KHI ĐỘC GIẢ CÙNG TÁC GIẢ ĐỒNG THỜI XUYÊN VÀO SÁCH

Edit: Lune

Trong nguyên tác không miêu tả về Cố Thanh Dương nhiều lắm, trong đó chỉ viết Cố Thanh Dương là một lãng tử phong lưu, số bạn trai bạn gái từng qua lại đếm không xuể, là một tên trai hư hàng thật giá thật.

Có lẽ không kém cạnh là bao so với Cố Cẩm Miên trong nguyên tác.

Cố Cẩm Miên ngủ trên máy bay nên giờ vẫn còn hơi mê man. Lúc nhìn thấy bọn họ, nghe Ân Mạc Thù gọi tên Khương Tự Lâm lập tức tỉnh táo.

Khương Tự Lâm là một boss lớn trong nguyên tác, cũng không thể nói là boss lớn nhất nhưng là boss cuối cùng mà Cố Cẩm Miên thấy, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất lúc bấy giờ của Bách Tâm Vũ, sau khi Ân Mạc Thù ngã ngựa thì mọi tài nguyên đều bị người đó lấy đi hết.

Chỉ qua ba năm đã trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nam chính, anh ta đương nhiên rất giỏi.

Không giống mấy người Ân Mạc Thù bắt đầu từ idol, Khương Tự Lâm vừa sinh ra đã là con cưng của giới điện ảnh. Anh ta vừa mới vào giới đã quay được hai bộ phim điện ảnh rất thành công, sau đó anh ta ra nước ngoài để phát triển với một nền tảng rộng lớn hơn, địa vị trong giới điện ảnh không thể khinh thường.

Về sau có lẽ thấy giới giải trí trong nước kiếm được nhiều tiền hơn, lòng yêu mến của fan càng sâu đậm nên lại quay về phát triển trong nước lần nữa.

Hai người bọn họ cùng lúc xuất hiện, Cố Cẩm Miên bỗng có linh cảm cực kỳ không lành.

Cậu sững sờ nhìn Khương Tự Lâm.

Cố Thanh Dương bóp mặt cậu một cái làm mặt Cố Cẩm Miên đỏ hết lên: “Anh ở trước mặt em thế này mà em không nhìn à.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Cậu xoa mặt, uể oải không muốn nói chuyện với hắn.

Cố Thanh Dương nghĩ cậu đi máy bay mệt nên cũng không làm khó cậu nữa: “Về nhà ngủ một giấc trước đã.”

Cố Thanh Dương kéo cổ tay Cố Cẩm Miên, vừa dẫn cậu đi về phía xe đang đỗ vừa giới thiệu cho bọn cậu: “Đây là Khương Tự Lâm, chắc mấy người đều biết rồi nhỉ? Là bạn của anh, nghe nói mấy người muốn đến đây ghi hình nên chủ động nói với tổ chương trình đến làm khách mời cho các em, ngạc nhiên không? Vui không?”

Cố Cẩm Miên: “…”

“Nhóm đạo diễn đều vui tới ngây người luôn rồi.” Cố Thanh Dương đắc ý nói với em trai.

Cố Cẩm Miên: “Em bị dọa phát sợ.”

Cố Thanh Dương: “…”

Khương Tự Lâm nói với cậu: “Đừng căng thẳng, chỉ là chơi trò chơi thôi mà.”

Cố Thanh Dương cũng nghĩ là Cố Cẩm Miên đang căng thẳng, dẫu sao trong nước cũng chưa có show nào mời được Khương Tự Lâm.

Cố Cẩm Miên buồn bực không lên tiếng.

Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An nhỏ giọng nói chuyện với nhau: “Ôi, Khương Tự Lâm kìa, đỉnh thật đấy!”

Cố Cẩm Miên: “…”

Có tí tự giác của nam chính không hả!

Hơn nữa, doanh thu phòng vé bộ phim cuối cùng của Ân Mạc Thù cao hơn anh ta đấy!

Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An bị tổ chương trình kéo đi, Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù dĩ nhiên lên xe của Cố Thanh Dương.

Khương Tự Lâm theo thói quen muốn ngồi bên ghế phụ nhưng lại bị Cố Thanh Dương giữ tay: “Em ra sau ngồi đi, em với Ân Mạc Thù là đồng nghiệp nên sẽ có khá nhiều chuyện để nói với nhau.”

Một câu sắp xếp xong xuôi chỗ ngồi của ba người.

Khương Tự Lâm nhìn thoáng qua Cố Cẩm Miên, cười một tiếng rồi ngồi vào ghế sau.

Cố Thanh Dương thấy Cố Cẩm Miên ủ rũ suốt chặng đường, nói hai câu xong cũng không trêu cậu nữa, hắn đưa cậu với Ân Mạc Thù đến nơi ở để cho bọn cậu nghỉ ngơi vì lệch múi giờ.

“Dậy thì gọi anh, có niềm vui bất ngờ đó nha.”

Cố Cẩm Miên không để ý tới hắn, vẫn đang im lặng như giận dỗi.

Cố Thanh Dương cũng không giận cậu, chỉ là lòng bàn tay hơi ngưa ngứa, hắn vươn hai tay qua bẹo má cậu rồi kéo ra ngoài: “Một năm không gặp, sao em ngày càng đáng yêu thế nhỉ?”

Cố Cẩm Miên đẩy tay hắn ra: “Đi theo bạn của anh đi kìa.”

Cậu cố ý nhấn mạnh chữ “Bạn” như thể không ai biết bọn họ là “Bạn” kiểu gì.

Cố Thanh Dương bật cười, bóp hết mặt cậu rồi mới hài lòng rời đi.

Hai người tắm rửa xong nằm trên giường, Cố Cẩm Miên mơ mơ màng màng tóm lấy áo ngủ của Ân Mạc Thù: “Ân Mạc Thù, Khương Tự Lâm không phải người tốt đâu.”

Hình như Ân Mạc Thù khẽ cười.

Cố Cẩm Miên nói tiếp: “Nhưng anh đừng sợ, anh ba em là người có địa vị thấp nhất trong nhà, nếu anh ấy dám đứng về phía Khương Tự Lâm, em sẽ bảo anh cả tống anh ấy đến Châu Phi, để anh ấy kiếm bạn trai Châu Phi luôn.”

Ân Mạc Thù lại cười một tiếng: “Ngủ đi.”

Cố Cẩm Miên “Dạ” một tiếng, tóm lấy áo ngủ của Ân Mạc Thù rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi cậu tỉnh lại, nghe thấy bên ngoài có tiếng người đang nói chuyện.

Cố Cẩm Miên ngồi thêm hai phút trên giường mới bò dậy, kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời rạng rỡ lập tức bao phủ khắp người cậu, khu vườn xinh đẹp bên ngoài cửa sổ hiện ra trong tầm mắt, Cố Cẩm Miên ngủ đủ giấc nên tâm trạng hiện giờ cũng sáng sủa hơn nhiều.

Cậu thay đồ xong đi ra ngoài, lại bất ngờ nhìn thấy Thi Nghi trong phòng khách.

“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Cố Cẩm Miên vui vẻ lên tiếng.

Thi Nghi bước tới hôn trán cậu, nói một câu khiến cả bốn người đàn ông trong phòng ngạc nhiên: “Mẹ đến để tổ chức sinh nhật cho Mạc Thù.”

Sinh nhật của Ân Mạc Thù là ngày mùng 1 tháng 11, giờ còn chưa tới nhưng đến ngày đó bọn họ đã ghi hình xong và quay về rồi, đúng lúc Thi Nghi đang ở ngay nước bên cạnh nên qua đây tổ chức sinh nhật sớm cho hắn.

Ân Mạc Thù cũng không nghĩ nguyên nhân lại là vậy, hắn ngạc nhiên nhìn về phía bà.

Cố Cẩm Miên vô cùng vui vẻ ôm lấy Thi Nghi: “Cảm ơn mẹ, mẹ tốt nhất.”

Trước đó khi chưa gặp được Hạ Chỉ, Cố Cẩm Miên luôn hi vọng Thi Nghi đối tốt với Ân Mạc Thù một chút, vì Ân Mạc Thù gần như cả đời chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của người mẹ.

Bây giờ cũng vậy, vì Ân Mạc Thù hơi lạnh nhạt với Hạ Chỉ nên khi thấy Thi Nghi tốt với hắn như thế, Cố Cẩm Miên cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Ân Mạc Thù nhớ lại cảnh Thi Nghi tặng đồ cho mình, lúc đó Cố Cẩm Miên đã nắm tay Thi Nghi đặt vào tay hắn, giờ đây hắn lại là có cảm nhận khác.

Khi ấy hắn không biết Cố Cẩm Miên này là Cố Cẩm Miên không có mẹ kia.

Cố Cẩm Miên không có mẹ nhưng lại thích mẹ nhất, cậu kéo người mẹ mà mình thích nhất cầm tay hắn, không chỉ dành cho hắn mọi vật chất tốt nhất mà ngay cả tình yêu của mẹ quý giá đến vậy cũng muốn chia sẻ cho hắn.

Có rất nhiều chi tiết nhỏ khi ấy không cảm nhận được nhưng giờ tỉ mỉ nhấm nháp lại thấy ngọt đến mức làm trái tim Ân Mạc Thù tan chảy.

Hắn ngày càng tin rằng Cố Cẩm Miên là báu vật, là sự đền bù mà ông trời dành cho hắn thông qua bàn tay vận mệnh, bước qua cây cầu duyên phận đưa đến trước mặt hắn.

Thi Nghi xoa đầu Cố Cẩm Miên rồi lại nhìn về phía Ân Mạc Thù: “Đương nhiên rồi, mẹ không tốt với các con thì tốt với ai.”

Hình ảnh ba người bên này ấm áp vô cùng, còn tâm trạng hai người kia lại không được tốt như thế.

Trên mặt Khương Tự Lâm vẫn đang cười nhưng trong lòng không kìm được cơn giận.

Anh ta với Cố Thanh Dương qua lại hơn nửa năm, là bạn trai lâu nhất mà Cố Thanh Dương từng gặp, cũng là người duy nhất Cố Thanh Dương dẫn về gặp người nhà, anh ta cứ nghĩ mình không giống những người khác.

Cố Thanh Dương từng dẫn anh ta tới gặp Thi Nghi hai lần, dù không nói rõ là bạn trai nhưng sao Thi Nghi lại không nhận ra được.

Anh ta tất nhiên cũng muốn xây dựng mối quan hệ tốt với mẹ đỡ đầu thời trang này, thường xuyên tặng mấy món quà cho Thi Nghi, hơn nữa địa vị của anh ta trong giới không thấp nên anh ta cứ nghĩ với tầng quan hệ này, Thi Nghi sẽ cân nhắc để anh ta trở thành người Trung Quốc đầu tiên đại diện cho BM.

Ai mà biết được Thi Nghi đúng là có chọn một người Trung Quốc, nhưng lại không phải anh ta mà là một ngôi sao nhỏ không có danh tiếng gì.

Sau đó anh ta đi tìm hiểu mới biết người này là bạn trai cậu con út của Thi Nghi.

Khi đó Khương Tự lâm đã nghĩ, đều là bạn trai của con mình mà đối xử lại chênh lệch đến vậy. Bà cho một người làm đại diện thương hiệu, còn người còn lại ngay cả đại sứ thương hiệu cũng không muốn cho.

Giờ mới biết sự chênh lệch này còn vượt xa tưởng tượng của anh ta.

Nhiều lúc Thi Nghi còn không trả lời tin nhắn của anh ta, vậy mà lại cố ý chạy tới đây để tổ chức sinh nhật cho Ân Mạc Thù.

Đây không còn là vấn đề cung cấp tài nguyên nữa.

Cố Thanh Dương bất mãn lên tiếng: “Mẹ à, sinh nhật con mẹ còn không tới.”

“Có mấy trăm người tổ chức sinh nhật cho con rồi còn cần mẹ đến nữa à?” Thi Nghi cười nhạt: “Con cũng đâu thích mẹ đến, mẹ đến rồi thì bọn con bung xõa thế nào được?”

Cố Thanh Dương: “…”

Cố Cẩm Miên ló đầu ra khỏi ngực Thi Nghi, nở nụ cười đắc ý với Cố Thanh Dương sau đó lại nhìn về phía Khương Tự Lâm.

Điểm không tốt duy nhất là người này vẫn còn ở đây.

Trước kia Cố Cẩm Miên không làm mấy chuyện như đuổi người bao giờ, nhưng giờ Cố Cẩm Miên có thể vì Ân Mạc Thù mà làm được.

Cậu không muốn người đã gián tiếp hại chết Ân Mạc Thù ở lại sinh nhật của hắn.

Cố Cẩm Miên ngang ngược mà nói: “Anh ba, nếu anh thấy bất mãn thì anh cứ đi đi, ba người chúng em cùng nhau tổ chức sinh nhật cũng được.”

Cố Thanh Dương: “?”

Nụ cười trên mặt Khương Tự Lâm sượng ngắt.

Ngay từ đầu anh ta đã cảm thấy vị tiểu thiếu gia này không thích mình.

Anh ta chủ động tham gia show này là vì muốn tạo mối quan hệ tốt với Cố Cẩm Miên, ai ngờ Cố Cẩm Miên lại có thành kiến với anh ta.

Cố Thanh Dương xem xét lại lời nói của Cố Cẩm Miên, sau đó kéo Cố Cẩm Miên sang một bên hỏi cậu: “Em không thích Khương Tự Lâm à?”

Cố Cẩm Miên cũng không giấu hắn: “Đúng thế.”

“Vì sao?” Cố Thanh Dương buồn bực: “Đây là lần đầu tiên em gặp em ấy mà, nhìn em ấy cũng đâu có điểm nào khiến người ta ghét đâu?”

Cố Cẩm Miên đương nhiên không thể nói thật với hắn: “Sao em phải thích đối thủ của bạn trai mình?”

Cố Thanh Dương: “…”

Thằng nhóc này, giờ mới được một bộ phim mà đã coi một trong những diễn viên thành công nhất trong giới làm đối thủ rồi.

Cố Thanh Dương nghĩ về đà phát triển của Ân Mạc Thù, cảm thấy rất có khả năng.

“Chủ quan.” Hắn nói.

Cố Cẩm Miên: “?”

Cố Thanh Dương đưa Khương Tự Lâm đi, lúc ra ngoài nét mặt của Khương Tự Lâm cũng không được tốt lắm nhưng Cố Cẩm Miên mặc kệ, nếu phải chọn giữa mình thoải mái hay người khác thoải mái thì đương nhiên cậu sẽ chọn mình.

Chẳng bao lâu sau Cố Thanh Dương lại quay về, một nhà ba người tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đơn giản cho Ân Mạc Thù.

Thi Nghi bưng bánh sinh nhật đến, cắm xong nến rồi bảo Ân Mạc Thù ước, Ân Mạc Thù nói: “Ước mọi người đều bình yên khỏe mạnh.”

“Ước mình sẽ sớm kết hôn.”

Lời vừa thốt ra, Thi Nghi và Cố Thanh Dương lập tức nhìn về phía Cố Cẩm Miên, Cố Cẩm Miên còn chưa kịp phản ứng, Ân Mạc Thù đã bất ngờ hôn khẽ lên khóe môi cậu.

Cố Cẩm Miên ngẩn ngơ.

Ánh mắt của Ân Mạc Thù dưới ánh nến hết sức dịu dàng khiến Cố Cẩm Miên có ảo giác muốn nhanh chóng kết hôn với hắn.

Trong khoảnh khắc này, Cố Cẩm Miên bỗng có xúc động muốn tỏ tình với hắn nhưng nhìn vẻ mặt hóng hớt của Thi Nghi và Cố Thanh Dương thế kia, lời chưa kịp ra khỏi miệng đã nuốt trở lại.

Cố Cẩm Miên gãi cằm: “Kiểu gì anh cũng kết hôn sớm hơn anh ba của em.”

Cố Thanh Dương: “?”

Mắc mớ gì tới hắn?

Trước kia hắn thích bắt nạt Cố Cẩm Miên nhất nên có lẽ giờ Cố Cẩm Miên cũng luôn thích nhằm vào hắn.

“Vâng vâng vâng, em là người đầu tiên trong nhà bước vào nấm mồ hôn nhân được chưa.”

Thi Nghi cười không khép được miệng: “Mẹ chẳng trông cậy được gì vào ba chàng độc thân các con nên đành đợi Miên Miên thôi.”

Bữa cơm này, ai nấy đều ăn rất vui vẻ, Cố Cẩm Miên thấy Ân Mạc Thù cười mãi, ấm áp tựa như màu sắc của ánh nến kia.

Hắn thật sự đã hòa mình vào bầu không khí của gia đình.

Lúc cậu nhìn Ân Mạc Thù, hắn luôn có thể nhận ra rồi cười với cậu, thậm chí còn nắm tay cậu dưới bàn.

Cố Cẩm Miên cảm thấy có lẽ Ân Mạc Thù cũng đã thích mình đôi chút rồi nhỉ.

Giá mà có thể sống như vậy đến hết đời thì tốt quá.



Vừa đến rạng sáng ngày hôm sau, bọn họ đã bắt đầu ghi hình.

Đạo diễn đưa bọn họ đến một nơi rất đáng sợ, khu giải trí phía trước có nhà ma, tàu lượn siêu tốc và vòng đu quay cùng các trò chơi thường thấy, phía sau cách đó không xa có cả trò nhảy dù, đi xe một đoạn sang phải còn có nhảy bungee.

Cố Cẩm Miên thấy Bách Tâm Vũ hơi khác thường, hỏi cậu ta làm sao nhưng lại không nói gì.

Đỗ Bạch An nhanh nhẹn lên tiếng: “Lần ghi hình này đạo diễn để hai bọn tôi thành một đội.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Cậu cảm thấy Bách Tâm Vũ rất lắm chuyện, quả thật từng đôi bọn họ đều là người yêu, còn đôi của cậu ta với Đỗ Bạch An rõ ràng là bởi đạo diễn có bố trí khác nhưng không đến mức phải tỏ ra khó chịu như vậy chứ.

Đạo diễn thấy mọi người đến đông đủ, bảo mọi người chuẩn bị kỹ càng để bắt đầu ghi hình.

Đạo diễn vui tươi hớn hở nói: “Tổ chương trình chúng tôi phải trăm cay nghìn đắng mới tìm được nơi này đó, mọi người thích không?”

Có một nữ khách mời hỏi: “Lần này là chọn một trong số những trò này hả?”

Đạo diễn lắc đầu: “Mỗi đôi phải chơi ít nhất một trò.”

Đầu óc ai nấy đều không hiểu ra sao.

“Quy tắc lần này khác các mùa trước.” Đạo diễn xoa tay đầy phấn khích, dáng vẻ muốn gây chuyện thật lớn: “Từng đôi các bạn là một đội, đồng thời phải tạo thành một đội lớn để thi đấu với tổ chương trình của chúng tôi.”

“Tôi cũng tham gia he he.”

Đã có một đôi nam nam và ba đôi nam nữ trong tổ chương trình đứng cùng nhau.

“Đạo diễn cùng đội với ai thế?”

Đạo diễn càng vui vẻ hơn: “Lần này chúng ta ghi hình ở nước ngoài nên đã cố ý mời thêm một vị khách mời bí ẩn.”

Không để bọn họ cơ hội nói chuyện, đạo diễn đã vỗ tay: “Nào! Chào mừng người bạn mới của chúng ta!”

Khương Tự Lâm xuất hiện trong tiếng vỗ tay.

Bốn người biết trước không hề cảm thấy ngạc nhiên, còn những khách mời khác vừa thấy Khương Tự Lâm đều kinh ngạc hét lên “Oa” hoặc “A”.

Cố Cẩm Miên bĩu môi, có gì đặc biệt hơn người chứ, Ân Mạc Thù chỉ cần một năm là có thể đuổi kịp anh ta.

Tổ đạo diễn lấy ra một cái bảng, bên trên có ghi tất cả các trò chơi thi đấu cũng như điểm số mỗi trò. Ví dụ vòng đu quay được 5 điểm trong khi nhảy bungee, nhảy dù và xích đu mạo hiểm được 10 điểm, không ngờ nhà ma và tàu lượn siêu tốc cũng được những 7 điểm.

Đạo diễn nói: “Tàu lượn siêu tốc này rất kích thích, nhà ma cũng cực kỳ khủng bố trải dài hơn 700 mét, ngay cả thiết bị y tế bên trong cũng đều là thật.”

Tốt, đã có người bắt đầu sợ.

“Quy tắc của chúng ta là mỗi cặp đôi phải chơi ít nhất một trò và không được chơi lặp lại cùng một trò. Mỗi đội sẽ được tạo thành từ năm cặp để tính điểm, đội nào nhiều điểm nhất trong vòng ba tiếng sẽ thắng, còn bên thua phải chơi xích đu tập thể.

“…”

Chơi xích đu này chắc chắn không phải là xích đu bình thường mà là chơi xích đu trong hẻm núi với độ cao 160 mét.

Đạo diễn nói: “Vận tốc khi rơi xuống hẻm núi có thể đạt tới 120km/h.”

Đã có cô gái mặt mũi bắt đầu trắng bệch.

“Bây giờ xin mời mọi người tiến lên phía trước chọn trò chơi.” Đạo diễn nói: “Đầu tiên hãy chọn trò mình muốn chơi, tiếp theo có thể bầu cử bổ sung.”

Làm khách mời đặc biệt, Khương Tự Lâm đi lên trước chọn nhảy dù, anh ta nói với Cố Cẩm Miên: “Cậu chơi được không? Trong nước có rất ít trò chơi kiểu này nhỉ?”

Cố Cẩm Miên: “…”

Hỏi vấn đề này với một phi công có lễ phép không vậy?

Có điều một khi đã chọn là cả hai người phải chơi giống nhau, cậu chơi thì Ân Mạc Thù cũng phải chơi, khi đó mới được điểm.

Ân Mạc Thù nói với cậu: “Trò nào tôi cũng chơi được, em cứ chọn đi.”

Cố Cẩm Miên chọn nhảy dù rồi lại chọn nhảy bungee, sau đó nói với Khương Tự Lâm: “Anh có chơi được không đấy, tôi thấy anh lúc nào cũng đeo kính nên chắc bị cận nặng lắm nhỉ, cận mà còn cố chơi mấy trò này cẩn thận võng mạc nó bị tróc ra đấy.”

Khương Tự Lâm: “…”

Cố Cẩm Miên lại chọn thêm trò xích đu mạo hiểm.

“Oa! Tiểu thiếu gia tuyệt nhất!”

“Tiểu thiếu gia ngầu đét!”

Cả ba trò đều chơi, đội của họ thoáng cái đã có 30 điểm trong tay.

Tiếp theo đến lượt Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An chọn, cổ họng Bách Tâm Vũ căng cứng: “An An, cậu nhát gan thế hay là chúng mình chơi nhà ma đi.”

Cố Cẩm Miên: “…”

“…” Đỗ Bạch An nói nhỏ: “Tàu lượn siêu tốc với vòng đu quay cũng được mà, thật ra tôi còn muốn thử cả nhảy dù nữa.”

Bách Tâm Vũ: “…”

Đợi mọi người chọn xong cũng bắt đầu tính giờ.

Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù nhảy dù đầu tiên, sau đó đến Khương Tự Lâm và đạo diễn.

Cho dù tổ chương trình đã chuẩn bị kỹ càng từ trước nhưng nhảy dù cũng tốn rất nhiều thời gian. Vì đầu tiên họ phải huấn luyện qua trên mặt đất, sau đó bay lên độ cao 4.300 mét.

Dù từng chơi qua trước đó thì lúc ở trên độ cao như vậy cũng không thể tránh khỏi căng thẳng.

Chỉ có một người ngoại lệ.

Khương Tự Lâm và đạo diễn phát hiện vẻ mặt Cố Cẩm Miên không hề có điểm nào khác thường.

?

Bọn họ nghi ngờ Cố Cẩm Miên bị dọa sợ đến mức mặt lại đơ như trước, bây giờ chắc chắn một câu cậu cũng không dám nói, thậm chí trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Ai ngờ Cố Cẩm Miên lại nói chuyện với huấn luyện viên bằng tiếng Anh cực kỳ lưu loát.

Vì họ không có chứng nhận nên tất cả đều chơi nhảy dù đôi, mỗi một người đều có một huấn luyện viên chuyên nghiệp đi theo hướng dẫn.

Mãi đến khi cậu nói xong bọn họ mới hoàn hồn. Cậu nói với huấn luyện viên rằng mình không cần chuẩn bị tâm lý, cũng không phải nói với cậu những điểm cần lưu ý trong trò này, cứ nhảy thẳng là được.

“…”

Sau khi bọn họ nhảy xuống, Cố Cẩm Miên không hề phát ra một chút âm thanh nào hết.

Không phải nên hét “A a a” à?

Có còn là người hay không?

Thật ra Cố Cẩm Miên đã nói nhưng có lẽ huấn luyện viên không nghe thấy. Sau khi mở dù ra, cậu nói với huấn luyện viên thật ra mở muộn hai giây nữa cũng được.

Điểm đáp đất là một bãi cát.

Sau khi đáp xuống, huấn luyện viên không có cảm giác thành tựu gì cả.

Anh là người thừa.

Người thứ hai tiếp đất là Ân Mạc Thù, sau khi Ân Mạc Thù hạ xuống còn quay sang cười với Cố Cẩm Miên.

Dẫu có biểu hiện bình tĩnh đến đâu thì trò nhảy dù trên cao này cũng là một trò chơi khiến adrenaline người ta tăng vọt, Cố Cẩm Miên thấy hắn cười lập tức cảm thấy không chỉ mỗi adrenaline mà cả dopamine và hormone cũng bắt đầu tăng theo.

Không biết là ai bắt đầu trước, hai người họ cùng bước về phía nhau rồi hôn người kia.

Tóc của họ bị gió thổi loạn, nhịp tim vẫn chưa ổn định, chóp mũi ngửi thấy mùi mằn mặn của gió biển quyện với mùi mồ hôi, hương vị hormone thuộc về nhau khiến nụ hôn của hai người càng thêm cuồng nhiệt say đắm.

Lúc đạo diễn tiếp đất, hai chân run rẩy đứng không vững, nằm sấp xuống bãi cát thở hồng hộc, ông cứ nghĩ hai người kia hạ xuống sớm sẽ tranh thủ từng giây từng phút để chơi trò khác, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy bọn họ đang hôn nhau.

Đạo diễn: “?”

Ông đã quên mất mình là đạo diễn, lẽ ra thấy cảnh các khách mời thân mật với nhau phải vui vẻ mới đúng, nhưng lúc này ông chỉ cảm thấy bị khiêu khích.

Khương Tự Lâm tỏ vẻ + 1.

Nhân viên công tác đề nghị vừa chơi một trò cực hạn xong, tiếp theo nên chơi trò nào đó ổn định để hoãn một chút rồi lại chơi trò tiếp theo.

Thế là hai người quyết định đến nhà ma kiếm điểm.

Vẻ mặt không cảm xúc của Cố Cẩm Miên khiến nhóm “Quỷ” cảm thấy thất bại tràn trề.

Hai người vừa ra khỏi nhà ma đã thấy Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An ngồi xổm ở một bên.

Đỗ Bạch An đang vỗ lưng cho Bách Tâm Vũ.

Mặt mày Bách Tâm Vũ tái mét, ánh mắt thất thần như thể linh hồn bị quỷ câu đi mất.

Cố Cẩm Miên bĩu môi: “Thấy chưa, đây là nhân vật chính mà Hà Bất Tẫn chọn đấy, vừa nhìn đã biết gu thẩm mỹ của anh ta thế nào rồi.”

Ân Mạc Thù: “…”

“Nhân vật chính không đại diện cho tác giả.” Hắn rũ sạch quan hệ rồi mới nói: “Muốn biết gu thẩm mỹ của một người đàn ông thế nào thì phải xem nửa còn lại của anh ta.”

Điều này thì Cố Cẩm Miên không có cách nào để phản bác được.

Sau đó hai người chơi nhảy bungee, tiếp đó là vòng đu quay, cuối cùng là xích đu mạo hiểm.

Trước đó nhảy dù trên không và nhảy bungee bọn họ đều tách ra chơi, còn trò xích đu mạo hiểm này hai người có thể chơi cùng nhau.

Sau khi đi bộ trên con đường pha lê hiểm trở trên không, hai người họ ngồi cùng nhau chuẩn bị nhảy.

Cố Cẩm Miên trước giờ luôn không hề căng thẳng nhưng lúc này nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh hơn rất nhiều, bọn họ ngồi trên hẻm núi cao hơn 100 mét, nắm chặt tay nhau.

Cố Cẩm Miên vẫn luôn nhìn Ân Mạc Thù.

Hai người giống như có thần giao cách cảm, không cần ai mở miệng đã chẳng hề do dự nhảy xuống cùng một lúc.

Gần như cùng một giây đó, sự đồng bộ này cùng với cảm giác kích thích đã làm cho adrenaline của Cố Cẩm Miên tăng lên mức cao nhất từ ​​trước đến nay.

Rơi xuống đáy với tốc độ 120 km/h, mặt người ta nhăn lại, hồi hộp và phấn khích.

Tại thời điểm này, thường sẽ có tiếng la hét quanh quẩn trong hẻm núi, nhưng giờ lại là một âm thanh khác.

Lời bày tỏ bị kìm nén tối qua lúc này bắt đầu rạo rực tràn ra ngoài từ lúc nhảy từ trên hẻm núi xuống, lại bị kích thích bởi hormone, từng dây thần kinh trên người Cố Cẩm Miên đều đang run rẩy vì hưng phấn, không thể kìm nén thêm được nữa.

“Ân Mạc Thù! Em thích anh!”

Sau khi hét lên tiếng đầu tiên, Cố Cẩm Miên cảm thấy thoải mái cực kỳ, sau đó cậu lại hét lên một tiếng nữa.

“Ân Mạc Thù! Em thích anh!”

Cậu vẫn luôn như vậy, không bao giờ giấu suy nghĩ trong lòng, hơn nữa thích ai đó lại là một chuyện vô cùng tốt đẹp nên chỉ muốn nói thật to.

Khắp hẻm núi không hề có tiếng gào thét “A a a” mà chỉ có lời bày tỏ vừa ngọt ngào lại dũng cảm quẩn quanh.

“Ân Mạc Thù! Em thích anh!”

Ân Mạc Thù ngẩn người thật lâu, mãi đến khi chân bọn họ lại chạm đất lần nữa.

Cố Cẩm Miên nhìn hắn không chớp mắt, tuy hơi lo lắng nhưng lại không hề chùn bước, trong mắt đều là tình yêu thuần túy, vô cùng thẳng thắn.

“Ân Mạc Thù, em thích anh. Anh đã nhìn qua bản tự giới thiệu của em rồi nên cũng đã hiểu em phần nào. Vậy anh… anh có thể trở thành bạn trai thật sự của em không?”

Ngón tay của Ân Mạc Thù run rẩy, hắn không thể chờ đợi thêm nữa, chỉ muốn trả lời tất nhiên là được càng không thể chờ nổi mà muốn hôn Cố Cẩm Miên.

Nhưng không thể.

Nếu giờ hắn cứ vậy đồng ý thì ngay cả bản thân hắn cũng sẽ tự khinh bỉ bản thân mình, nhất là dưới cái nhìn chăm chú thẳng thắn mà sạch sẽ của Cố Cẩm Miên.

“Trước khi tôi trả lời, tôi có chuyện muốn nói rõ với em.” Giọng Ân Mạc Thù khàn khàn, còn hơi run rẩy.

Những lời mà hắn không dám nói trước kia, dưới niềm hạnh phúc mãnh liệt cùng dòng máu đang sôi sục trong mình, đồng thời cũng bị lây nhiễm bởi sự dũng cảm của Cố Cẩm Miên mà thốt ra.

“Tôi cũng là người xuyên vào trong sách, tôi là tác giả Hà Bất Tẫn của《Giải Trí Tối Thượng》.”

Khuôn mặt của Cố Cẩm Miên như bị thiên thạch va vào, cả người cậu cứng ngắc, lảo đảo như muốn ngã xuống.

Chẳng biết có phải vì chơi quá nhiều trò cực hạn trên không hay không mà cậu đột nhiên bám vào hàng rào, sau đó cúi xuống bắt đầu nôn thốc ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi