KHẾ ƯỚC MÁU CHỒNG QUỶ


Tiếng gõ cửa vào nửa đêm và một giọng kêu gắt gỏng khiến cho anh phải ngưng sự trừng phạt này lại.
Anh ra ngoài, nhìn thấy Dương Uyển Chi lạnh lạnh nhạt nhạt đứng ngoài cửa.

Anh nhìn cô ôn nhu, vén sợi tóc mai của cô hỏi:"Sao cô không đi ngủ đi, ngày mai chúng ta lên đường sớm nữa đó."
La Mục Khải muốn phế cái tay của anh, ai cho anh lá gan chạm vào người hắn.

Hắn vô cùng chán ghét.
"Khát nước." Hắn lạnh nhạt nói.
Anh mỉm cười tỏ vẻ hiểu ý, sau đó xoa đầu cô rồi đi vào bếp.
Ở trong phòng Dương Uyển Chi xuất hiện với dáng vẻ của La Mục Khải làm cho nữ quỷ Hiểu Huyên sợ đến mất mật.
"Quỷ...!Quỷ Vương đại nhân..." Hiểu Huyên run rẩy sợ hãi nhìn cô lấp bấp nói.
Cô theo lời dặn của La Mục Khải, dùng phép thuật để triệu hồi cái hủ chứa linh hồn của ma nữ không đầu, sau đó giải thoát cho cô ấy.
"Quỷ Vương đại nhân...!Ngài...!Ngài..." Ma nữ không đầu quỳ rạp dưới chân cô tỏ vẻ sợ sệch.

Dương Uyển Chi kéo cô ấy đứng dậy, rồi nói:"Cô mau đi đi."
"Dạ..." Ma nữ không đầu có nằm mơ cũng không ngờ mình được Quỷ Vương cứu, cô mấp mấy nói cám ơn xong cũng biến mất.

Thật sự cái đinh ấy đóng lên người rất đau, cô không chịu nổi.
Làm xong việc Dương Uyển Chi cũng rời đi, La Mục Khải chắc chỉ lừa được Dung Thành vài phút thôi cho nên cô phải tranh thủ.
Hắn trở về phòng, dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cô.

Hắn lạnh lùng nói:"Lo chuyện bao đồng."
"Cái đó là có ơn nhất định phải báo."
Ban đầu La Mục Khải không đồng ý cùng cô phối hợp đi cứu ma nữ không đầu, nhưng sau khi bị cô đe doạ là sẽ không thay hắn trở về Địa Phủ, hắn mới đồng ý.
"Ngày mai ta về Dương gia, còn cô hôm nay thế nào?"
Dương Uyển Chi nghe hắn hỏi tới liền nở một nụ cười tươi roi rói, hắn nheo mắt nhìn gương mặt của chính mình, cười lên trông hắn càng đẹp trai!
Cô búng tay, dưới đất xuất hiện một đống sổ sách.
Cô thì cười, còn hắn thì lườm cô.
Thật ra Dương Uyển Chi không biết duyệt sổ sách gì đó của hắn, cho nên cô đành ôm hết về đây cho hắn thôi.
Tình cảnh bây giờ là cô nằm ở trên giường nhịp chân, còn thiếu nữ đáng thương mang trong mình linh hồn lực điền đang chăm chú xem văn kiện.
Cô nằm buồn chán, nên nhìn qua hắn.

Dương Uyển Chi phải xuýt xoa thầm khen góc nghiêng của mình quá đẹp, nhìn có khác gì một tiên nữ đâu chứ.
"Muốn nói cái gì?" Hắn không nhìn cô mà vẫn biết cô đang nhìn hắn, đúng là trực giác quá tốt luôn.
Cô xuống giường đi lại ngửi ngửi hắn, rồi tròn mắt hỏi:"Hôm nay ông đã tắm chưa?"
"Không tắm." Hắn cũng đã suy nghĩ tới vấn đề phải tắm, nhưng mà cởi được một nửa lại không có cách nào cởi tiếp được.
Suy cho cùng cô cũng là phụ nữ, còn hắn là đàn ông.


"Để tôi tắm cho ông."
Nói xong câu này, cô nghe cũng ngượng miệng còn hắn thì nhìn cô chằm chằm.
Dương Uyển Chi mới nói gỡ:"Ý là để tôi tự vệ sinh cơ thể mình là được."
"Không!"
Hắn lạnh nhạt đáp, bây giờ bảo hắn cởi đồ cho cô kỳ cọ, nằm mơ!
Cô bị từ chối, tự nhiên cũng cảm thấy mình thật không nên nói nữa.

Thấy vậy cô lại trèo lên giường nằm ngủ...
*
Dung Thành sau khi nghe nữ quỷ Hiểu Huyên kể lại việc La Mục Khải đã đến cứu ma nữ không đầu thì không những không tức giận mà còn mỉm cười.
Nữ quỷ Hiểu Huyên bò tới bám vào vai anh, tò mò hỏi:"Sao anh vui thế, em cứ nghĩ A Thành sẽ tức giận chứ?"
"La Mục Khải thích con bé đó, ta phải biến con bé đó thành điểm yếu của hắn ta." Dung Thanh nở nụ cười quỷ di, trong ánh mắt của anh toàn là tham vọng, anh nói tiếp:"Tới lúc đó ta chỉ cần khống chế Dương Uyển Chi thì cũng coi như nắm nửa phần sinh lực của La Mục Khải rồi."
"Nhưng bằng cách nào? Dương Uyển Chi chỉ là con người thôi, làm sao mà Quỷ Vương yêu cô ta được." Hiểu Huyên không hiểu rõ đường đi nước bước của Dung Thành lắm, chuyện anh nói làm cho La Mục Khải yêu Dương Uyển Chi, đó là chuyện rất xa vời.
Dung thành nắm bàn tay lạnh ngắt của nữ quỷ hôn lên đó, anh cười nhếch mép đáp:"Cái này phải nhờ em ra tay đấy Hiểu Huyên..."
Cô nghe từng lời của anh dằn dò, dù cho cô là quỷ cô cũng không khỏi sợ hãi.

Cách mà Dung Thành nghĩ ra rất tàn độc, nó thậm chí có thể làm cho Dương Uyển Chi rơi vào cửa tử.


Cô cứ nghĩ anh luôn đối tốt với cô ta là vì thích cô ta, ai mà ngờ đến anh ngay từ đầu chỉ muốn lợi dụng Dương Uyển Chi.
Cô cảm thấy thật đáng thương cho Dương Uyển Chi.
*
Sáng hôm sau Dung Thành đích thân đưa hắn trở về Dương gia như đã hứa, lúc tới cửa anh nắm tay hắn dịu dàng nói:"Uyển Chi nếu như ở không được, cô có thể trở về bất cứ lúc nào cô muốn.

Chỗ của tôi luôn chừa phòng cho cô."
"Ta không trở về đâu."
Nói xong La Mục Khải chán ghét thu tay lại xong đi vào Dương gia, bỏ lại Dung Thành nhìn theo ngơ ngác.
Hắn đi vào Dương gia trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, trong đó có cả Dương lão gia.
"Mày...!Mày còn dám vác xác về đây à?" Dương lão gia chỉ về phía hắn, giọng run run tức giận hỏi.
"Chẳng phải ông muốn tôi về hay sao, tôi đã về rồi ông còn mắng cái gì?" Hắn chắp tay phía sau, lạnh lùng nhìn cha của Dương Uyển Chi đối đáp.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi