KHẾ ƯỚC TÌNH YÊU

Lời đề nghị đầy bá đạo của Trương Thần quả thật đã khiến An Kỳ phải đứng hình vài giây. Sau khi đã định hình lại, cô cũng đã vờ như không hiểu ý của anh:

- Trương tiên sinh, thật biết nói đùa!

- Làm nữ nhân của tôi, đảm bảo trong vòng 1 năm, số tiền mà cô có được, hơn tiền lương cô đi làm tại quán caffee đó.

Ngược lại với thái độ đang giả vờ của cô, Trương Thần đang vô cùng nghiêm túc đối với lời đề nghị của mình.

Còn với Du An Kỳ, bây giờ cô lại có cái nhìn khác về Trương Thần.

Cô thấy nét mặt đầy nghiêm túc, cũng biết rằng anh không đùa với mình. Là nghiêm túc muốn mình trở thành nữ nhân của anh ta. Du An Kỳ lập tức thay đổi biểu cảm, giọng đầy nội lực, thốt:

- Trương tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta chỉ nên hợp tác đến đây thôi, có lẽ sẽ chẳng còn lần sau nữa.

Với lại, Du An Kỳ tôi, tuyệt đối sẽ không bán thân cho bất cứ ai.

Vậy nên, xin anh hãy dẹp ngay cái tư tưởng đó.

Dứt lời, cô liền đứng dậy và có ý định rời đi, Trương Thần liền nói:

- Nếu hối hận, hãy đến chỗ này để tìm tôi.

Trương Thần nhét vào tay cô một tấm danh thiếp. Cô cũng chẳng thèm nhìn lấy anh thêm một lần, vội bước đi đến cửa thì dừng lại. Cứ ngỡ rẳng Du An Kỳ đã đổi ý, nhưng cô đã tuyên bố đầy chắc chắn:

- Tuyệt đối không hối.

Rồi cô đi ra khỏi quán caffee. Cô đi bộ đến nơi có nhiều xe qua lại hơn. Vừa đi, lòng thầm chửi Trương Thần là đồ thần kinh.

Nhớ đến tấm danh thiếp lúc nãy được anh nhét vào tay, An Kỳ liền lấy ra xem. Công ty Quang Thái, đường xxx.

- Thật không hiểu nỗi suy nghĩ của bọn nhà giàu. Đều nghĩ mọi thứ có thể mua bằng tiền sao?

Cô vừa nghĩ xong thì chuông điện thoại chợt vang lên, nhanh chóng lấy điện thoại từ túi xách ra. Là bà chủ gọi cho cô. An Kỳ nhanh chóng nghe máy:

- Mọi việc hôm nay đều thuận lợi chứ, Angel? (1)

Giọng nói đầy quan tâm phát ra từ trong điện thoại của Du An Kỳ. Cô thành thật trả lời.

- Mọi thứ đều ổn hết. Nhưng mà...

Cô ngập ngừng, không nói tiếp. Bên kia điện thoại cũng im ắng vài giây rồi hỏi tiếp:

- Em đang ở đâu vậy?

An Kỳ nhìn xung quanh nơi mình đang đứng, rồi trả lời qua điện thoại.

- Ở dưới một cái cây lớn, phía trước có rất nhiều xe qua lại. Bên đường lại khá ít người đi.

Câu trả lời của cô đã khiến người bên điện thoại phải bật ra tiếng thở dài.

- Được rồi. Em bật định vị rồi gửi qua cho chị, như vậy nhanh hơn.

Du An Kỳ lập tức làm theo. Chưa đầy nửa tiếng đã có một chiếc xe màu đen đầy sang trọng đậu trước mặt mình. Cô nhanh chóng di chuyển để vào xe.

Bước vào xe, Du An Kỳ liền thay đổi thái độ, cô vui vẻ hẳn lên, chào hỏi người ngồi bên cạnh:

- Hà Hoa tỷ.

Hà Hoa Tử nghe An Kỳ chào cũng quay sang nhìn với ánh mắt không thể không trách:

- Con bé ngốc này. Chị quên mất việc em bị mù đường. Nếu không biết đường thì nhờ đối phương đưa mình về. Sao lại chạy ra tận ngoài này. Nhờ gặp phải nguy hiểm thì sao?

Tuy đang la mắng Du An Kỳ, nhưng vẻ mặt Hà Hoa Tử lại không hề tỏ ra vẻ hung dữ hay đáng sợ chút nào. Trái lại, thái độ của cô là thật sự quan tâm.

An Kỳ nghe cô nói vậy, liền tỏ ra uất ức:

- Là do tên khách hàng kia quá đáng ghét. Em không thể ở gần thêm 1 phút nào. Rất đáng ghét.

Du An Kỳ vừa nhắc đến Trương Thần, liền phùng mang trợn má.

- Cũng may là các vị khách trong buổi tiệc không nhìn thấy vẻ mặt này của em. Nếu không, họ sẽ chạy mất dép.

Hà Hoa Tử liền ra sức trêu chọc.

- Nhưng mà, em phải công nhận rằng, buổi tiệc của gia đình này đúng chuẩn gọi là giàu có. Còn Trương tiên sinh kia vẻ ngoài cũng không tệ. Em chỉ giả chưa đến 1 giờ đã được rất nhiều tiền.

Quả thật, khi nói chuyện với Hà Hoa Tử, Du An Kỳ luôn nói thật lòng mình. Không có sự dối trá.

- Trương gia? Trương tiên sinh?

Hà Hoa Tử nghe An Kỳ nhắc đến liền suy nghĩ trong lòng. Do mãi suy nghĩ nên đã quên luôn việc để ý đến An Kỳ. Đến khi nghe tiếng cô gọi thì giật mình.

- Hà Hoa tỷ, không sao chứ?

An Kỳ thấy cô như vậy, có chút lo lắng, hỏi.

- Em biết tên của vị Trương tiên sinh kia chứ?

- Hình như tên hắn là Trương Thần.

- Trương Thần...

Nghĩ đến cái tên này, Hà Hoa Tử liền bật cười rồi thầm nghĩ:

- Trương Thần... cuối cùng thì...

Nghĩ rồi, cô liền thở dài lần nữa rồi lắc nhẹ đầu, rồi lái xe đưa Du An Kỳ trở về.

Nói về Hà Hoa Tử, cô chính là bà chủ của quán caffee Moah Moah. Cũng là người lập ra hội cho thuê bạn gái này.

Hà Hoa Tử có dung mạo đầy xinh đẹp và dễ dàng bị lôi cuốn với vẻ ngoài của cô.

Hà Hoa Tử luôn đối xử tốt với Du An Kỳ như đối với em gái, và An Kỳ cũng xem cô như chị của mình. Hà Hoa Tử rất ít khi xuất hiện ở quán caffee, cô tin tưởng các nhân viên trong quán nên đã cho họ tự quản lí.

Có lẽ, do lâu ngày gặp lại, Du An Kỳ đã quên luôn việc hỏi Hà Hoa Tử về vấn đề của hội cho thuê bạn gái. Dù sao thì, cô cũng không muốn biết lí do. Chỉ là cảm thấy có chút nuối tiếc với công việc này.

* (1): trong tiếng Anh, Angel nghĩa là thiên thần, người Trung Quốc phát âm Angel thành An Kỳ ( 安琪: An Qí), tên nữ chính cũng có nghĩa là thiên thần nên đôi lúc Hà Hoa Tử gọi cô là Angel ( đây là do mình hiểu sao nói vậy, nếu như không đúng thì mọi người bỏ qua)

?background music?

Ngắm nhìn - Lục Hổ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi