KHI ĐỘC GIẢ CÙNG TÁC GIẢ ĐỒNG THỜI XUYÊN VÀO SÁCH

Edit: Lune

Cố Cẩm Miên nghe Bạch Kỳ Thụy và Hạ Chỉ nói với Cố Tịch Quân về chuyện khách mời, cậu nghĩ một lúc rồi đến gần.

“Có mời những người khác của nhà họ Hạ không ạ?”

Cuộc đời Ân Mạc Thù sống khổ sống sở như vậy, ngoài những tổn thương sau này thì nguồn cơn ban đầu là bởi nhà họ Hạ đã bỏ rơi Ân Mạc Thù.

Người đã sắp đặt chuyện này là bà ngoại của Ân Mạc Thù đã qua đời, nhưng vẫn còn hai người cậu.

Hạ Chỉ nói: “Không mời, không liên quan đến bọn họ.”

Cố Cẩm Miên lập tức yên tâm.

Đợi bọn họ đi rồi, Cố Cẩm Miên mới hỏi Cố Tịch Quân: “Anh cả, Ân Mạc Thù tự mình viết thiệp mời cho Quý Nam thật à?”

“Đúng vậy.” Cố Tịch Quân xùy một tiếng: “Nhìn cậu ta không giống người ấu trĩ như vậy.”

Cố Cẩm Miên cười khúc khích: “Anh có biết lòng dạ đàn ông khi yêu đều sẽ nhỏ mọn không.”

“…” Cố Tịch Quân nhớ ra: “Chứ không phải lúc đó là em nói sẽ gửi thiệp mời dự hôn lễ cho Quý Nam à?”

Cố Cẩm Miên lại cười rộ lên.

Lúc đó cậu với Ân Mạc Thù còn chưa xác nhận quan hệ, bị Ân Mạc Thù cùng đại ca nghe được còn thấy xấu hổ.

Nhưng Ân Mạc Thù đã đồng ý, cũng nói với Quý Nam sẽ gửi thiệp mời cho gã.

Không ngờ hắn gửi thật, đã thế còn tự mình viết.

Có khi nào còn muốn tự mang đến không?

Giờ đa số thiệp mời dự hôn lễ đều là bản điện tử nhưng nhà bọn cậu vẫn viết tay, hơn nữa còn là do anh cả cậu viết, nếu đưa được đều sẽ tự mình mang đến, chỉ có hai ba người ở xa quá thì sẽ gửi qua bưu điện.

Căn nhà mà hai vợ chồng họ Bạch vừa mua tình cờ lại cùng một khu với nhà họ Quý.

Cố Cẩm Miên: “…”

Lúc cậu hỏi Ân Mạc Thù thì hắn đã đưa xong rồi.

Cố Cẩm Miên a một tiếng: “Tiếc ghê, em không được nhìn cảnh tượng đó.”

Ân Mạc Thù mỉm cười: “Tiện đường tiện tay nên đưa qua thôi, cần em đi làm gì?”

Cố Cẩm Miên thầm nói mỉa hắn rằng chắc chắn không phải tiện tay mới đưa, cậu vẫn hỏi: “Thế nào.”

“Không thế nào cả.”

《Ông Nội Tuổi Hai Mươi》sẽ được công chiếu vào ngày 20 tháng 3, Ân Mạc Thù phải quay về để tham dự buổi công chiếu đầu tiên. Giờ đang rảnh mấy ngày nên hắn muốn dùng nó để chuẩn bị hôn lễ, nhưng hắn phát hiện mình cũng giống Cố Cẩm Miên, đều không nhúng tay vào được.

Chuẩn bị nhẫn cưới xong, hắn thấy Cố Tịch Quân đang viết thiệp mời, bỗng nghĩ đến việc đưa cho Quý Nam một cái.

Thế là tự tay viết rồi mang đến.

Quý Nam mở cửa, lúc thấy hắn tự mình mang thiệp mời đến, sắc mặt đen hệt như đáy nồi, vừa tức vừa bực vừa buồn cười.

Ân Mạc Thù tươi cười: “Lúc đó đã đồng ý sẽ gửi thiệp mời cho anh.”

“Ân Mạc Thù, cậu có cần phải ấu trĩ nhỏ mọn thế không hả!”

Ân Mạc Thù cũng thấy mình rất ấu trĩ, nhỏ mọn vì không được như gã.

Chịu thôi, hắn không có cách nào để bản thân không để bụng được.

Hắn cảm thấy vô cùng may mắn khi đã viết một quyển sách như thế, lại thường xuyên buồn phiền vì bản thân nên mới khiến Cố Cẩm Miên trong nguyên tác đi theo Quý Nam nhiều năm như vậy.

Dù Cố Cẩm Miên này chỉ là nhân vật trên giấy nhưng hắn vẫn để bụng.

Khoảng thời gian cậu theo người kia từ sáu tuổi đến hai mươi hai tuổi là điều mà hắn không có được.

Hắn cứ nghĩ lòng mình rất rộng lớn, kinh doanh vài tỷ, một gia tộc diệt vong cũng không thể để lại chút gì trong lòng hắn.

Lúc đó rất trống trải, tới khi cất giữ một người bên trong thì khoảng trống ấy bỗng dần thu hẹp lại, gói chặt người ấy, ngay cả là một bọt khí giả dối cũng không thể khoan dung nổi.

Hắn cười nói với Quý Nam: “Cảm ơn anh vì đã không thích em ấy, biết em ấy tốt nhường nào cho tới khi tôi xuất hiện.”

Quý Nam nghiến răng: “Tôi không đi!”

Ân Mạc Thù: “Anh cũng coi như đã trưởng thành cùng em ấy, thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời em ấy, anh lại không đến chứng kiến à?”

Quý Nam sắp bị hắn làm cho tức chết.

Đúng lúc này, em gái Quý Nam là Quý Sương nhìn thấy bọn hắn, hoặc phải nói đúng hơn là cô nhìn thấy Ân Mạc Thù.

“A a a Ân Mạc Thù!”

“Ân Mạc Thù, em đã bao trước 100 ghế ở rạp cho phim điện ảnh của anh đó, ông nội quá đẹp!”

Ân Mạc Thù cười nói: “Cảm ơn.”

Ống phổi của Quý Nam như thể bị chọc mạnh một cái, gã quay đầu lại, mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào cô mà rống: “Cút về!”

Quý Sương kệ gã, cô nhìn thấy thiệp mời màu đỏ trong tay Ân Mạc Thù, lập tức hiểu ngay: “Anh đến đưa thiệp mời kết hôn à? Em đi được không?”

“Có thể đi cùng Quý Nam.” Ân Mạc Thù nói.

Quý Sương hưng phấn nhận lấy: “Cảm ơn cảm ơn! Điều này thật sự quá hạnh phúc!”

Ân Mạc Thù nói với Quý Nam: “Không ngờ em gái anh lại là fan của tôi.”

“Đúng, em siêu thích anh luôn, các chị em của em cũng siêu thích anh, còn cả mẹ em nữa!”

Ân Mạc Thù nhớ lại sắc mặt của Quý Nam lúc đó rồi cười nói với Cố Cẩm Miên: “Chỉ gửi một cái thiệp mời thôi mà, rất thuận lợi.”

“Thật không?” Cố Cẩm Miên không tin, vẫn cảm thấy khá đáng tiếc.

Chủ yếu là tại giờ cậu quá rảnh rỗi.

Bộ phim này của Ân Mạc Thù không ngoài dự đoán lại bùng nổ, tuy không thể so với bộ phim của đạo diễn Lâm, nhưng dù sao nó cũng là phim điện ảnh được đầu tư mấy ngàn vạn, doanh thu phòng vé hiện giờ đã vượt mốc 1 tỷ, có triển vọng sẽ đột phá 3 tỷ.

Tất cả mọi người đều nghĩ bây giờ Cố Cẩm Miên sẽ rất bận rộn, bởi chắc chắn sẽ có rất nhiều dự án phim điện ảnh tìm đến Ân Mạc Thù, hơn nữa cậu còn phải chuẩn bị hôn lễ.

Nhưng thật ra không phải.

Hôn lễ thì không cần nói, cậu chỉ cần lắc đầu hoặc gật đầu.

Về phần phim điện ảnh của Ân Mạc Thù thì một năm tới đã được xếp kín rồi.

Những bộ phim có chế tác lớn tìm tới cũng không thể chen vào được, bọn họ chọn những bộ phim có chế tác nhỏ nhưng sẽ bùng nổ, cũng không hề kém, không chỉ có thể đầu tư kiếm tiền mà còn có thể xây dựng được hình tượng bảo đảm phòng vé.

Hơn nữa vì ai cũng nghĩ cậu rất bận rộn nên người trong công ty đều cố gắng không đến làm phiền cậu.

Cố Cẩm Miên cứ thế rảnh rỗi.

“Ầy?” Cố Cẩm Miên lấy lại tinh thần: “Chú Bạch sẽ không đích thân đến nhà họ Ân đưa thiệp mời đấy chứ? Vậy thì em cũng muốn đi!”

Bọn họ vừa cầm thiệp mới nên chắc sẽ chưa đưa, đã bỏ lỡ đi đưa thiệp mời cùng Ân Mạc Thù rồi nên cậu muốn đi lần này.

Ân Mạc Thù cười nói: “Bọn họ để tôi đưa, tôi sẽ đến đón em rồi dẫn em đi cùng.”

Quả thật là nhà họ Ân chưa đủ tư cách để khiến Bạch Kỳ Thụy đích thân đến đưa thiệp mời, Cố Cẩm Miên nghe xong vội vàng bò dậy khỏi ghế sô pha, mặc tạm cái áo lông dài tay rồi chạy ra khỏi nhà.

Ân Mạc Thù lái xe đến còn nhanh hơn Cố Cẩm Miên chạy ra cổng.

Hắn đứng ngoài xe nhìn Cố Cẩm Miên chạy trên con đường nhỏ xuyên qua khu rừng, trên mặt là nụ cười tràn ngập hạnh phúc và thoải mái.

Hắn nhớ đến lần đầu tiên trông thấy Cố Cẩm Miên khi mới xuyên vào.

Cậu mặc áo sơ mi trắng và áo vest kẻ sọc nhỏ màu ghi, cả người cậu như bị trói chặt lại bởi chiếc áo vest ấy, sau đó nở một nụ cười vừa nghiêm túc lại cứng nhắc với hắn.

Về sau hắn nghe quản gia nói, trước khi gặp hắn, Cố Cẩm Miên đã ở trong nhà, dùng ngón tay ấn vào khóe miệng để tập cười rất lâu.

Lúc này nét mặt Cố Cẩm Miên đã linh hoạt trở lại, nụ cười tươi sáng tự nhiên, cả người như tắm trong ánh nắng đầu xuân, cậu chạy đến cầm tay hắn: “Ân Mạc Thù, bọn mình đi thôi.”

Trái tim của Ân Mạc Thù tràn ngập cảm xúc không thể diễn tả được.

Ân Mạc Thù cúi đầu hôn cậu, Cố Cẩm Miên nheo mắt hé miệng ra, hai người trao nhau nụ hôn khẽ.

“Sao lại muốn đi đưa thiệp mời?” Ân Mạc Thù nổ máy rồi hỏi cậu.

Cố Cẩm Miên: “Tại rảnh.”

Ân Mạc Thù: “…”

Cố Cẩm Miên thấy dáng vẻ dở khóc dở cười của hắn mới nói: “Ngoài vì rảnh ra, em còn muốn nhìn tận mắt bộ dáng của bọn họ khi biết bọn mình sắp kết hôn thế nào, hừ, em vẫn còn nhớ sắc mặt lúc gây sự của bọn họ khi trước.”

“Ngày kết hôn chắc không rảnh để quan tâm đến bọn họ, có khi đến nhìn còn không muốn nhìn nên chỉ có thể để hôm nay.”

Lần thứ hai Cố Cẩm Miên đến nhà họ Ân, được đối đãi còn tốt hơn lần đầu tiên.

Lần này ông cụ nhà họ Ân đích thân ra đón cậu, còn người chú Ân Thuận Lợi hết sức nhiệt tình nữa.

Sau khi nhận được không ít lợi ích từ chỗ Bạch Kỳ Thụy, thiên phú nịnh hót của Ân Thuận Lợi như được nâng lên một tầm cao mới, đối với bọn họ còn thân thiết hơn cả Ân Thuận Xương – cha nuôi của Ân Mạc Thù.

“Nhanh vào đi, nhanh vào đi, vất vả cho hai người quá, còn tự mình mang đến nữa, không hổ là nhà họ Bạch và nhà họ Cố, chuyện nhỏ thế này mà cũng chu đáo tới vậy.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Bọn họ được mời vào nhà một cách nồng nhiệt, những người trước kia từng coi thường Ân Mạc Thù giờ đều tỏ ra nhiệt tình với bọn họ, ai nấy đều cười tươi rói, nhìn không có vẻ gì là miễn cưỡng cả.

Chỉ có bản thân bọn họ biết rõ mình phải cẩn thận từng ly từng tí.

Sau khi biết Ân Mạc Thù là con trai của Bạch Kỳ Thụy, bên ngoài không làm gì với nhà họ Ân, có thể là không muốn người ngoài nói ông lấy oán trả ơn, đối phó với gia đình đã nuôi lớn con trai mình, nhưng chỉ có bản thân họ mới biết được khổ sở bên trong.

Sản nghiệp của gia đình bọn họ đã bị tư bản của Bạch Kỳ Thụy ngấm sâu vào, dù huy hoàng hay hủy diệt thì cũng chỉ cần một câu nói của Bạch Kỳ Thụy.

Cho nên giờ thấy hai vị kia chẳng khác nào thấy hai ông tướng con cả.

Hai người vào nhà xong mới thấy Viên Mạn Lệ.

Lần trước Cố Cẩm Miên gặp bà ta là ở trong đoàn phim, sau khi biết Ân Mạc Thù là con của Bạch Kỳ Thụy và Hạ Chỉ, bà ta thường xuyên đến đoàn phim để nhìn Ân Mạc Thù, không hề làm bất cứ điều gì mà chỉ đứng từ xa im lặng nhìn hắn.

Kể từ lúc Cố Cẩm Miên bảo người đuổi bà ta đi thì chưa từng gặp lại nữa, giờ gặp thấy bà ta còn tiều tụy hơn trước kia.

Thấy bà ta như vậy, Cố Cẩm Miên cũng không bất ngờ, cũng không cảm thấy gì. Cậu không thích Viên Mạn Lệ, Viên Mạn Lệ cũng không thích cậu nên không cần thiết phải nói chuyện, dù sao về sau cũng sẽ không qua lại.

Họ hàng nhà họ Ân dù xa hay gần cũng đều đến hết, ai nấy đều vui mừng chúc phúc cho bọn cậu.

“Thật ra em đã follow siêu thoại cp của hai anh từ lâu rồi, otp em ship đã canon, em thật sự rất vui!”

“Hai người đúng là một đôi được trời đất tạo nên, không có ai đẹp đôi hơn hai người.”

“Kết hôn xong phải sống thật hạnh phúc đó.”

“Cả đời phải sống như thần tiên quyến lữ nha.”

Viên Mạn Lệ ở bên cạnh nghe thấy đột nhiên lao lên giữ chặt Ân Mạc Thù, vẻ mặt dữ tợn: “Mày không được kết hôn!”

“Mày không được kết hôn!!!”

Ban đầu giọng bà ta chói tai lại cương quyết ra lệnh cho Ân Mạc Thù không được kết hôn, sau đó lại giống bà mẹ đang cầu xin con mình bằng chất giọng ấm áp: “Con đừng kết hôn được không, kết hôn rất khủng khiếp, hôn nhân thật sự là một nấm mộ.”

“Thật đó, hôn nhân sẽ hủy hoại một con người.”

Những người khác quay sang nhìn nhau, thấy cảnh bà ta lúc điên khùng lúc dịu dàng bỗng chốc không biết phản ứng thế nào.

Cố Cẩm Miên nổi giận, kéo mạnh bà ta ra: “Thôi đi, là bà không muốn thấy anh ấy hạnh phúc thì có!”

Ân Mạc Thù cau mày, vẻ mặt lạnh như băng: “Đừng lấy cuộc hôn nhân thất bại của bà để định nghĩa tôi.”

Ai cũng nhận ra hắn không vui, người nhà họ Ân vội vàng kéo Viên Man Lệ đang phát điên đi xuống.

“Ai bảo tao không muốn nó được hạnh phúc, mày là cái gì!”

Vẻ mặt bà ta vặn vẹo, ánh mắt âm u khiến người khác nhìn vào cũng thấy hoảng sợ.

Nhưng Cố Cẩm Miên chưa từng sợ cãi nhau bao giờ: “Tôi là gì à, tôi là chồng của anh ấy, bọn tôi sẽ sống cùng nhau đến hết đời, còn bà là cái gì!”

“…”

Cố Cẩm Miên hừ một tiếng: “Tôi còn có thể tước đoạt quyền tham dự hôn lễ của bà, tốt nhất bà đừng có đến, đen đủi!”

Viên Mạn Lệ bỗng im lặng.

Yên lặng vô cùng, đến mức người đang kéo bà ta cũng bỏ tay xuống, để bà ta đi một mình.

Cố Cẩm Miên thấy Ân Mạc Thù không vui, lập tức nói: “Ân Mạc Thù, bọn mình đi thôi, thiệp mời cũng đã đưa đến rồi.”

Ân Mạc Thù thở phào một cái, gật đầu.

“Ôi!” Ân Thuận Lợi đi theo bọn cậu, luôn mồm nói xin lỗi: “Hầy, chị dâu tôi gần đây không bình thường cho lắm, hai người đừng để ý.”

“Bà ta gần đây mới không bình thường?” Cố Cẩm Miên cười nhạt: “Ngay từ lúc mấy người công khai mang con riêng về nhà thì bà ta đã không bình thường rồi, chẳng qua mấy người không phát hiện hoặc không muốn phát hiện mà thôi.”

Ân Thuận Lợi không dám nói lời nào, còn Ân Thuận Xương lại tỏ ra khó xử.

Cố Cẩm Miên không muốn quan tâm cái nhà toàn chuyện ô uế bực mình này nữa, cậu kéo Ân Mạc Thù đi ra ngoài, nghĩ đây là lần cuối cùng rồi, sau này sẽ không đến nữa.

Lúc bọn họ đi ra, Viên Mạn Lệ đột nhiên quay lại, bà ta đứng trước mặt đám người kia, nói với Cố Cẩm Miên: “Cậu nói đúng.”

Mọi người còn chưa kịp hiểu ý của Viên Mạn Lệ là gì, bà ta đã đột ngột xông đến chỗ Cố Cẩm Miên.

Ân Mạc Thù thoáng giật mình, sau đó bỗng mở to hai mắt, trong mắt lập tức giăng kín tơ máu.

Cố Cẩm Miên vừa thấy Viên Mạn Lệ xông đến đã được Ân Mạc Thù bảo vệ phía sau. Sau đó cậu nghe thấy tiếng gãy xương cùng tiếng hét thảm thiết vang lên, cùng với âm thanh của một mảnh gì đó rơi xuống tảng đá bên cạnh.

Cố Cẩm Miên ngó đầu nhìn qua, hóa ra là một lưỡi dao lam.

Cậu lập tức hiểu ý câu nói kia của Viên Mạn Lệ, bà ta thừa nhận mình không muốn thấy Ân Mạc Thù hạnh phúc, không muốn Ân Mạc Thù kết hôn.

Cho nên bà ta cầm lưỡi dao lam muốn giết cậu, dùng cách như vậy muốn Ân Mạc Thù phải đau khổ?

Sao lại có người mang tâm lý ác độc vặn vẹo như vậy!

Cố Cẩm Miên vô cùng phẫn nộ, nhất là khi thấy tay Ân Mạc Thù giữ bà ta đang run rẩy.

“Bà bị điên đấy à!”

“Sao bà không nhằm vào Ân Thuận Xương đi, ép Ân Mạc Thù làm gì! Ân Mạc Thù không phải con trai bà, càng không phải đồ vật để chuyển tiếp sự đau khổ của bà!”

Người nhà họ Ân bị dọa cho phát khiếp, bọn họ không dám nghĩ nếu Viên Mạn Lệ thật sự làm Cố Cẩm Miên bị thương, sẽ có bao nhiêu kết cục khủng khiếp xảy ra, cho dù bây giờ không làm cậu bị thương nhưng giải quyết không tốt thì bọn họ cũng đừng nghĩ sẽ được bỏ qua.

Giọng Ân Thuận Lợi run run nói theo Cố Cẩm Miên: “Đúng đúng đúng, chị ấy bị điên, bị bệnh tâm thần.”

“Vậy sao bà ta còn ở đây?” Người hỏi bọn họ là Ân Mạc Thù.

Bầu trời không biết tối sầm từ khi nào, trong mắt Ân Mạc Thù vẫn còn hằn tơ máu, sắc mặt hắn âm u không khác thì bầu trời bên ngoài.

Ân Thuận Lợi nhìn mà sợ đến mức không nói nên lời, Ân Thuận Xương nói: “Quả thật không nên để trong nhà, chúng ta sẽ đưa bà ấy đến bệnh viện tâm thần, về sau bà ấy sẽ luôn ở đó dưỡng bệnh.”

Lúc này Ân Mạc Thù mới bỏ tay ra, sau đó cầm tay Cố Cẩm Miên định rời đi.

Cố Cẩm Miên không đi.

Cậu hầm hừ rút thiệp mời về nhưng nghĩ là Bạch Kỳ Thụy bảo đưa nên cuối cùng vẫn để lại một cái cho Ân Thuận Lợi.

Ân Thuận Lợi: “…”

Ông chẳng biết có nên sợ vì được ưu ái thế không nữa.

Xong xuôi Cố Cẩm Miên mới rời khỏi cùng Ân Mạc Thù, trên đường đi cậu vẫn luôn thấy tay Ân Mạc Thù đang cầm tay mình không ngừng run rẩy.

Lên xe, Cố Cẩm Miên cười an ủi hắn: “Em không sao, dù không có anh ngăn lại thì bà ấy cũng sẽ không làm em bị thương được đâu, anh cho là ai cũng như anh chắc, người bình thường sao đánh thắng em được.”

Hiệu quả không tốt lắm, quai hàm Ân Mạc Thù vẫn căng chặt như cũ.

Cố Cẩm Miên nghiêng người hôn hắn bỗng sững sờ, cậu lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Nếu không có nụ hôn này, cậu rất khó tưởng tượng được người luôn mạnh mẽ trước giờ này không chỉ run tay mà cả răng cũng run lên.

Cố Cẩm Miên không diễn tả nổi cảm nhận trong lòng mình lúc này, mềm mại chua xót lại thấy muốn khóc.

Nếu cậu thật sự xảy ra chuyện gì, vậy Ân Mạc Thù nên làm sao.

Cố Cẩm Miên, người luôn không sợ hãi bất cứ điều gì bỗng trở nên yếu ớt, mãi sau khi nhận ra điều đó mới bắt đầu sợ hãi.

Cậu lại nghĩ, bản thân mình có tài đức gì mà lại có được tình yêu lớn lao như vậy của Ân Mạc Thù.

Ân Mạc Thù không muốn cậu nhìn nữa, hắn ấn đầu Cố Cẩm Miên dựa vào vai mình rồi ôm chặt cậu vào trong ngực.

Cố Cẩm Miên ngồi trên đùi hắn, ôm hắn.

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở cùng tiếng tim đập lẫn nhau.

Cố Cẩm Miên dán vào lồng ngực hắn, thì thầm gọi anh ơi: “Em yêu anh, em muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh anh.”

Ân Mạc Thù nghiến răng, cọ cằm rồi hôn đỉnh đầu cậu.

Sau khi Bạch Kỳ Thụy và Hạ Chỉ biết chuyện này đã cố ý đến xin lỗi bọn cậu.

Cố Cẩm Miên: “Không sao ạ, cũng coi như chuyện tốt, phát hiện tai họa ngầm trước còn hơn là xảy ra trong hôn lễ.”

Nói xong cậu phát hiện sắc mặt Ân Mạc Thù lại sa sầm xuống, biết mình đã nói sai, dùng từ không đúng, hai chữ “Chuyện tốt” đã chọc vào hắn.

Bạch Kỳ Thụy nói: “Hai đứa yên tâm, hôn lễ chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Hạ Chỉ nghiến răng nghiến lợi: “Bà ta nhất định sẽ phải ở trong bệnh viện tâm thần cả đời.”

Cố Cẩm Miên sao cũng được, giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng xin lỗi Ân Mạc Thù.

Đợi hai người đi rồi, Cố Cẩm Miên mới giải thích với Ân Mạc Thù: “Em không có ý gì, em chỉ muốn nói điều này cũng không hoàn toàn coi là chuyện xấu, giờ em đã hiểu mình không thể luôn tỏ ra kiêu ngạo như vậy được, em phải chú ý bảo vệ bản thân và quý trọng tính mạng.”

Giờ Ân Mạc Thù không phải bé con của cậu, nhưng cậu lại hiểu được cảm giác nhát gan khi trở thành cha mẹ.

Sắc mặt Ân Mạc Thù lúc này mới tốt hơn chút, hắn nhéo nhéo sau gáy Cố Cẩm Miên: “Cố gắng sống cho tốt để sau còn kế thừa di sản của tôi.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Sau đó, Cố Cẩm Miên thường xuyên kéo Ân Mạc Thù vào mấy chuyện vụn vặt chuẩn bị cho hôn lễ, cho nên chuyện này nhanh chóng bị bầu không khí vui vẻ cuốn trôi.

Trước hôn lễ một tuần, Thi Nghi đã chuẩn bị xong lễ phục cho bọn họ, còn có của phù rể.

Phù rể chắc chắn là Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An.

Hai người cũng cùng nhau đến thử lễ phục, mặc lễ phục do tự tay Thi Nghi làm, hai người cảm giác như được dát thêm một lớp vàng vậy, ngay cả một động tác nhỏ cũng không dám.

Khoảnh khắc mang tính lịch sử thế này, tất nhiên phải chụp ảnh làm lưu niệm.

Hai người cùng nhau chụp một bức ảnh trước gương, sau đó đăng vào siêu thoại cp “Cố Cẩn Miên Thù”, thoáng cái đã thu hút một số lượng fan cp lớn vào xem.

【Lễ phục cho phù rể do tự tay Thi Nghi làm quả nhiên không tầm thường, hai vị phù rể này đều đẹp trai muốn xỉu!】

【A a a a a sắp kết hôn kết hôn thật rồi!】

【Mau chụp ảnh chú rể cho bọn em ngắm với!】

【A, trang phục phù rể này giống đồ đôi vậy, nhìn hai người cứ như người yêu ấy.】

Bách Tâm Vũ đọc được bình luận này, vô thức nhìn sang Đỗ Bạch An mới phát hiện Đỗ Bạch An đã đi rồi.

Thi Nghi đứng bên cạnh Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù, nói: “Đến lúc đó, một phù rể đi theo Miên Miên, một đi theo Ân Mạc Thù, vậy…”

Bà còn chưa nói xong, Đỗ Bạch An đã bước đến cạnh Cố Cẩm Miên rồi đứng yên.

“Vậy An An đi theo Miên Miên đi!” Thi Nghi nói tiếp.

Bách Tâm Vũ: “…”

Thật ra, cậu ta cũng muốn…

Bách Tâm Vũ đành phải đi đến cạnh Ân Mạc Thù.

Ân Mạc Thù nhướng mày: “Sao, cậu không vui à?”

“Không phải! Vinh hạnh của em! Em vui muốn chết luôn ấy!” Bách Tâm Vũ giải thích: “Em chỉ là… chỉ là quá xúc động, gọi lâu như thế rồi, cuối cùng Home cũng sắp kết hôn huhuhu.”

“Thế chẳng phải Ân Mạc Thù sẽ thành bố dượng của cậu à?” Cố Cẩm Miên vui vẻ không thôi, nói với Ân Mạc Thù: “Anh đừng làm khó cậu ta, vừa rồi cậu ta phải đối mặt với bố dượng nên vẻ mặt mới như vậy đó.”

“…”

“Bố dượng mẹ kế cái gì, dù sao hai người cũng chuẩn bị kết hôn rồi.” Bách Tâm Vũ thều thào.

Cố Cẩm Miên nhìn Ân Mạc Thù, ánh mắt cả hai đều tràn ngập niềm vui không che giấu được.

Đúng, bọn họ chuẩn bị kết hôn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi