Ngoại truyện 3
Liên hoan phim Thanh Thụ diễn ra nửa tháng, mấy khách sạn trong khu nghỉ dưỡng Ôn Cảng đều được bao trọn. Vì là lần đầu tiên tổ chức, nhiều dự án và triển lãm không cần vé vào cửa, mở cửa miễn phí cho du khách trải nghiệm, mỗi ngày đều có rất nhiều người qua lại.
Thời gian gần đây, thành phố nhỏ Ôn Cảng trở thành địa điểm săn tin mới của paparazzi, dù sao thì các ngôi sao lớn đều tụ tập ở đây, xác suất gặp được ngôi sao trên đường còn cao hơn cả Hoành Đi3m, chụp vài tấm là đủ việc làm cả tháng.
Quán cà phê ở góc phố buổi trưa, ánh mặt trời chiếu qua mấy nụ hoa tím xanh và con mèo hoang đang cuộn tròn ngủ gật. Một đôi nam nữ ngồi gần cửa sổ kính thu hút sự chú ý tò mò của người đi đường.
Hiếm khi Khương Sơ Nghi có nửa ngày rảnh rỗi, lại đột ngột nhận được thông báo công việc. Tiểu Chung chạy một chuyến, mang kịch bản triển lãm phim ngày mai đến, bảo cô tranh thủ thời gian học thuộc quy trình.
Người bên cạnh cũng không làm phiền cô, thỉnh thoảng đút cho cô ít trái cây và đồ ăn vặt. Khương Sơ Nghi nửa nằm trên bàn lật kịch bản, thấy có thứ gì đó đưa đến bên miệng, thuận miệng ăn luôn.
Ăn một hồi phát hiện có gì đó sai sai, hình như cô cắn hụt mấy lần rồi.
Một miếng lê trắng ngần lơ lửng bên miệng, Khương Sơ Nghi nghiêng đầu, làm động tác muốn cắn, quả nhiên, bàn tay đang cầm miếng lê kia lại hạ xuống phân nửa.
Cuối cùng, ánh mắt cô cũng rời khỏi trang giấy đó.
Tông Dã đang đeo tai nghe bluetooth nói chuyện điện thoại, hình như hoàn toàn không chú ý đến cô.
Khương Sơ Nghi giữ tay anh lại, ngậm lấy miếng lê.
Tông Dã ngừng nói, nhìn cô.
Hôm nay anh đeo một chiếc kính gọng bạc mảnh, trông cả người rất nho nhã.
Đợi anh kết thúc cuộc gọi, Khương Sơ Nghi mới lên tiếng: “Hình như dạo này anh càng ngày càng thích đeo kính thì phải.”
“Không phải em thích anh đeo kính sao?”
Khương Sơ Nghi: “Em thích bao giờ?”
Tông Dã có thuật đọc tâm à?
Khương Sơ Nghi vì một vài suy nghĩ riêng nào đó, quả thực khá thích Tông Dã đeo kính.
Bởi vì mỗi lần trước khi hôn, động tác nghiêng đầu tháo kính của Tông Dã đều làm tim cô đập nhanh hơn.
Tông Dã ghé sát tai cô, “Trước đây em say rượu đã nói với anh rồi.”
Khương Sơ Nghi nuốt nước bọt.
Tông Dã biết hành động nhỏ này của cô có nghĩa là chột dạ. Anh mỉm cười, véo má cô, “Nhớ ra chưa?”
Khương Sơ Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh giác: “Khoan đã.”
Anh dừng lại: “Sao vậy?”
“Hình như chúng ta bị chụp rồi.”
*
Họ đúng là bị chụp, không chỉ bị chụp, mà còn bị paparazzi vô lương tâm đăng lên Weibo.
Nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên, Khương Sơ Nghi khi nhìn thấy tin tức, lòng đã bình thản như nước chảy.
Họ thường xuyên bị chụp lại, có khi là paparazzi, có khi là người qua đường, Tông Dã rút khỏi giới giải trí rồi lại như chưa từng rút. Mùa hè năm ngoái, Tông Dã cùng Khương Sơ Nghi đi mua đồ. Bóng lưng anh ngồi bên cửa sổ hưởng điều hòa, cúi đầu nhìn tờ rơi trên tay cũng bị người ta chụp lại.
Chủ tài khoản còn đăng mấy nền tảng tìm kiếm anh chàng đẹp trai lạ mặt này trên toàn mạng.
Sau đó được người ta giải thích mới biết, đây đâu phải anh chàng đẹp trai lạ mặt nào đâu, con mẹ nó hóa ra anh là Tông Dã.
Thời gian trôi đi, vẫn có một bộ phận fan cuồng ngày xưa của Tông Dã mãi không thể hòa giải với Khương Sơ Nghi, nhưng đa số mọi người đã buông bỏ. Khương Sơ Nghi làm việc rất kín đáo, khi bị hỏi về đời sống tình cảm, cô cũng chỉ đáp một câu chồng tôi là người ngoài giới, không tiện nói chi tiết rồi lướt qua, chưa bao giờ cố ý kéo chuyện tình cảm vào. Cho nên mỗi khi có tin tức tương tự, mọi người đều có thể bình tĩnh chúc phúc cho họ.
Từ khi Tông Dã chuyển sang hậu trường, tuy rằng vẫn giao tiếp với đám người đó, nhưng giờ anh không cần phải ra ngoài “bán sắc đẹp” nữa. Gương mặt đó ngoài đẹp trai ra thì hình như cũng chẳng có tác dụng gì lớn.
Nhưng điều làm người ta thấy rất khó hiểu là, hình như Tông Dã đã quen với cuộc sống khổ hạnh của một ngôi sao, trừ những trường hợp cần thiết, anh không động đến thuốc lá rượu chè, không ăn khuya, đúng giờ đến phòng tập thể dục, nghiêm khắc quản lý vóc dáng.
Lễ Thắng đi vào quỹ đạo, Tông Dã bận tối mắt tối mũi cả ngày cũng không tránh được nhiều bữa tiệc. Nhưng giữa một đám đàn ông dần phát phì vì sành ăn chơi, anh luôn bị lạc lõng giữa họ.
Bạn bè thỉnh thoảng cũng trêu chọc, Tông Dã bị gánh nặng thần tượng quá rồi.
Ngoài bạn bè bên cạnh, ngay cả cư dân mạng cũng cảm thấy ngạc nhiên, tại sao mỗi lần bị chụp ảnh, trạng thái của Tông Dã đều tốt như vậy được? Vẻ đẹp tự nhiên này đè bẹp mấy chàng trai trắng trẻo đẹp trai đang nổi mất rồi?
Fan rời bỏ hay chưa rời bỏ đều cảm thấy an ủi, Tông Dã vẫn là Tông Dã, không trở thành một chàng trai tầm thường, bộ lọc người trong lòng vĩnh viễn không vỡ.
Thế là quảng trường lại náo nhiệt, một số người thì thảo luận về trạng thái của Tông Dã, một số người thì ship cặp đôi thật ngoài đời.
[Tông Dã… đi đâu về đó… ý chí phấn chấn, đang đương thời phơi phới, rút khỏi giới thì đáng tiếc quá.]
[Nhan sắc của anh Tông đỉnh cao là có lý do cả đấy, đối với một người đàn ông nhạy cảm mà nói, vợ ngày nào cũng gặp biết bao giai đẹp, làm sao mà không có cảm giác nguy cơ cho được? Chẳng qua là một chú cún con sợ bị bỏ rơi thôi]
[Chịu hết nổi rồi, anh giai à anh đút trái cây trông như người hầu ấy… tay sắp chọc vào miệng người ta rồi kìa…]
[Sợ chết đi được, cái video ngắn mười mấy giây này, Tông Diệp vừa xoa tai, vừa véo má, vừa hôn cổ… không nhịn được đến thế sao… ai xem mà không than một câu, ảnh, yêu cổ quá rồi…]
Ngoại truyện 4
Một tháng trước khi đăng ký kết hôn, Khương Sơ Nghi và Tông Dã chuyển nhà mới, tiện thể đón cả Nhất Ức và Ruby về. Theo phong tục, họ mời mấy người thân đến nhà ăn cơm.
Vương Ốc Vân tận mắt chứng kiến con gái sắp bước vào giai đoạn mới của cuộc đời, vừa mừng vừa lo. Trước đây bà luôn mong Khương Sơ Nghi có nơi có chốn, nhờ người giúp đỡ mai mối, giờ con gái thật sự sắp làm vợ người ta rồi, Vương Ốc Vân lại cảm thấy lo lắng.
Hai mẹ con ngồi trong phòng khách buôn chuyện của các bà cô bác, dì nào ly hôn rồi, ai sau khi kết hôn sống như bãi chiến trường, tóm lại đều không thoát khỏi chuyện chồng ngoại tình. Vương Ốc Vân ngập ngừng hỏi Khương Sơ Nghi, có biết Tông Dã trước đây có mấy bạn gái không, đã dứt khoát hết chưa, kết hôn không phải chuyện đùa, hai người phải tu tâm thì mới có thể xây dựng gia đình, nếu không sau này cũng chỉ kết thúc vội vàng thôi.
Khương Sơ Nghi không chút do dự đáp: “Anh ấy trước đây chưa từng có bạn gái mà mẹ.”
Nghe thấy con gái trả lời ngây thơ thẳng thắn như vậy, Vương Ốc Vân càng thêm lo lắng, “Con khờ à Niếp Niếp? Lớn từng này rồi, để tâm một chút được không, đàn ông ai mà chẳng thích chơi bời, chỉ có ba con là thật thà thôi.”
Khương Sơ Nghi thấy kỳ lạ: “Trước đây mẹ rất hài lòng về Tông Dã kia mà? Còn đi khắp nơi khoe với người ta là tìm được con rể tốt.”
“Bệnh viện chúng ta có một cô y tá mới đến nói với mẹ, Tông Dã trước đây nhiều bạn gái lắm, rất nhiều tin tức đã viết…”
Khương Sơ Nghi nghiêm túc nghe vài câu, giải thích với mẹ: “Đều là giả hết đó mẹ, mẹ biết cả mà, giới tụi con nhiều người thích tung tin đồn, Tông Dã không phải người lăng nhăng như vậy đâu.”
Vương Ốc Vân nói năng đầy ý tứ: “Bất kể là thật hay giả, con nhớ phải giữ người ta cho chặt vào.”
Khương Sơ Nghi ứng phó: “Con biết rồi mà.”
Vương Ốc Vân vốn còn muốn dạy dỗ thêm vài câu, thấy con gái lơ đãng đứng dậy khỏi ghế sofa, chạy vào bếp, “Tông Dã, sạc điện thoại anh để đâu á? Điện thoại em hết pin rồi.”
Không lâu sau, Khương Sơ Nghi đã được người nọ dẫn lại.
Tông Dã bảo cô ngồi xuống sofa cho đàng hoàng, giúp cô xỏ dép vào, “Anh đi lấy cho.”
Tư tưởng của Vương Ốc Vân có thể xem là thuộc nhóm phụ nữ cùng tuổi khá tân tiến, bà không cảm thấy phụ nữ sau khi kết hôn thì phải lo chuyện nhà cửa bếp núc làm giảm chất lượng cuộc sống của bản thân, cho nên từ nhỏ đã nuôi dạy Khương Sơ Nghi không biết việc bếp núc, rất ít khi làm việc nhà.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, dù có chiều chuộng đến đâu thì tuyệt đối không phải là kiểu chiều chuộng của Tông Dã.
Khương Sơ Nghi không biết từ bao giờ lại mắc phải cái tật lười biếng, hoàn toàn không có tí khả năng tự lo cho bản thân. Không tìm thấy đồ thì gọi người ta, uống nước cũng gọi người ta, ngay cả nho chưa bóc vỏ cũng gọi người ta.
Vương Ốc Vân đứng bên cạnh cũng không chịu nổi, hoàn toàn quên mất vừa nãy còn nhồi nhét vào đầu con gái tư tưởng phải quản đàn ông cho chặt, quát lớn: “Con đừng có bắt nạt Tiểu Tông nhà người ta như thế, không có tay có chân à?”
Tay Tông Dã không ngừng lại, lại bóc cho Khương Sơ Nghi một quả nho, vẻ mặt như cô vợ nhỏ cam chịu: “Dì ơi, không sao đâu ạ.”
Khương Sơ Nghi vừa ăn vừa giả vờ không nghe thấy lời mẹ nói.
Cô còn lạ gì Tông Dã chứ, anh chính là cái đồ dở người thế đó, cô làm gì cũng cần anh, tốt nhất là rời xa anh thì không sống nổi, như thế thì Tông Dã mới vui vẻ.
*
Bữa tối kéo dài rất lâu, Khương Sơ Nghi và ông chú đang cao hứng uống vài ly rượu đế.
Mãi đến khi tiễn hết khách, Khương Sơ Nghi nằm sấp trên thảm không còn tí hình tượng nào.
Tông Dã muốn bế cô lên ghế sofa.
Khương Sơ Nghi không chịu, lăn hai vòng, “Em chỉ muốn nằm sấp dưới đất cho mát thôi.”
Mặt cô đỏ bừng, đầu óc vẫn còn choáng váng. Đêm đã khuya, Ruby ngủ trong ổ, Nhất Ức tuần tra xong ngôi nhà mới ấm áp sạch sẽ, cọ cọ vào Khương Sơ Nghi bắt đầu “nhào bột”.
Nằm thêm một lúc, cơn say của cô dịu đi một chút.
Khương Sơ Nghi chống cằm bằng một tay, nhìn Tông Dã thu dọn đồ đạc ngăn nắp, trong lòng dâng lên một cảm giác đủ đầy ấm áp như có vợ hiền con ngoan.
Đặc biệt là khi anh đeo kính, cả người dịu dàng kín đáo, rất ra vẻ “vợ hiền” đảm đang.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực như hình với bóng kia, Tông Dã lau khô tay, đi đến ngồi xổm trước mặt cô, “Nhìn anh mãi làm gì đáy?”
Khương Sơ Nghi đột nhiên nói: “Tông Dã, em thấy anh rất hợp làm vợ người ta.”
Anh im lặng cười một lúc, dỗ dành con ma men nhỏ này: “Ừ, chỉ làm vợ của em thôi.”
Khương Sơ Nghi tháo kính của anh ra, giơ ba ngón tay, “Anh còn nhìn ra đây là mấy không?”
Mắt Tông Dã sau khi phẫu thuật, độ cận giảm xuống còn khoảng hai ba, nhưng cũng chỉ là cận thị bình thường. Cô uống nhiều rồi, như cảm thấy anh lại biến thành thằng nhóc cận hồi cấp hai.
Tông Dã nheo mắt, trả lời cô: “Nhìn không rõ lắm.”
Khương Sơ Nghi đeo kính lại cho anh, “Giờ thì sao?”
Tông Dã nói: “Giờ thì thấy được rồi.”
Khương Sơ Nghi lại tháo kính của anh ra.
Tông Dã im lặng không động đậy, mặc kệ cô nghịch.
Khương Sơ Nghi loạng choạng quỳ ngồi dậy.
Không biết tại sao, có lẽ là hôm nay vui vẻ, rượu lại khuếch đại cảm xúc lên rất nhiều lần, Khương Sơ Nghi nhìn nốt ruồi son bên cổ Tông Dã, cảm thấy vô cùng gợi cảm. Toàn thân anh, trừ đôi mắt ra, thì chỉ có chỗ này là có một sức hút kỳ lạ chết người đối với cô.
Khương Sơ Nghi không nhịn được, bắt đầu sờ s0ạng Tông Dã từ trên xuống dưới. Chọc chọc vào hàng mi của anh, rồi lại sờ sờ mặt.
Tông Dã còn rất phối hợp, đợi bàn tay không an phận kia trượt xuống vùng eo bụng, anh còn tự giác vén áo lên, tiện cho cô quấy rối.
Xúc cảm dưới tay quá tốt, Khương Sơ Nghi véo eo anh một cái, hơi ra vẻ trách móc: “Anh đúng là cái đồ dẻo miệng, mẹ em la em toàn bắt nạt anh.”
Tông Dã chỉ đáp nửa câu sau: “Anh tình nguyện bị em bắt nạt.”
Cô không hiểu: “Em bắt nạt anh hồi nào?”
“Chẳng phải em đang làm đó sao.”
“Bắt nạt anh có nghĩa là áp bức với làm hại anh.” Khương Sơ Nghi say khướt ngả vào người anh, “Rõ ràng anh rất thích em làm vậy mà.”
Anh thở dài, thừa nhận: “Anh thích.”
Khương Sơ Nghi chợt tự kiểm điểm mình: “Mẹ em và Trần Ức đều nói anh luôn chiều em, chiều đến nỗi tính em giờ càng ngày càng tệ, em có vậy không?”
Tông Dã tựa cằm lên vai cô, nhẹ nhàng nói: “Là em luôn chiều anh mà.”
Giữa họ, Khương Sơ Nghi mới là người luôn dịu dàng bao dung.
Tông Dã cần tình yêu của cô.
Chỉ khi được cô yêu thương, anh mới có thể che giấu đi sự u ám ngu ngốc này, trở thành một người bình thường trong mắt thế tục.
*
Khương Sơ Nghi tắm xong đi ra, bên ngoài có tiếng sấm rền vang, hình như sắp mưa rồi.
Cô kéo cửa ban công ra, gió thổi qua váy ngủ, lá cây xa xa xào xạc.
Dưới bài Weibo của Tông Dã, Khương Sơ Nghi phát hiện một câu thơ trong <Vạn Diệp Tập>.
– Đợi mong mưa gió đến, để có thể giữ người ở lại đây.
Có lẽ là thích câu thơ này, có lẽ là thích mưa, mỗi khi trời mưa, Khương Sơ Nghi đều muốn gặp Tông Dã, muốn ở gần bên anh.
Cô quay đầu lại, Tông Dã đang lau mái tóc ướt.
Khương Sơ Nghi chạy về phía anh.
Tông Dã theo bản năng dang tay ôm cô vào lòng.
Trong đêm mưa bình thường này, Khương Sơ Nghi cảm thấy hạnh phúc, cô ôm lấy Tông Dã giữa tiếng gió và mùi mưa khắp căn phòng.
Còn tiếp