KHI EM TỎA SÁNG

Thấy Dư Hưng nói quá xác đáng, Thời Thần cũng hoài nghi liệu mình có nhớ nhầm không.

…Nhưng thời điểm cô mượn tiền Từ Lâm Thanh, hình như cô còn hỏi anh có tiền lẻ không?

Từ Lâm Thanh nói gì nhỉ?

——

“Trong ví tôi chỉ còn một trăm, cậu có muốn không?”

Nhớ lại lần nữa trong đầu, Thời Thần càng ngày càng chắc chắn.

Chính là như vậy, không sai được.

Cô thuận miệng trò chuyện với Dư Hưng thêm vài câu, cảm thấy chuyện này ngày càng trở nên kỳ lạ.

Từ trước đến giờ Thời Thần không phải là người có thể giấu chuyện trong lòng, trong đầu suy nghĩ mấy lần này vấn đề, dứt khoát chọc vào ảnh đại diện của Từ Lâm Thanh, định hỏi thẳng người trong cuộc.

Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Bạn học Từ ~ tôi có thể hỏi cậu một việc được không? ]

Từ Lâm Thanh nhanh chóng đáp.

HsuLQ: Ừ? ]

Thời Thần nhấp môi, thẳng thắn chọn đi thẳng về thẳng.

Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Vừa rồi Dư Hưng bảo tôi là cậu thường có tiền lẻ trong ví, đúng không? ]

Ngay khi Thời Thần hỏi câu hỏi này, Từ Lâm Thanh đã nhận ra điều cô tò mò.

Anh cầm điện thoại lên, thong thả dựa vào lưng ghế phía sau, trong đầu lên kế hoạch tối nay làm thế nào tìm được cái kẻ tiết lộ bí mật để tính sổ, trả lời Thời Thần, “Đúng.”

Oa, sao mà Từ Lâm Thanh có thể thản nhiên như vậy được!

Thời Thần máu nóng bốc lên.

Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Vậy cậu giải thích cho tôi tại sao lúc đó cậu lại nói với tôi không có tiền lẻ, phải cho tôi mượn tận một trăm! ]

Cách màn hình, Từ Lâm Thanh có thể tưởng tượng ra biểu cảm của cô gái ——

Chắc chắn là đang mím miệng, hai má phình ra, mắt trừng tròn xoe xen mang theo chút nghi ngờ xen lẫn tò mò.

Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến người ta muốn dùng tay chọc vào rồi.

Trên mặt Từ Lâm Thanh nở nụ cười nhẹ nhàng, lại sinh ra vài phần muốn trêu chọc.

HsuLQ: Trí nhớ tốt cậu thế, vậy có nhớ câu cuối cùng tôi nói trước khi đi lúc tôi cho cậu mượn tiền không? ]

Câu cuối cùng?

Thấy câu hỏi của Từ Lâm Thanh, Thời Thần ngẩn người, nhìn lên trần nhà cố gắng nhớ lại.

Từ Lâm Thanh đưa cho mình 100 tệ, cô hỏi Từ Lâm Thanh có tiền lẻ không, Từ Lâm Thanh nói chỉ có 100 tệ.

Sau đó lúc cô nhận lấy nhất định đã nói “cảm ơn” chứ?

…Một lúc lâu, Thời Thần cuối cùng cũng loáng thoáng nhớ ra.

Lúc ấy Từ Lâm Thanh nói là ——

“Không cần cảm ơn, nhớ trả lại tiền.”

Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Cậu bảo tôi nhớ trả tiền? ]

Từ Lâm Thanh nhướn mày.

Trí nhớ của cô gái này thực sự khiến người ta giật mình đấy.

HsuLQ: Đúng rồi. Cho cậu mượn 100 cũng vì sợ cậu quên trả lại tiền, nên tôi đặc biệt tặng cậu tờ tiền có mệnh giá lớn một chút đấy, ai mà biết cậu vẫn… aiz. ]

Thời Thần: “…..”

Cô giật giật khóe miệng.

Đôi khi cô thực sự không hiểu mạch não của Từ Lâm Thanh thế nào.

Tỷ như nếu Từ Lâm Thanh sợ cô không trả lại tiền thì cho cô mượn vài đồng tiền lẻ, cho dù không trả cũng không có việc gì chứ?

Trong hoàn cảnh như vậy còn cho mình vay 100 tệ, nếu cô thật sự không trả lại chẳng phải anh đã lỗ nặng rồi sao?

Tuy nhiên, Từ Lâm Thanh đúng là đã đoán trúng.

Nếu lúc ấy Từ Lâm Thanh cho cô vay một vài tệ, nói không chừng cô có thể đã quên trả lại; nhưng cho cô vay 100 tệ, cô chắc chắn sẽ từng giây từng phút ghi nhớ chuyện này.

Từ Lâm Thanh là con giun trong bụng cô à?

Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Đã nói cả trăm lần rồi, tôi không cố ý không trả lại! Cậu nói cậu xem, sao cứ canh cánh trong lòng mãi chuyện này vậy! ]

Lần này, thời gian Từ Lâm Thanh trả lời lâu hơn nhiều.

Thời Thần không nghĩ nhiều, chỉ cho là Từ Lâm Thanh đột nhiên bận việc gì đó, cho nên tiếp tục viết mở đầu đề mục báo cáo.

Sir Khổng vô cùng có trách nhiệm, ngày ngày đều thúc giục cô, deadline thì sắp đến hạn còn Thời Thần thì sắp khóc đến nơi.

Sau khi chuyên tâm dồn chí viết một đoạn văn dài, vô cùng vui sướng gõ phím Enter, Thời Thần lại liếc nhìn khung đối thoại đã đóng.

Từ Lâm Thanh vừa trả lời tin nhắn.

HsuLQ: Cũng không phải canh cánh trong lòng, chỉ là lúc ấy cho rằng cậu lại quên mất thôi. ]

Cả người Thời Thần ngớ ra.

Cô rất nhanh đã hiểu được ý nghĩa của từ “lại”.

Hẳn là Từ Lâm Thanh đang nói đến lớp mười một cô đụng phải mình rồi lại quên mất chuyện đó chứ gì? Lúc đó cô cũng chưa thêm WeChat Từ Lâm Thanh để trả lại tiền, chắc anh tưởng trước nay mình vẫn không nhớ rõ anh chăng?

Không hiểu tại sao đột nhiên Thời Thần cảm thấy hơi chút áy náy không rõ.

Ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh đặt lên con chuột, ngón giữa lăn qua lăn lại nút cuộn vài lần, Thời Thần mím môi.

Cô nhìn vào ảnh đại diện của Từ Lâm Thanh, như thể cô không kiểm soát được mà bấm vào rồi phóng to nó ra.

Vẫn là bức ảnh phong cảnh quen thuộc, cô gái hết sức nhỏ bé mà duyên dáng ở góc không dễ thấy, rõ ràng chỉ là bóng lưng không rõ thấy mà thôi, nhưng lại khiến Thời Thần không nhịn được có chút hâm mộ.

Được một người như Từ Lâm Thanh để tâm dùng camera chụp lại, còn đặt làm ảnh đại diện, chắc hẳn Từ Lâm Thanh rất thích cô gái này nhỉ?

…Thật tốt quá.

Thời Thần thu tay về, đánh vài chữ trên bàn phím rồi lại xóa đi, rồi sau đó vẫn không nhịn được cố ý hỏi câu.

Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Mặc dù lần trước tôi có nhắc đến chuyện này mà cậu có vẻ không vui lắm… nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, cô gái trên ảnh đại diện của cậu là người cậu thích à? Cậu không muốn trả lời cũng được, sau này tôi sẽ không bao giờ hỏi nhiều nữa. ]

Nói ra một tràng dài như vậy, Thời Thần cảm thấy có chút bất an.

Loại phong cảnh này cô cũng thấy hơi quen.

Là một trong những điểm tham quan nổi tiếng nhất ở Viễn Thành, dân địa phương không có việc gì cũng thường đi dạo bên hồ.

Thời Thần thầm đoán, nói như vậy thì người Từ Lâm Thanh thích ở Viễn Thành? Có phải ở trường Trung học Minh Lễ Từ Lâm Thanh học không?

Từ Lâm Thanh đáp lại.

HsuLQ: Ừ, đúng vậy. Không phải là không hỏi được, chỉ là sợ trí nhớ cậu không tốt thôi. ]

Thời Thần chép miệng.

Không nói rõ được suy nghĩ trong lòng, Thời Thần tùy tiện bấm một biểu tượng cảm xúc, định kết thúc cuộc trò chuyện với Từ Lâm Thanh.

Cho đến khi khung tin nhắn với Từ Lâm Thanh lóe lên, Thời Thần mới bị phân tâm khỏi phần mở đầu báo cáo.

HsuLQ: Bạn học Thời Thần nói muốn bảo vệ sự trong sạch của tôi, sao ngày nào cũng làm những việc chiếm tiện nghi của tôi thế? ]

Thời Thần ngơ ngác.

Mình chiếm tiện nghi gì của anh cơ?

Lật lại tin nhắn phía trên cũng không phát hiện ra điều gì sai, ánh mắt Thời Thần rơi vào biểu tượng cảm xúc mà mình tiện tay gửi ở cuối.

Là một chú mèo con ngây thơ dễ thương, Thời Thần rất thích dùng gói biểu cảm này.

Thoạt nhìn thì không có gì, Thời Thần xem xét kỹ hơn…

Trong tay chú mèo con giơ lên bảng hiệu viết “love you”.

Vãi mèo.

Thời gian đã trôi qua hai phút, cô muốn thu hồi cũng không còn cách nào nữa.

Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần:!!! Tay phế bấm sai rồi! ]

Thời Thần hơi chột dạ, nhanh chóng đóng khung thoại lại, buộc mình phải tiếp tục tập trung viết mở đầu báo cáo.

Phì, “love you” cái quái gì, đầu cô cũng không bị úng nước.

*****

Bước sang tháng mười hai, Đế Đô nhanh chóng trở lạnh.

Thời gian đầu, Thời Thần còn có thể miễn cưỡng giữ được tôn nghiêm của một người miền Nam, không chịu mặc áo phao lông vũ khi “mới vừa vào đông”.

Chính xác mà nói, thực ra cô không có cái áo phao lông vũ nào cả = =.

Nhưng vừa vào tháng mười hai, Thời Thần đã không thể cầm cự được nữa.

Mỗi ngày từ tòa ký túc xá đến phòng thí nghiệm, gió lạnh thấu xương thổi qua khiến thân hình nhỏ bé của Thời Thần như muốn bay theo chiều gió.

Lúc trước cô thật sự không hiểu “gió như dao cắt qua mặt” là có ý gì, nhưng lần này đến Đế Đô, thế mà cô lại chân chính hiểu được ý nghĩa của câu này.

Điều đáng buồn hơn nữa là thời điểm Thời Thần phàn nàn chuyện này với Diêu Tử Ninh, Diêu Tử Ninh lại dùng ánh mắt “Thế mà em cũng cần kinh ngạc à” nhìn Thời Thần: “Em gái nhỏ à, lúc này mới là tháng 12 thôi, còn chưa đóng băng đâu. Nếu đến lúc trời rét đậm thật thì em định làm gì đây?”

Thời Thần khụt khịt mũi, cởi áo phao lông vũ thật dày treo bên cạnh, hơi hoảng: “Đóng băng?”

Diêu Tử Ninh gật đầu: “Đúng rồi, kết băng đó. Này em gái nhỏ, có phải em chưa từng nhìn thấy con đường băng giá hay đại loại như vậy bao giờ không?”

Thời Thần thành thật trả lời: “Vâng ạ, đến lá cây ở phía nam cũng có rụng đâu.”

Tạ Vân Trì thường nói muốn đưa cô đến Đông Bắc chơi, nhưng Thời Thần không phải là người thích đi du lịch cho lắm, tình nguyện ở nhà nên Tạ Vân Trì đành từ bỏ.

Nhưng nói đến việc kết băng, Thời Thần nghiêng đầu: “Đàn chị Tử Ninh, Hồ Vị Danh cũng sẽ đóng băng ạ?”

Nhắc đến cái này, Diêu Tử Ninh trở nên thích thú, quay lại bắt đầu trò chuyện với Thời Thần: “Có đó, đâu chỉ đóng băng, còn kết khá dày nữa. Với cả năm nay em cũng có thể trải nghiệm hoạt động truyền thống của trường chúng ta – trượt băng Hồ Vị Danh.”

Thời Thần, người không hề hay biết gì, bỗng dưng mở to mắt.

Đinh Nhất cũng bu lại, “Trượt băng hồ Vị Danh á?”

Thời Thần nhìn anh, tò mò gật đầu.

“Em gái nhỏ, em có biết một truyền thống ở trường chúng ta không?” Đinh Nhất khơi gợi rồi mới tiếp tục nói với Thời Thần, “Chuyện là năm nào trượt băng ở hồ Vị Danh cũng sẽ có một người bị ngã. Vậy nên sau khi em thấy ai đó trượt băng mà ngã rồi thì em có thể yên tâm trượt băng rồi.”

Thời Thần: “…..”

Cô cho là Đinh Nhất đang nói bậy nói bạ với cô, đang định xua tay tỏ ý không tin thì vừa nghiêng đầu đã thấy Diêu Tử Ninh cũng gật đầu với cô.

Thời Thần: “???”

Đầy hoài nghi hỏi Diêu Tử Ninh, “Không phải chứ? Đàn anh Đinh nói là thật ạ?!”

Diêu Tử Ninh tiếp tục gật đầu: “Hơn nữa hàng năm, BBS và Động Cây đều sẽ rất quan tâm việc ai là người đầu tiên bị ngã, cũng có thông báo.”

Cả BBS và Động Cây đều là diễn đàn Đại học B, chỉ là một cái dùng tên thật, còn Động Cây thì ẩn danh.

Thời Thần nghẹn lời.

Người bị ngã đó…

Hẳn là không muốn được đặc biệt thông báo đâu nhỉ?

Đinh Nhất cười hai tiếng, an ủi Thời Thần: “Không sao đâu em gái nhỏ, xác suất rơi xuống rất rất thấp. Em cứ yên tâm đi. Hiện tại đã là tháng 12, ước chừng hồ Vị Danh cũng bắt đầu đóng băng rồi, đến lúc đó đàn anh sẽ đưa em qua đó trượt hai vòng, rất tuyệt đó.”

Thời Thần cũng hơi yên lòng hơn.

Cũng đúng, đều nói chỉ có một người bị rơi xuống thôi, chắc cô cũng không thảm như vậy đâu nhỉ?

Diêu Tử Ninh đang định quay về tiếp tục viết mật mã thì chợt nhớ tới điều gì đó, chớp chớp mắt nhìn Thời Thần, vẻ mặt viết đầy ý vị đùa bỡn: “Bé đàn em, lần sau chúng ta họp nhóm, đến lúc đó em nhớ làm Từ Lâm Thanh cùng đi trượt băng với bọn mình nhé?”

Tác giả có điều muốn nói:

Truyền thống đó của hồ Vị Danh là thật, không phải do tớ bịa ra đâu = =

Để tránh cho việc viết lách ứng nghiệm, A Dung Dung hạ quyết tâm sẽ không đi trượt băng trong vòng một năm!

Cảm ơn mọi người đã tưới dịch dinh dưỡng ~

Cảm ơn các bé đã khổ cực tưới!

Hôm nay tiếp tục có lì xì cho top 20, hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi