KHẾ ƯỚC NGÀY XUÂN

Trác Dật Nhiên bị Lục Sâm giày vò đến tận nửa đêm, cuối cùng còn chẳng tỉnh táo nổi, nửa đêm mơ màng, bên tai loáng thoáng giọng nói của mình, là đoạn đối thoại với Lục Sâm từ rất lâu trước đây.

“Anh Lục thân yêu, cậu rất được luôn, tôi xin đau lòng thay cho vợ tương lai của cậu…”

… Mẹ nó, đâu chỉ đau lòng, rõ ràng còn đau eo đau đùi đau mông đây này.

Hôm sau là thứ Bảy, cậu ngủ thẳng một giấc đến trưa trời trưa trật mới dậy, ấy thế mà Lục Sâm vẫn chưa thức.

Chắc tối qua vận động mạnh lâu quá nên cũng mệt.

Đây dường như là lần đầu tiên Trác Dật Nhiên thấy dáng vẻ anh khi ngủ, hàng mày anh tuấn hiếm khi giãn ra, ít đi sự lạnh lùng và sắc bén thường ngày, thêm đôi chút điển trai dịu dàng.

Nếu xét theo định nghĩa của Alpha, Lục Sâm của hiện giờ vẫn là một người lãnh cảm, nhưng dù không có pheromone thôi thúc, họ vẫn khiến đối phương mê đắm như bao đôi Beta bình thường khác vậy.

Trác Dật Nhiên vốn còn đang mắng thầm anh khốn nạn, nhưng sau một lúc nhìn anh trong trạng thái an yên thế này, cậu chợt rung động.

Dè dặt rướn người hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của Lục Sâm.

Ngay sau đó, miệng Lục Sâm động đậy, nhanh chóng giành lại quyền chủ động.

Trác Dật Nhiên kinh ngạc trợn tròn mắt, chưa rõ rốt cuộc tên này có dậy chưa thì đã bị Lục Sâm vươn tay choàng qua eo.

Nụ hôn nay mạnh mẽ và nồng nhiệt, đến tận khi cổ họng Trác Dật Nhiên phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào, Lục Sâm mới chịu tha cho cậu.

“Anh vừa dậy à?” Trác Dật Nhiên thở hổn hển: “Phản ứng nhanh vậy?”

“Em có nhu cầu.” Lục Sâm dần mở mắt, vươn tay vuốt phần tóc rối trên trán cậu, giọng vừa dậy nghe trầm khàn: “Tất nhiên phải hầu.”

“Em không có!” Trác Dật Nhiên lập tức phủ nhận: “Sao anh cứ thích đặt bẫy người ta thế?”

Cậu chống tay bên cổ Lục Sâm, nhìn từ trên cao xuống, hung ác rằng: “Đêm qua bẫy em, em còn chưa tính sổ với anh đấy.”

Lục Sâm vẫn điềm nhiên: “Em muốn tính kiểu gì?”

Thái độ của anh ngoan quá khiến Trác Dật Nhiên bối rối.

Nếu có xung đột tứ chi với Lục Sâm, người thua chắc chắn là cậu, vả lại đa phần sẽ xảy ra chuyện không thể mô tả.

Nhưng nếu là cái khác…

Trác Dật Nhiên đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, cậu đắc chí nhếch môi: “Vậy đi, giờ anh gọi em như hôm qua em đã gọi, em sẽ tha thứ cho anh.”

“Con người em rộng lượng lắm, hôm qua anh ép em gọi nhiều lần, giờ em chỉ cần anh gọi em một lần thôi.” Trác Dật Nhiên vươn một ngón tay nâng nhẹ cằm Lục Sâm lên: “Chuyện đêm qua xóa sổ.”

“Xưng hô nào?” Lục Sâm nhíu mày, trong mắt là vẻ khó hiểu.

Không ngờ cả chuyện này mà anh cũng chẳng nhớ, Trác Dật Nhiên đành nhắc nhở: “‘Anh’ đó.”

“Ừ.” Lục Sâm đáp: “Em trai.”

Trác Dật Nhiên sửng sốt, nhận ra mình lại bị ghẹo.

Tuy xưng hô cũng tương tự, nhưng khác biệt lớn lắm đấy, “anh” là cách gọi giữa người yêu với nhau, chủ yếu dùng trong tình thú, “em trai” là cách gọi giữa hai người chênh lệch tuổi, ngoài khinh bỉ ra thì chẳng còn gì khác.

Cậu cắn chặt răng, ra vẻ muốn bóp cổ Lục Sâm, nào ngờ vừa chạm tay vào cổ đã bị Lục Sâm giữ lại.

Trác Dật Nhiên ra sức vùng vẫy, lực tay của cậu không nhỏ, Lục Sâm chỉ với lực cánh tay không giữ được cậu, hai người vật lộn một lúc, Lục Sâm bỗng xoay người đè cậu xuống.

Thấy ánh mắt Lục Sâm lại trở nên sâu thẳm, Trác Dật Nhiên khó khăn nghiêng đầu đi, rũ mắt xuống, tức tối lẩm bẩm: “Ngày thường đánh không lại anh thì thôi, sao trên giường cũng không nhường em?”

Dáng vẻ này của cậu có đôi chút đáng thương, tim Lục Sâm nhũn ra, thả tay cậu.

Nào ngờ ngay sau đó, Trác Dật Nhiên đã bật người dậy.

Lần này cậu rút kinh nghiệm rồi, để đề phòng Lục Sâm phản kháng, cậu ngồi thẳng lên người anh luôn, còn vươn tay bóp hờ cổ Lục Sâm.

Mắt Lục Sâm thoáng vẻ kinh ngạc, thấy cậu nhướng mày đắc ý: “Thầy Lục, em học được chiêu trò của anh rồi đấy nhé.”

“Mọi người đều là đàn ông.” Trác Dật Nhiên lại nâng nhẹ cằm Lục Sâm lên, dụ dỗ: “Gọi một tiếng đi mà.”

“Nhưng xưng hô em thích nhất không phải cái này.” Lục Sâm vẫn điềm nhiên.

Trác Dật Nhiên sửng sốt: “Chứ em thích cái nào?”

Lục Sâm nhấn nhẹ lên eo cậu, ý bảo cậu kề tai vào.

Bản thân Trác Dật Nhiên còn chẳng biết mình thích xưng hô gì, nhìn Lục Sâm có vẻ khẳng định lắm.

Tuy cảm giác Lục Sâm đang âm mưu điều gì, nhưng cậu tò mò quá rồi, do dự vài giây, Trác Dật Nhiên bèn cúi người kề tai vào sát miệng anh.

Lục Sâm ôm nhẹ eo cậu: “Vợ ơi.”

Giọng của anh trầm ấm lạ thường, toàn hơi gió, nhưng lại như kích nổ quả bom dưới đáy hồ nước trong đầu Trác Dật Nhiên, khiến chúng nổ tung.

Mặt cậu nóng bừng, vội phủ nhận: “Ai nói em thích cái này!”

“Lần trước trước mặt giáo viên hướng dẫn.” Giọng nói Lục Sâm mang ý cười: “Lúc em nghe thấy xưng hô này cứ như bị sờ phải đuôi vậy.”

“Em đang xấu hổ thay anh đó!” Trác Dật Nhiên tức giận.



Nếu không so sánh, Trác Dật Nhiên sẽ chẳng nhận ra Lục Sâm của đêm qua dịu dàng đến mức nào.

Tuy hôm qua toàn thân đau nhức, nhưng sáng dậy cậu vẫn có sức đánh yêu với Lục Sâm; lần này kết thúc, cậu cảm thấy mình như đã bị rút cạn nước rồi vậy.

Chẳng còn hơi đâu mà quan tâm đến việc xấu hổ rồi tự trọng đàn ông gì nữa, cả đứng còn không vững nữa kìa, phải để Lục Sâm bế cậu vào phòng tắm.

Trác Dật Nhiên là người có thể lực dồi dào, chơi bóng rổ cả ngày cũng chẳng biết mệt, nhưng lúc này cậu lại mệt lả ngồi trong bồn tắm, cơ thể trần truồng đầy những dấu vết mờ ám, lưng dựa hẳn lên tường, ngực phập phồng nhẹ, gò má trắng nõn ửng hồng, cả lông mi cũng cụp xuống trông như kiệt sức lắm rồi, yếu ớt vô cùng.

Dáng vẻ này đáng thương quá, Lục Sâm vừa cầm vòi sen xối nhẹ lên người cậu, vừa vươn tay nâng cằm cậu lên.

Ngày thường Lục Sâm luôn đứng đắn lạnh lùng, chẳng bao giờ bắt nạt ai, chỉ lúc này mới để lộ sự suồng sã của mình. Trác Dật Nhiên cúi đầu, ngậm ngón tay anh vào miệng day nhẹ, đây đã là hành vi phản kháng quyết liệt nhất mà cậu có thể làm bây giờ.

Cậu vốn muốn tỏ vẻ khó chịu, nhưng toàn thân như rã rời, môi lưỡi vừa ẩm vừa nóng bao phủ ngón tay Lục Sâm, phối với gương mặt sau cơn mây mưa, chẳng những không có tác dụng uy hiếp, ngược lại còn mang nét cám dỗ lạ thường.

Thấy ánh mắt Lục Sâm lại thay đổi, bấy giờ Trác Dật Nhiên mới nhận ra, cậu vội buông anh ra, dứt khoát nghiêng mặt đi.

Khóe môi Lục Sâm nhếch lên, ngón tay thon dài trượt sang vuốt vài sợi tóc rối bị ướt nước. Nguồn: we btruy en onlin e.com

“Đều tại anh hết.” Khẽ giọng thở dốc một lúc, Trác Dật Nhiên không nhịn được oán trách: “Hại em phát tình sớm.”

“Sao anh biết nó hồi phục đột ngột vậy.” Lục Sâm nói.

“Vẫn là lãnh cảm tốt hơn.” Trác Dật Nhiên than thở.

“Chẳng phải em chê anh không được sao?” Lục Sâm ngước mắt nhìn cậu.

“Em sai rồi.” Bị trừng phạt nặng nề, Trác Dật Nhiên đã không còn đủ can đảm để thách thức bá quyền của anh nữa: “Em không được.”

Lần đầu tiên thấy cậu nói sợ một cách trực tiếp như thế, Lục Sâm mỉm cười.

“May là em đấy.” Trác Dật Nhiên khẽ giọng: “Nếu là Omega gầy yếu khác, ai chịu được anh chứ?”

Lục Sâm véo eo cậu: “Em đang nói lung tung gì đó?”

Thịt trên eo cậu rất đàn hồi, véo vào cực sướng tay, Lục Sâm không nhịn được vuốt ve thêm một lúc.

Bị lòng bàn tay anh kích thích, trạng thái phát tình vừa dịu đi của Trác Dật Nhiên lần nữa quay về, cậu rụt người ra sau theo bản năng, nhưng bấy giờ đã không còn đường trốn nữa, đành đỏ mặt nói: “… Đừng sờ.”

Thấy tay Lục Sâm lại bắt đầu trượt xuống, Trác Dật Nhiên chẳng còn hơi sức tức giận, bất đắc dĩ, cậu thủ thỉ rằng: “… Tạm dừng một lúc được không? Chờ lát nữa rồi sờ cũng không muộn mà.”

Lục Sâm là người thích nghe những lời bùi tai, bấy giờ cũng từ bi rụt tay về.

Nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Trạng thái này phải kéo dài rất nhiều ngày, chuẩn bị sẵn trước đi.”

… Anh không nhắc Trác Dật Nhiên cũng quên béng mất, nghe thế, cậu bỗng thấy đau khổ hơn.

“Sự xuất hiện của kỳ phát tình là để ‘tuyên dâm vào ban ngày’ phải không?” Trác Dật Nhiên kiệt sức nhắm mắt lại.

“Không phải.” Lục Sâm nói: “Tối tiếp tục.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi