KHẾ ƯỚC NHÂN DUYÊN

"Woa!"

Tiểu Xiên que nghe Cúc đọc thư vừa nhận được từ bồ câu, đôi mắt long lanh nhìn xa xăm.

Cúc đọc thư xong ném lên không trung, tung kiếm làm vài đường, thư nát vụn rơi xuống.

"Đi làm việc thôi"

Lạnh lùng buông một câu rồi rời đi. Tiểu Xiên que dậm chân. "Nè, như vậy là giỏi lắm sao?"

Tiểu Xiên que lại tiếp tục phụ nấu nướng loay hoay cho đến trưa, nghe ồn ào bên ngoài cũng tò mò chạy ra xem, sau đó chen vào đám đông, ném luôn cái sạn trên tay.

"Cô giaaaaaaaaaaaaaaa..... người đã trở về. Huhu, là thật hay là mơ đây?"

"Là thật". Minh Thần Duệ nhéo vào hai má của Xiên que, nàng đau la oai oải.

- ------

Đúng vậy!

Đêm qua Minh Thần Duệ bí mật rời khỏi lúc nữa đêm, để tránh việc đánh thức Nguyệt Cung Sương, rất mai mắn, không làm Nguyệt Cung Sương thức giấc. Cho nên sáng nay đã đến tụ họp cùng Cúc và Xiên que.

Nguyệt Cung Sương đêm qua ngủ rất an yên, sáng ra không cảm nhận được hơi ấm, nàng mở mắt thì không thấy người bên cạnh, chỉ thấy một tờ giấy với chữ viết khá chỉnh chu:

"Ta phải rời khỏi đây cho đến khi thu hoạch xong nguyên liệu để làm rượu. Tay nàng vẫn chưa khỏi, cần thoa mật ong đúng buổi. Bảo trọng!"

Nguyệt Cung Sương nhìn cái hình mặt cười bên dưới tờ giấy, bất lực đánh mạnh hai tay xuống giường, thầm gào lên:

"Minh Thần Duệ ngươi giỏi lắm!"

- ----

Thắm thoát đã 3 tháng trôi qua, Minh Thần Duệ chưa trở về kinh thành.

Sáng nay thời tiết đã trở lạnh, bây giờ đã là tháng 11 âm lịch, còn một tháng nữa thôi là đến mùa Xuân. Cây cối bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Minh Thần Duệ đứng khoanh tay sau lưng, nhìn cánh đồng lúa nếp trổ một màu vàng óng ánh trải dài. Thật đẹp.

"Thời tiết lạnh như vậy cũng không biết tự giữ ấm sao?"

Đang thả hồn theo những bông lúa vàng, lại bị réo về bởi giọng nói nhẹ nhàng, vừa có ý trách móc lại xen lẫn yêu thương, ấm áp.

Một trận ấm áp phủ khắp thân, Minh Thần Duệ xoay người đã liền vui không tả nỗi. Thân ảnh này đã rất lâu không gặp.

Nguyệt cung Sương vẫn như xưa, vẫn thích y phục màu trắng, áo choàng lông cừu màu trắng, gương mặt thoát tục của nàng luôn làm người khác động lòng.

"Nàng...nàng...sao lại đến đây?"

Minh Thần Duệ ngập ngừng, không biết nói gì ngoài câu hỏi có phần ngờ nghệch.

"Đến xem điều gì có thể giữ chân Thần Duệ chân Thần Duệ một thời gian dài như vậy?"

"Ngoài đây lạnh lắm, theo ta"

Minh Thần Duệ nắm tay Nguyệt Cung Sương đến một gốc cây lớn gần đó. Có một cái xích đu treo ở trên cây, đây là chiếc xích đu ngày nào Xiên que cũng đu đưa.

- ---

Đợi hai chủ tử vừa rời khỏi, Mai -Lan - Cúc - Trúc và Tiểu Xiên quen tụm lại, người ồn ào nhất vẫn là Xiên que.

"Rất lâu không gặp mọi người, buồn chết ta được, ở nơi hoang vu này, ta thật sự buồn lắm"

"Vậy ta sẽ xin cô gia cho ngươi về lại kinh thành". Cúc lên tiếng đáp trả.

Bốn người cười thành một đoàn. Làm tiểu Xiên que xụ mặt. Năm người ngồi xung quanh một cái bàn nhỏ. Uống trà.

Một mảnh đất bằng phẳng, nơi Minh Thần Duệ và mọi người ngụ lại khá rộng. Minh Thần Duệ chọn xây những gian phòng đơn sơ là dưới gốc cây đại thụ ở hướng Đông, nơi mặt trời mọc. Chủ yếu có thể tránh mưa, tránh nắng, tránh sương đêm lại có thể ngắm bình minh thật tốt.

Còn gian bếp và chỗ ăn được dựng hướng Tây, đơn sơ chỉ là tránh gió, tránh nắng, nơi năm người Tiểu Xiên que ngồi trò chuyện.

Cúc hỏi hai nữ nhân Mai - Lan. "Sao mọi người lại đến đây?"

Mai nhìn về hướng hai chủ tử, sau đó mới nhìn Cúc nói:

"Những việc tiểu thư làm, hạ nhân chúng ta không nên đoán. Ta chỉ biết Tiểu thư mất cả tháng trời tự tay may hai chiếc áo khoác lông cừu cho người và cô gia".

Cúc vẫn thắc mắc:

"Xưa nay Tiểu Thư chưa từng làm việc này"

Trúc lạnh lùng:

"Chưa từng không có nghĩa là không có"

Mọi người có vẻ đồng tình. Tiểu Lan nói thêm:

"Lần này Tiểu thư đến đây, sẽ ở lại cho đến khi thu hoạch xong, cùng cô gia trở về kinh thành"

Mắt Xiên que sáng lên, xem như là có đồng bọn, không phải buồn bã một mình mấy tháng nay rồi.

- ---

Minh Thần Duệ và Nguyệt Cung Sương ngồi trên xích đu, lại nhìn áo khoác của Nguyệt Cung Sương, xong nhìn áo khoác bản thân đang mặc hỏi:

"Chúng ta đang mặc đồ đôi phải không?"

Nguyệt Cung Sương thích thú với khung cảnh hiện giờ, chân đu đưa, tay nắm lấy sợi dây treo xích đu, nghiêng đầu hỏi:

"Đồ đôi là gì?""

Minh Thần Duệ tự trách mình dùng những ngôn từ ở hiện đại, trách sao Nguyệt Cung Sương khó hiểu.

"À, ý ta là áo khoát của ta và nàng giống nhau"

Nguyệt Cung Sương chớp chớp mắt, góc nghiêng thần thánh là đây rồi, Minh Thần Duệ muốn mắng bản thân mình luôn bị cái đẹp mê hoặc thế này.

"Vậy thì sao? Thần Duệ không thích sao?"

Vậy đó, nói xong thì quay mặt hướng ra cánh đồng đầy lúa chín vàng. Làm mất luôn góc nghiêng thần thánh.

"Nào có, ta là rất thích đấy"

"Ta cứ nghĩ Thần Duệ không thích vì lần đầu tiên ta tự tay may, tổng thể không đẹp"

Minh Thần Duệ lại càng kinh ngạc hơn:

"Là tự tay nàng may sao?". Trong đầu lại tính toán, mang về hiện đại, đấu giá không phải giàu to rồi sao. Haha.

Nguyệt Cung Sương gật nhẹ đầu, lại còn hành động câu người nữa. Tựa đầu lên sợ dây xích đu. Minh Thần Duệ không thể kiềm lòng được nữa. Chồm người hôn lên sườn mặt nàng (Phía dưới vành tai).

Nguyệt Cung Sương bị hành động của Minh Thần Duệ làm bất ngờ, người cũng không cử động, chỉ nghiêng đầu nhìn Minh Thần Duệ, mặt đối mặt. Trong đôi mắt hai người, hiện giờ chỉ là hình bóng của đối phương.

- ---

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi