KHẾ ƯỚC NHÂN DUYÊN

Cả một buổi Nguyệt Cung Sương trong thư phòng, tay cầm sách mà tâm trí cứ đâu đâu. "Không được!" Nàng tự nhủ với lòng, đường đường là Nguyệt Cung Sương, nàng không thể nào phá đi hình tượng của mình vì một người mới gặp mặt vài lần. Vì vậy, liền sai Mai-Lan cho người mang nước ấm vào phòng tắm riêng. Nàng cần thanh tẩy.

Minh Thần Duệ ngày qua ngày ở trong phòng, sau đó nhờ Tiểu Xiên que đỡ đi tắm nắng. Nói nhảm với Tiểu Xiên que tính ra cũng được 1 tuần hơn. Mà Cha với Nương cũng rất thương tên hiền tế giả này, cũng thường xuyên đến thăm. Còn căn dặn nhà bếp nấu canh bồi bổ.

Một hôm, giữa trưa hè nắng chói chang, ngồi trên chiếc cầu gỗ bắt dài ra giữa hồ sen. Phía trên đầu là cành liễu rũ mát. Minh Thần Duệ và Tiểu Xiên que ngồi đâu lưng lại, mỗi người đều tự cỡi giầy ngâm chân vào nước mát lạnh.

"Tiểu Xiên que, ngươi nói xem Nguyệt Cung Sương mất tích cả tuần nay là đi đâu?"

Tiểu Xiên que nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt hỏi lại: "Cô gia người hỏi nô tì sao?"

"Dư thừa, ở đây có hai người ta và ngươi"

"Nô tì không biết a. Vậy Tiểu thư không về phòng sao?"

"Nếu có ta còn hỏi ngươi sao?"

Hai người lại rơi vào im lặng. Bổng Tiểu Xiên que la lên. "A. Cá. Cá". Sau đó đứng dậy nhảy muốn sặp cây cầu.

"Ngươi quậy cái gì hả?"

"Cô gia nhìn kìa, cá! Cá cắn chân ta"

Minh Thần Duệ nhìn kỹ dưới hồ, đúng a, cá, rất nhiều cá to bằng bắp chân đang nấp dưới lá sen trốn nắng. Lại nhìn Tiểu Xiên que cười quái dị.

"Tiểu Xiên que, ngươi đã từng ăn cá nướng chưa?"

Tiểu Xiên que không hiểu nhưng vẫn lắc đầu. Minh Thần Duệ ngoắc ngoắc ngón tay nói nhỏ vào tai Tiểu Xiên que. Xiên que liền lùi lại phía sau không biểu tình, nhìn trước nhìn sau, cẩn thận nói:

"Vạn lần không nên a. Thời gian ở phủ này ta cũng hỏi han được một vài thứ. Biết được hồ này do Tiểu thư vẽ ra. Tự tay nuôi cá này, nếu như để Tiểu thư phát hiện thì không tốt"

"Ta nói ngươi. Hồ lớn như vậy, cá nhiều như vậy. Mất một con làm sao biết? không lẽ múc hết nước trong đây ra, bắt từng con cá lên đếm sao? Ngươi yên tâm. Ta bảo kê ngươi"

Minh Thần Duệ bắt đầu tự luyến: "Haha. Nguyệt Cung Sương. Ta không thể đứng trước mặt cô trả thù, nhưng mà ở sau lưng thì có thể nha"

Mang giầy vào, bắt Tiểu Xiên que dẫn đường đến tiệm bán lưỡi câu cá. Giữa trưa trời nắng nóng, mà Tiểu xiên que cứ đi lòng vòng, Minh Thần Duệ sắp say nắng rồi.

"Ngươi dẫn ta đi hết nửa ngày rồi, ta nghĩ chưa ăn được cá thì chân ta rụng tại đây a"

"Đằng kia, cô gia người cố lên" - Tiểu xiên que kiên trì dẫn đường.

"Này, những lần sau này ngoại giao một chút, ai có ra phủ mua đồ thì ngươi xin đi theo để biết đây biết đó. Ta đã mù đường rồi thì ngươi cũng phải biết khoản này a"

"Biết rồi biết rồi. Người cứ nói mãi"

"Ngươi!!!!!"

- --

Minh Thần Duệ chọn mua hai lưỡi câu thật bén và nhỏ nhất, nói bén và nhỏ thật ra cũng không thể so với lưỡi câu kim như sợi tóc ở hiện đại. Nhưng tạm thời không có lựa chọn khác. Mua thêm hai sợi dây chỉ liền trở về.

Ở ngoài hồ cá, Minh Thần Duệ cẩn thận tém lưỡi câu vào chỉ. Tiểu xiên que theo lời Minh Thần Duệ xuống bếp lấy một ít thịt bò thơm sắt nhỏ, đựng trong lá sen bẻ dưới hồ.

Biết Tiểu xiên que cũng chưa từng biết cái trò câu cá này nên Minh Thần Duệ móc mồi vào lưỡi câu sau đó tận tình hướng dẫn Tiểu Xiên que. Mà Tiểu Xiên que hai mắt tròn xoe bái phục cô gia của mình.

"Woa! Cô gia giỏi thật a, có thể câu cá mà không dùng cần câu sao?"

"Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm. Từ từ ta sẽ nói cho ngươi biết. Giờ thì câu đi, chiều nay đổi món"

Mặt trời sắp xuống núi, cá cũng sắp đi ngủ. Mấy con cá này thông minh phết ra đó, bơi qua bơi lại cũng không ăn mồi. Tuyệt Vọng! Tuyệt vọng.

"Tiểu Xiên que, ngày thường Nguyệt Cung Sương cho mấy con cá này ăn thức ăn gì? giờ nào cho ăn?"

"Thường thì ăn thức ăn dành riêng cho cá. Buổi sáng sau khi tiểu thư luyện kiếm song sẽ sẵn tay cho cá ăn, buổi trưa sẽ có người chăm sóc. Nếu buổi chiều có thời gian tiểu thư cũng sẽ cho ăn"

"Giờ này phải không?"

"Ân. Cũng sắp đến rồi"

"Ngươi đi chặn đường đoạt lấy thức ăn của cá. Mang về đây. Bằng mọi cách. Đi đi"

Tiểu Xiên que thật mệt mỏi. Cũng nghe lời đi làm. Thật không hiểu cô gia, muốn ăn thì cứ nói nhà bếp, cần gì ngồi đây hơn hai canh giờ để câu cá.

Tiểu Xiên que đi đã hơn nửa canh giờ, Minh Thần Duệ nhiều lúc muốn bỏ cuộc nhưng nghĩ đến sắc mặt tức giận của Nguyệt Cung Sương thì tinh thần bắt đầu hăng hái.

"Cô gia, cô gia"

"Suỵt. Đừng làm ồn"

Tiểu Xiên que tay cầm túi thức ăn trở về, là nàng chặn đường tỉ tỉ kia, năn nỉ hết lời mới có thể được chấp thuận cho cá ăn thay tỉ ấy. Tỉ ấy nói, việc tiểu thư căn dặn đều phải tự tay làm, không thể nhờ người khác giúp đỡ. Đặc biệt là mấy chú cá quý giá đó.

"Ném ở gốc cây đằng kia đi. Đợi một lát nữa bọn chúng đói, tự khắc cắn câu"

"Cô gia giỏi thật"

"Đừng có khen ta. Ngươi biết chỗ nào thật vắng người không? Tốt nhất đừng có ai qua lại"

"Hình như có một chỗ, chính là nơi mỗi sáng tiểu thư luyện kiếm. Buổi chiều tối thật chẳng ai dám bước tới khi không có lệnh của tiểu thư"

Minh Thần Duệ nhìn sợi dây căng ra, đúng là niềm vui nhân đôi. Đứng dậy búng tay một cái bắt đầu kéo sợi dây lên, quả thật con cá to bằng bắp chân cắn câu. Dài khoảng 25cm, bề ngang khoảng 10cm. Minh THần Duệ rất sợ bị đứt dây nha, cẩn thận kéo lên, hai tay ôm ngang thân cá cho vào túi vải, túi vải này chính là đổ thức ăn cá ra. Haha. Minh Thần Duệ ơi Minh Thần Duệ, Ngươi thật anh minh.

"Tiểu Xiên que dẫn đường, chuẩn bị củi lửa. Đêm nay cắm trại. À! thêm rượu ngon nữa"

"Cô gia! Tiểu thư" - Tiểu Xiên que cuối đầu khó xử.

"Không được nhắc đến Nguyệt Cung Sương trước mặt ta" - Minh Thần Duệ trừng mắt với Tiểu Xiên que. Hiện tại ý chí trả thù đang sôi sục trong lòng Minh Thần Duệ. Đừng có mà làm tiêu tan nó.

Trời vừa tắt nắng, mặt trời cũng đi ngủ rất nhanh. Mấy hôm nay Nguyệt Cung Sương mất tích cũng thật tiện lợi cho hành động của mình nên Minh Thần Duệ cảm thấy vô cùng thoải mái, miệng ngâm nga hát vài câu hát mà Tiểu Xiên que ở bên cạnh châm lửa cũng không hiểu được.

Lúc nãy Minh Thần Duệ nhìn Con cá thật này không nở ăn. Nhìn là biết cá hoàng tộc mà. Đến cả cá cũng đẹp như chủ nhân của ngươi. Cái gì mà toàn thân trắng toát, vảy thì ánh vàng kim, vành miệng còn đỏ hồng. Ôi! choáng. Nhìn mà liên tưởng đến gương mặt của Nguyệt Cung Sương.

Gạch mỗi bên thân cá là 4 đường, bao hận thù đối với Nguyệt Cung Sương đều cho vào đây, lại cho muối, cho tiêu, cho thêm ớt vào vết cắt. Hư hừ. Lấy cây tre dài đâm xuyên qua ruột đưa trên lửa đang cháy bùng, lật qua lật lại.

Tiểu Xiên que hai tay chống cằm, nhìn cô gia nhà mình cứ như hận thù muôn kiếp với con cá, khó hiểu nên mới hỏi: "Cô gia hận con cá lắm hả?"

"Ta không hận chúng, ta chỉ hận chủ nhân của chúng"

"Haiz. Sao cô gia cứ phải chống đối tiểu thư? Thật ra xiên que thấy tiểu thư rất tốt. Chỉ là ngoài lạnh lùng một chút thôi"

Ném cho Tiểu Xiên que một ánh mắt hình viên đạn. Ý nói " người ta chỉ mới cho ngươi một chút lợi ích, ngươi liền nói người ta tốt. Ngươi không hề biết phía sau lợi ích đó, người trả giá luôn là ta".

Tiểu xiên que ngậm miệng. Chăm chú nhìn con cá sắp cháy đen do lửa quá mạnh, cuối cùng cũng có thể ăn, dù không ngon, cũng tạm chấp nhận được, lột hết lớp than cháy bên ngoài, còn lại ít thịt bên trong. Chấm với nước chấm tự Minh Thần Duệ pha chế thì khỏi chê. Tiểu Xiên que là người ban đầu ngăn cản, giờ lại giơ hai ngón tay khen ngon.

"NGươi muốn ăn nữa không?"

Vừa nhai vừa gật đầu lia lịa: "Muốn" - Minh Thần Duệ cười ha ha. Đúng là con nít. Dụ dỗ một chút liền nghe theo.

Minh Thần Duệ uống thêm hai hủ rượu, ăn no, uống say. Có chút chóng mặt nói với Tiểu Xiên que: "Chuyện này tuyệt đối phải giữ kín. Chỉ có hai chúng ta biết đó. Ngươi xử lí đống này, đừng để lại vết tích nào. Không thì...." - Minh Thần Duệ đưa tay ngang cỗ, tinh nghịch le lưỡi. Hành động này chính là bị Nguyệt Cung Sương gϊếŧ.......haha

- ---

Minh Thần Duệ lững thửng đi về phòng. Tiểu Xiên que muốn đỡ nhưng bị xô ra. Cô gia bắt mình xử lí đóng lửa tàn này a.....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi