệt Hoa ngẩng đầu nhìn anh, mỗi lần anh ấy đối mặt chính mình, đáy mắt đều không nén được thoáng qua một mạt ôn nhu, nay đã vĩnh viễn tiêu thất.

Thương Vân hiện tại, tuy vẫn trung thành như trước, có được lực lượng kinh người, lại rốt cục không thể chủ động vì cậu mà làm bất kỳ chuyện gì.

"Lại đây."

Cậu vươn hai tay về phía anh, Thương Vân thuận theo quỳ một gối xuống, "Xin hỏi điện hạ có gì phân phó?"

Nguyệt Hoa nghĩ nghĩ, "Anh tém chăn cho tôi đi.”

Thương Vân tỉ mỉ kéo chăn đắp cho cậu, không buông tha bất kỳ một góc nào, tựa như vô số lần đã làm trước đó.

"Tốt rồi, " Sau khi hoàn thành công việc, anh thu tay về, không nấn ná thêm một chút nào, “Còn phân phó gì khác không?”

Nguyệt Hoa từ búi tóc của anh chạm đến khóe miệng, "Cười một cái cho tôi xem."

Cơ thể dưới đầu ngón tay không phát sinh biến hóa gì.

"Cười một cái, " Cậu động thủ đẩy khóe miệng đối phương lên trên, hình thành một biểu tình phi thường buồn cười, nhưng Nguyệt Hoa không bị chọc cười, ngược lại đỏ cả hốc mắt.

"Anh còn nhớ chuyện trước kia không?” thanh âm cậu nghẹn ngào, "Anh còn nhớ rõ tôi không?"

Thương Vân không nói gì.

Nguyệt Hoa nghiêng thân thể về trước, ôm đầu đối phương vào lòng mình, nước mắt từng giọt từng giọt lớn rơi trên đỉnh đầu anh, “Anh đã nói tôi có thể lệnh cho anh làm bất kỳ chuyện gì, nhưng anh ngay cả cười một cái đều làm không được, anh là tên lừa đảo, đại lừa đảo.”

***

Tám năm sau

Tiên hoàng tạ thế, tân hoàng trẻ tuổi kế nhiệm, đây đã là chuyện bốn năm trước.

Từ khi có Cô Tinh sinh ra, không còn ngoại tộc nào dám có chủ ý đánh Thiên Túc, những địch nhân từng xâm lược, khi nhục họ, đều nhận lấy báo ứng nên có, Bộ lạc Đại mạc quy mô nhất nhì Lang Túc tinh, lại càng lọt vào màn báo thù mang tính hủy diệt, từ đó về sau đổ nát tan rã, không còn tồn tại.

Thiên Túc đạt được an bình trước nay chưa từng có, thoạt nhìn họ chẳng còn gì phải lo âu, nhưng vẫn còn một chuyện còn đó chưa giải quyết.

Đó chính là từ khi tân hoàng đăng cơ, thanh âm đòi nạp hậu thủy chung chưa dừng, lại bị cậu dùng mọi cớ để kéo dài. Mấy đại lão thần hao hết lời lẽ, hết sức khuyên tân hoàng vì tử tự hoàng thất mà lo lắng, mau chóng hoàn thành đại sự nhân sinh.

Thẳng đến ngày hôm nay, toàn quốc trên dưới rốt cục nghênh đón đại điển tân hôn chờ đợi đã lâu.

"Bệ hạ, sắp phải cử hành đại điển rồi, người muốn đi đâu?" Lễ quan lo lắng theo sát đằng sau tùy tùng truy vấn.

Nguyệt Hoa đầu cũng không quay lại, “Ta chỉ muốn đi cáo biệt cùng lão bằng hữu, sẽ không đào hôn, ngươi không cần khẩn trương."

Lễ quan dừng lại không còn cách nào thở dài, tân hoàng trẻ tuổi thật sự làm cho người ta không yên lòng.

Đại môn rất nặng bị ken két một tiếng đẩy ra, trong điện đường nguy nga lộng lẫy, chỉ cô đơn đứng một người.

Người đó nghe được thanh âm, xoay người, lễ độ cung kính gọi một tiếng, "Bệ hạ."

Nguyệt Hoa bảo tùy tùng đẩy cậu qua, sau đó khoát tay.

"Ngươi đi xuống trước đi, ta có lời muốn nói riêng với anh ta.”

Tùy tùng nghe lệnh rời đi, đại môn nặng nề lần nữa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Nguyệt Hoa chống lên tay vịn, gian nan đứng lên, đi từng bước đến trước mặt Thương Vân.

"Tôi phải kết hôn, kéo dài huyết mạch hoàng thất là trách nhiệm của tôi, anh có phải đã dự đoán được sẽ có một ngày như vậy, nên mới sớm lựa chọn bỏ qua hết thảy tình cảm?"

"Bất quá như vậy cũng tốt, chỉ có tôi có được ký ức giữa chúng ta, chỉ có tôi tám năm qua mỗi ngày đều cảm thấy khổ sở, mà anh cái gì cũng không biết, chưa hẳn không phải một loại hạnh phúc."

Nguyệt Hoa cúi đầu, kéo qua tay Thương Vân, đem một huy chương hình sao sáu cánh trịnh trọng đặt vào giữa tay anh, rồi giúp anh khép năm ngón tay lại.

"Anh có được sinh mệnh vĩnh hằng, mà tôi biết rõ mạng mình không kéo dài, hi vọng anh có thể giống như đã bảo hộ tôi, mà vĩnh viễn bảo hộ cho hậu nhân của tôi, đây là thỉnh cầu cuối cùng của tôi."

Tùy tùng đẩy hoàng đế trẻ tuổi ra ngoài, phương xa truyền đến từng trận pháo mừng nổ vang, đại điển đã sắp bắt đầu rồi.

Thương Vân diện vô biểu tình đứng trong điện đường trống trải, khóe mắt vô thanh lướt qua một đạo lệ ngân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi