KHẾ ƯỚC NHÂN DUYÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thoáng cái thời gian 6 ngày đã qua. Ngày mai chính là ngày đại hôn của Nguyệt Cung Sương cùng Minh Thần Duệ. Trong phủ khắp nơi đều một màu đỏ rực, gia đinh, thị nữ bận rộn khắp nơi. Mà bên đây Minh Thần Duệ bị mà mai mối giảng dạy các nghi lễ trước khi thành thân. Nghe đến lùng bùng lỗ tai mà không nhớ được gì.

Tiểu Xiên Que ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật. Nhìn mà đáng thương. Qua hết một buổi chiều bà mối mới nghoe nguẩy cái mông to béo rời phủ, trả lại sự yên tĩnh cho Minh Thần Duệ.

"Thức dậy đi Tiểu Xiên Que"

Minh Thần Duệ đến bên cạnh đá cái mông của Tiểu Xiên Que làm nàng ngã lăn ra đất. Lòm còm bò dậy oán hận.

"Đã xong rồi sao? Thật mệt nghe"

"Đi tắm rồi ăn cơm thôi"

- ----

Minh Thần Duệ chỉ mới nhắm mắt lại ngủ thôi mà, sao bên ngoài ồn ào như cháy nhà vậy.

"Cô gia, đã đến giờ làm lễ, người mau dậy thay y phục a"

Hừ, Minh Thần Duệ cũng không thể nào ngủ nướng thêm được. Thế là y phục tân lang đỏ thẳm được Tiểu Xiên Que chỉnh đốn hoàn hảo. Xem ra Tiểu Xiên Que rất được việc, lại khéo tay. Quấn tóc cho Minh Thần Duệ vô cùng thuần thục, một dây cột tóc đỏ thẩm đính ngọc châu cột lên đầu, đuôi dây tùy ý thả phía sau tóc.

"Tân lang trông thật tuấn lãng nha" - Bà mối mập mạp hôm qua vuốt mông khen, Minh Thần Duệ thầm oán "Lão nương cũng không có bạc cho ngươi".

"Cô gia thật mỹ nha" - Cái này chính là Tiểu Xiên Que khen. Nhưng mà Minh Thần Duệ ngược lại vô cùng thỏa mãn, hài lòng. Mặt ngẩng lên trời tự tin.

"Quen người một thời gian, xem ra Tiểu Xiên Que ngươi vẫn còn biết nhìn người đúng đắn a"

Bà mối bên cạnh lại hối thúc, tự động chồm lên người mang quả cầu vải màu đỏ trước ngực Minh Thần Duệ. Gương mặt to béo chét đầy son phấn của bà ta làm Minh Thần Duệ hắc xì mấy cái.

Theo thị nữ đi bộ rất lâu cuối cùng cũng đến nơi, phía trước một mảnh ồn ào vui vẻ, tiếng chúc mừng rôm rả. Đến đây cả một tuần thật ra Minh Thần Duệ không được tự do đi lại, chỉ biết một điều Nguyệt phủ rất rộng lớn.

"Nghe nói hôm nay Hoàng thượng, Hoàng hậu và các đại thần trong triều có đến chúc mừng Nguyệt lão gia nha"

"Vậy chắc hẳn Vân Hy công chúa có đến phải không?"

"Ta không biết nha, lát nữa sẽ biết"

Đoạn hội thoại của hai thị nữ phía sau lọt vào tai của Minh Thần Duệ. Thiết nghĩ NGuyệt gia và Hoàng tộc có mối quan hệ thế nào mà ngay cả Hoàng thượng, Hoàng hậu, Công chúa đều phải đến tham dự lễ cưới nhỉ?

Minh Thần Duệ theo sự hướng dẫn, lôi kéo của bà mối, cuối cùng cũng đợi được lúc Nguyệt mẫu dắt tay Nguyệt Cung Sương trao vào tay mình. Dáng người Nguyệt Cung Sương mặc y phục cổ đại đã đẹp như vậy, nếu mặc trang phục hiện đại thì khỏi chê ha.

Minh Thần Duệ và Nguyệt Cung Sương mỗi người cầm một sợi dây hồng, theo lời hô của mà mối mà hành bái Thiên địa.

"Nhất bái Thiên địa"

"Nhị bái cao đường"

"Phu thê giao bái"

Lúc hai người khom lưng đối đầu nhau, Minh Thần Duệ tốt bụng nhắc nhở: "Nguyệt tiểu thư ở trong phòng nhớ ăn no trước, cũng không cần đội mũ đội khăn, rất mệt"

"Ta còn phải đợi ngươi nhắc sao"

Minh Thần Duệ trợn mắt, tức chết đi được. Tốt bụng nhắc nhở nàng ta, đổi lại chính là lời nói sốc óc. Minh Thần Duệ Ta mới không thèm quan tâm nữa.

"Lễ thành, Đưa vào động phòng"Kh Ước Nhân Duyên - Chương 6

Tất nhiên chỉ có Nguyệt Cung Sương được đưa vào phòng. Minh Thần Duệ buột phải ở lại tiếp rượu khách. Nhìn khách mời đông đúc, trong lòng thầm than khổ.Kh Ước Nhân Duyên - Chương 6

Theo Nguyệt lão gia đến bàn đầu tiên, nhìn ra những người này khí thế ngất trời. Nguyệt lão gia bên cạnh bảo:

"Duệ nhi mau tham kiến Hoàng thượng, Hoàng Hậu và Vân Hy công chúa"

Thì ra họ là người Hoàng tộc, Minh Thần Duệ lập tức khom người hành lễ:

"Thần Duệ lần đầu gặp qua Hoàng thượng, Hoàng Hậu và Vân Hy công chúa"

"Haha. Là người một nhà, miễn lễ miễn lễ" - Nam nhân có uy nghiêm này chính là đương kim hoàng thượng đây.

"Sương nhi thật có mắt nhìn người nha. Bổn cung nhìn hai đứa thật xứng đôi" - Hoàng hậu ở bên cạnh cũng khen không ngớt.

Minh Thần Duệ trong lòng không có vui vẻ, ánh mắt đầy lo lắng. Nguyệt Cung Sương gạt mình, nếu vạn nhất bị phát hiện, lừa gạt Nguyệt lão gia, lừa cả Hoàng thượng và Hoàng hậu không phải chính là tội chết sao? Không được, việc nguy hiểm như vậy cần phải trả cho mình lương cao hơn.

Vân Hy công chúa nổi tiếng xinh đẹp không thua gì Nguyệt Cung Sương, nàng đến đây chúc mừng tỉ tỉ thành thân. Nhưng mà nhìn đến Tân lang có phần không tình nguyện, với lại bản thân Vân Hy chưa từng nghe tỉ tỉ nhắc đến một nam nhân hay ý trung nhân nào. Chắc chắn có ủy khuất gì đây.

Gia đinh theo sau rót rượu, Minh Thần Duệ kính mỗi người một ly. Chuẩn bị tâm trạng uống vào sẽ đắng cay nhưng mà không phải a. Chính - là - trà. Xem ra Cha và nương rất tốt với mình, không đành lòng để mình say bí tỉ.

Minh Thần Duệ lấy lại phong độ, chấp a, bao nhiêu lão nương cũng hầu các người. Nào ngờ đời đâu như mơ. Đến những bàn khác, họ không dùng ly mà dùng bát đấy. Dùng bát của họ, rót rượu đưa trước mặt Minh Thần Duệ. Cha nói đỡ nhiều lần cũng không thể đỡ hết số khách mời ở đây, quen biết chi mà nhiều dữ?

Minh Thần Duệ uống, ai đưa cũng uống, đến khi phát hiện mọi người trước mắt xoay vòng vòng mới nói nhỏ với Nguyệt lão gia:

"Cha! Duệ nhi không chịu nổi nữa"

Nguyệt lão gia gật đầu, khom người cáo lỗi: "Thật mong mọi người thông cảm, hiền tế của ta có chút khó chịu, giờ phải trở về cùng nữ nhi để làm lễ. Không thể bỏ qua giờ lành nha. Đêm xuân đáng giá ngàn vàng a"

Cuối cùng mọi người không thể ép hiền tế của Nguyệt đại lão gia nha. Một gia đinh liền mang theo Minh Thần Duệ rời đi, nhưng không biết được, vừa mới xoay người thì chuyện không hay xảy ra.

"Ta không ngờ Nguyệt Cung Sương lại có mắt nhìn kém đến vậy. Nàng ta từ chối biết bao nhiêu Vương tôn công tử mà lại đồng ý gả cho cái tên khố rách áo ôm này a?"

Tất cả một mảnh im lặng hướng về cái người phát ra tiếng la. Dù Minh Thần Duệ không nhìn rõ lắm, nhưng trước mắt có thể định hình được cái tên này chính là béo lùn đi. Hắn là ai mà cả gan vậy chứ?

"Nghịch tử, ngươi còn dám làm càn tại đây? Mau lôi hắn trở về?"

Một tên lão nhân cũng mập lùn đứng dậy quát, gọi hắn là nghịch tử - như vậy chính là phụ thân của hắn đi, thì ra tên này say rượu đến phá đám. Có lẽ mọi người đều muốn dở đi cái Nguyệt phủ này nhưng do e ngại thế lực của hoàng thượng. Mà tên công tử này có thể lọt vào đây, cha của hắn lại ngồi cùng bàn với Hoàng thượng. Xem ra thế lực thật không vừa.

"Là vi thần bất lực để nghịch tử uống rượu xông vào đây làm kinh sợ Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương cùng công chúa. Vi thần tội đáng chết"

Hoàng thương chỉ gật đầu, uống rượu. Nhìn không ra vẻ tức giận cho đến khi Long ngôn xuất khẩu: "Vương thừa tướng cũng nên hướng Nguyệt lão gia và Nguyệt phu nhân bồi tội thì hơn".

"Vi thần xin nghe"

Vậy nên hắn thân là thừa tướng, chức vụ to lớn lại phải hướng Nguyệt lão và Nguyệt Phu nhân, còn có Minh Thần Duệ bồi tội. Mọi người sau đó ổn định chỗ ngồi tiếp tục no say, Minh Thần Duệ hướng bàn của Hoàng thượng và Cha nương hành lễ rồi theo gia đinh trở về phòng.

"Cô gia, để Tiểu xiên que dìu người về"

Vì vậy Minh THần Duệ cho tên gia đinh lui đi. Sau đó đi theo Tiểu xiên que tìm nhà xí, ôi, giải quyết nỗi buồn mới được, cả đóng rượu kia vào người, sắp chết vì nghẹt nước rồi.

"Trở về ngủ đi, ta tự lo được"

"Dạ, cô gia cẩn thận"

Trước khi đi Tiểu xiên que căn dặn mình, Minh Thần Duệ muốn cười lớn. Nguyệt Cung Sương cũng không có ăn thịt mình, cẩn thận cái gì chứ.

Lịch sự gõ cửa ba cái, liền có hai thị nữ mở cửa cuối chào. Minh Thần Duệ gật đầu đáp lễ. Bà mối phẩy phẩy cái khăn, mặt mài như hoa lôi kéo:

"Hây da. Tân lang mau đến đây vén khăn a, để Tân nương chờ lâu rồi"

Lão nương đây không gấp, bà mai như bà gấp cái gì? Phải hay không đợi chờ tiền hoa hồng? Nhưng bây giờ đất trời rung chuyển, Minh Thần Duệ làm gì còn tâm trí đôi co, theo lời của bà mối một tràn vén khăn rồi uống rượu giao bôi.Kh Ước Nhân Duyên - Chương 6Kh Ước Nhân Duyên - Chương 6

Sau khi gấp rút phát lì xì cho mọi người xong, Minh Thần Duệ không khách khí mà đuổi bà mối đi, trước khi đi cái thân mập mạp còn nghoe nguẩy chọc ghẹo:

"Tân lang thật là không chịu đựng nữa rồi nha"

Minh Thần Duệ muốn một cước đá đi cái người phụ nữ ghê tởm này. Hừ, nhìn mà ngán mỡ quá đi. Đoàn người vừa đi ra, Minh Thần Duệ theo sau chuẩn bị đóng cửa thì Tiểu Mai bước vào nhẹ người hành lễ.

"Cô gia, tiểu thư có dặn nô tì mang canh giải rượu đến cho cô gia. Người nhanh uống khi còn nóng a"

"Đa tạ Tiểu Mai. Ta sẽ uống" - Minh THần Duệ nhìn ra đến hai, ba tiểu mai chạy qua chạy lại trước mặt mình, nhưng vẫn ôn nhu mỉm cười. Tay nhận lấy cái khay. Tiện thể cài cửa lại.

Lảo đạo bước đến bàn, do lực đặt khay lên bàn quá mạnh mà nước trong chén canh đổ một ít trên bàn. Minh Thần Duệ ném đi cái quả cầu treo trên ngực áo, không cần hình tượng nằm sắp trên bàn.

"Ngươi uống canh giải rượu nhẹ rất nhanh thanh tỉnh"

Nguyệt Cung Sương ngồi trước bàn trang điểm, tự tháo đi mũ cùng trang sức, tẩy trang. Thay luôn y phục đi ngủ vẫn không thấy Minh Thần Duệ trả lời. Nàng đến cạnh Minh Thần Duệ bắt đầu lay cánh tay:

"Ngươi ổn không hả?"

Minh Thần Duệ lười biếng chống người ngồi dậy: "Cô nghĩ xem cả một buổi tối uống cả vò rượu lớn vào người xem có ổn không? Ta đây hiện tại phát hiện trong phòng này có nhiều hơn 1 tân nương tử nga, lại còn rất xinh đẹp"

Minh Thần Duệ còn có thể trêu đùa mình lúc này, hẳn là không vấn đề gì. Nguyệt Cung Sương liền xoay người đến bên giường, lạnh giọng:

"Ngươi còn không mau thay y phục đi ngủ"

Minh Thần Duệ rất quan tâm sức khỏe của mình, liền uống canh giải rượu, cũng không mấy gì khó uống. Sau đó thay ra y phục rườm rà, lại đi xung quanh tìm kiếm.

"Ngươi tìm cái gì?" - Nguyệt Cung Sương lưng tựa vào thành giường, tóc đen dài, má anh đào, lông mày như ngọn núi mùa xuân, mắt long lanh uyển chuyển. Rất câu dẫn. Nhưng lại là nữ nhân rắn rết khó mà đụng vào.

"Chăn gối"

"Để làm gì?"

"Ngươi bảo đi ngủ mà?"

"Ngươi chê giường nhỏ hay là không thích ngủ cùng ta?"

"Ý cô là cho ta cùng ngủ trên giường hả?"

"Ngươi nghỉ sao?"

Minh Thần Duệ mừng rơi nước mắt, không cần nghĩ liền phóng ngay lên giường mềm nhũng người ngã xuống. Trong miệng còn lầm bầm, nhưng đủ để Nguyệt Cung Sương nghe thấy:

"Ta còn tưởng cô không có lương tâm cho ta ngủ dưới đất a"

"Ngươi luôn nghĩ ta ngược đãi ngươi vậy sao?"

"Không, nhưng mà ta có vài chuyện muốn thỏa thuận với ngươi"

"Ngươi hiện tại say rượu không tĩnh táo, ta sẽ không phí công nói chuyện với người không tỉnh a"

"NGươi nói ai không tỉnh táo?" - Minh Thần Duệ bật người ngồi dậy, làm Nguyệt Cung Sương khóe mắt cử động, nhưng rất nhanh che đi.

"Ở đây có hai người, không lẽ ta tự nói mình?"

"Bỏ đi. Ta đang nghiêm túc. Ngươi nói thật đi, thân phận của ngươi là gì? Sao có thể khiến Hoàng thượng, Hoàng hậu và cả Công chúa gì đó đến dự lễ cưới?"

"Quan trọng sao?"

"Sao lại không quan trọng? Ngươi có biết nếu như chuyện này bị họ phát hiện, với thân phận của ta thôi đủ để chết vạn lần. Còn nữa, xem ra cô cũng được xem là xinh đẹp, lúc nãy còn có người đến phá đám, mắng ta ngươi không có mắt mà chọn ta, lại mắng ta là tên "khố rách áo ôm""

"Ân. Thì sao?" -Nguyệt Cung Sương cong lên khóe miệng, rất nhẹ nhàng hỏi. Ánh nến hắt vào làn da trắng nỏn, thật động lòng người.

Minh Thần Duệ không biết Nguyệt Cung Sương là cố tình hay ngốc thật. Nhưng nếu nàng ta giải ngốc thì ta sẽ nói rõ ràng một chút, dù sao đây cũng là lợi ích của bản thân:

"Ta muốn tăng lương"

"Cho ta một lí do"

"Thứ nhất. Cha và nương của ngươi quen biết hoàng thượng, nếu phát hiện ta và ngươi đang đóng kịch, họ sẽ trình lên Hoàng thượng. Đời ta xem như toi.

Thứ hai. Người đeo đuổi cô đều bị từ chối, sau này ta ra ngoài đường, ta không đảm bảo họ không có ý nghĩ đánh chết ta để cô tái giá a.

Chỉ hai điều này thôi. Trong hai năm này tính mạng nhỏ của ta luôn bị đe dọa. Vì vậy khoảng lợi nhuận ta nhận được phải theo đó mà tăng lên"

Nguyệt Cung Sương khóe môi càng cong, ý cười càng đậm. Nhìn thẳng vào đôi mắt của Minh Thần Duệ, nhìn đến Minh Thần Duệ từ ngẩng cao đầu đến hít thở không thông, sau đó dời ánh mắt đi chỗ khác:

"Ta không ngờ THẦN DUỆ lại có thể nghĩ ra được điều này nha"

Đặc biệt nhấn mạnh hai chữ THẦN DUỆ khiến trái tim nhỏ bé của Minh Thần Duệ như bị bóp nghẹn. Bản thân mình không có tiền đồ, người trước mắt chỉ mới cười thôi mà uy lực của mình giảm đến mức số âm.

"Sao, không đúng hả?"

"Ân. Ngươi muốn tăng bao nhiêu?"

Hử, Minh Thần Duệ không nghĩ Nguyệt Cung Sương đồng ý nhanh mà không cần suy nghĩ a. Trong mua bán, người ra giá trước chính là người chịu thiệt thòi, mà ranh ma như Nguyệt Cung Sương hẳn là biết điều này đi. Nhưng Minh Thần Duệ cũng không chịu thua kém.

"Nguyệt Đại Tiểu thư nghĩ xem?"

"Gấp đôi"

Gấp đôi như vậy là 1000 lượng mỗi tháng. Không được nha, đối với cái gia sản khổng lồ của Nguyệt Gia thì đây chỉ như hạt cát bỏ biển. Vả lại ta còn phải lo cho cả Tiểu Xiên Que kia nữa.

"Gấp 10"

"Minh Thần Duệ, ngươi đừng có quá đáng"

"Chỉ có chút ít mà cô cho rằng quá đáng hả?"

Nhìn Minh Thần Duệ cố chấp không thỏa thuận, Nguyệt Cung Sương thật muốn đi ngủ nha. Một lời quyết định.

"Lần cuối cùng, gấp 5. Đây xem như ngươi lời to rồi. Nếu không! ngươi có quyền lựa chọn rời khỏi đây ngay lập tức. Ta cho ngươi biết, Không một ai có thể uy hiếp được Nguyệt Cung Sương này" -Nói xong nhẹ nhàng nằm xuống nhắm mắt, cứ như nàng vừa nói chuyện với gió với mây vậy.

"NGƯƠI!!!!"

Gấp 5 thì gấp 5. Dù sao cũng lớn hơn số tiền lúc đầu. Nữ nhân giàu có này tính thật kĩ a. Ngã người xuống giường một cái rõ đau, nhắm mắt ngủ cho quên cơn tức tối trong lòng. Không thể không thỏa thuận, nếu đi khỏi đây thật sự sẽ là người vô gia cư, không chốn dung thân.

Nguyệt Cung Sương khóe môi cong gợi cảm, trong lòng vô cùng thoải mái, vui vẻ chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi