KHI EM TỎA SÁNG

Khi còn học trung học, Kỳ Thư Nam luôn tự nhận là fan CP số một của Thời Thần và Trình Sơ.

Năm lớp 12 Thời Thần đã ở trong tình trạng bán nghỉ hưu tại đài phát thanh trường, chỉ xuất hiện ở đài phát thanh khi cần thiết.

Nhưng mỗi khi thấy Kỳ Thư Nam, Kỳ Thư Nam sẽ vô cùng phấn khích hỏi trạng thái tình cảm của cô và Trình Chu, thậm chí có lúc còn bày mưu tính kế giúp, thường xuyên không quên động viên Thời Thần: “Đàn chị Thời, chị đừng lo, em thấy tiền bối Trình Sơ đối xử với chị vô cùng đặc biệt! Hai người các chị nhất định có thể ở bên nhau!”

…Thời điểm đó Thời Thần cũng tin tưởng chắc chắn như vậy.

Cho đến sau này Nhiễm Đinh tỏ tình với tỏ tình thành công với Trình Sơ ngay trước mọi người, Kỳ Thư Nam còn sốc hơn cả người trong cuộc là Thời Thần.

Kỳ Thư Nam lại nhấp thêm một ngụm nước: “Đàn chị Thời, cách đây không lâu em cũng mới biết được tiền bối Trình Sơ hiện tại không có bạn gái. Thật ra theo suy đoán của em thì mấy năm nay anh ấy cũng không ở chung một chỗ với Nhiễm Đinh, chị thích anh ấy như vậy, sao còn muốn từ bỏ vậy ạ?”

Kỳ Thư Nam là thấy tiếc thật.

Những gì Thời Thần làm cho Trình Sơ hồi đó, cô ấy chứng kiến hết thảy toàn bộ quá trình. Cô cũng tin tưởng hơn ai hết rằng Trình Sơ khi đó nhất định là có thích Thời Thần.

Vì vậy những chuyện xảy ra tiếp theo khiến cô ấy không thể tin nổi.

Thời Thần ăn miếng tráng miệng cuối cùng, đặt thìa xuống: “Chị đã không còn thích cậu ấy nữa rồi.”

Kỳ Thư Nam mấp máy môi, lại nhắc đến đề tài vừa rồi đưa ra: “Đàn chị Thời, em rất muốn dẫn chị đi xem một thứ, nếu có thời gian xin chị nhất định phải đi cùng em một lần nhé!”

Thời Thần bật cười: “Sao nghe giống chú cảnh sát vậy?”

Kỳ Thư Nam vẫn luôn thích khuôn mặt của Thời Thần, nụ cười tỏa sáng của Thời Thần khiến cô hơi mắc cỡ cúi đầu vò đầu bứt tóc.

Thế nào thì cũng là đàn em quen biết nhau hồi cấp 3, nhìn thấy Tề Thư Nam như vậy, Thời Thần cũng cười lắc đầu.

Gọi tài xế hoãn thời gian đến đón mình, Thời Thần để điện thoại xuống, nhìn vẻ mặt Kỳ Thư Nam tràn đầy mong đợi, nhướn mày: “Có đi không?”

Kỳ Thư Nam ở đối điện mở to mắt, cười một tiếng rồi gật đầu liên tục: “Đi ạ đi ạ! Em biết đàn chị Thời là tốt nhất mà!”

Thời Thần không ngờ nơi mà Kỳ Thư Nam nói muốn đưa mình đến lại là ——

Trung học Phổ thông Viễn Thành số 1.

Sau khi chào hỏi với bác trông cổng, Kỳ Thư Nam mang Thời Thần vòng qua sân chơi đi thẳng về phía rừng cây nhỏ phía sau.

Thời Thần càng lúc càng bối rối: “Sao lại vào rừng cây nhỏ làm gì?”

Kỳ Thư Nam dắt Thời Thần đến một gốc cây: “Đây rồi. Đàn chị, lúc nghỉ hè sau khi thi các chị thi đại học xong, em thấy tiền bối Trình Sơ chôn đồ gì đó ở đây. Anh ấy nhìn thấy em còn cố ý nhắc em đừng nói chuyện này với chị. Mặc dù đến bây giờ em vẫn không biết anh ấy đã chôn gì ở đây, nhưng em nghĩ chắc nó có liên quan đến chị.”

Thời Thần nhìn chằm chằm vào vị trí mà Kỳ Thư Nam chỉ, cau mày không nói gì.

“Đàn chị, em nói thật đó!”

…Cô không hoài nghi Kỳ Thư Nam nói dối.

Nhưng mà…

Dưới tình huống cô không còn thích Trình Sơ, khi biết sau đó Trình Sơ đồng ý với Nhiễm Đinh, cô cảm thấy việc đào bới đồ ở đây là một sự sỉ nhục đối với bản thân mình.

Quan trọng hơn là quanh đây thậm chí còn không có một công cụ nào có thể sử dụng được, chẳng lẽ cô em muốn lấy tay đào sao = =

Trong lúc hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một giọng nói đầy sức sống của một ông già: “Ai đang nói chuyện ở đó đấy!”

Cả Kỳ Thư Nam và Thời Thần đều bị giật mình, họ láng máng nhận ra đó là giọng nói của một bảo vệ ở trường, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên là ông lão mặc đồng phục bảo vệ chắp tay sau lưng đi tới, bước từng bước số tám vững vàng đều đặn đi sang bên này, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc như thể cho rằng có trộm lẻn tới.

Kỳ Thư Nam nhanh chóng cười với ông lão: “Cháu chào bác ạ, chúng cháu đều là học sinh tốt nghiệp trường Trung học số 1, nhân thể đang nghỉ đông nên muốn đến thăm trường cũ mình ạ.”

Ông bác cau mày: “Đi thăm thì đi thăm, đến rừng cây nhỏ làm gì? Tôi còn tưởng các cháu đi trộm cái gì nữa đấy!”

Kỳ Thư Nam và Thời Thần nhìn nhau cười, Thời Thần muốn kéo Kỳ Thư Nam rời đi.

Với thân phận CP fan nóng lòng nên Kỳ Thư Nam không chịu bỏ qua, nhìn về phía ông bác, cắn răng một cái thành thật giải thích: “Bác ơi, cháu có một người bạn chôn đồ ở đây, vì một số nguyên nhân nên bây giờ chúng cháu muốn đào nó ra. Chỗ bác có công cụ nào không ạ?”

“Chôn đồ?” Ông bác nhìn khoảng đất dưới chân bọn họ, tìm lại ký ức, đột nhiên vỗ đầu như nhớ ra cái gì, “Có phải cái đứa tên là Trình, Trình…”

“ Trình Sơ ạ!” Kỳ Thư Nam vui mừng khôn xiết, vội vàng bổ sung.

“Ừ đúng rồi đúng rồi, là Trình Sơ,” Ông bác gật đầu, “Là một cậu chàng đẹp trai đấy! Tôi có ấn tượng. Cậu ấy nhờ các cháu đào lên à?”

Thời Thần thấy có chút chột dạ, nhưng Kỳ Thư Nam nhanh chóng đáp lại: “Vâng ạ!”

Ông bác quay người về phòng mình lấy xẻng đưa cho Thời Thần.

Thời Thần: “…..”

Cô nhìn cái xẻng không phù hợp với cả thân xa xỉ phẩm của mình, cam chịu số phận cúi đầu đào hết xẻng này đến xẻng khác ở chỗ Tề Thư Nam nói.

Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy lời nhận xét chuyên nghiệp của ông bác: “Cô nhóc, cháu không mấy khi làm việc đúng không? Tư thế không chuẩn lắm. Đưa tay xuống một chút, chân dùng sức đi, dùng sức mà! Đúng rồi đúng rồi…”

Thời Thần vừa đào vừa nghĩ, làm thế nào mà cô từ một người nhàn nhã ăn đồ tráng miệng trong tiệm đồ ngọt lại biến thành một người đào đất trong vường cây nhỏ trường học rồi?

Cho đến khi cảm giác đầu xẻng va phải thứ gì đó, Thời Thần mới dừng lại, di chuyển chiếc xẻng sang một bên, dùng lực.

Quả là cô thuận lợi đào ra một chiếc hộp gỗ, cái hộp không lớn, nhưng vì đã bị vùi trong đất lâu ngày nên bề mặt chiếc hộp đã có dấu vết bị ăn mòn nhẹ.

Ngồi xổm xuống cầm chiếc hộp lên, vỗ bùn đất phía trên đó, khi Thời Thần quay chiếc hộp lại thì thấy trên đó có một khóa mật mã.

Mật khẩu bốn chữ số.

Thử sinh nhật của Trình Sơ, không đúng; cố gắng nhớ lại, thử sinh nhật của Nhiễm Đinh, vẫn sai; thậm chí cô còn thử ngày mà Trình Sơ và Nhiễm Đinh ở bên nhau nhưng vẫn không mở được.

Thời Thần ngẩng đầu nhìn Kỳ Thư Nam.

Kỳ Thư Nam vội muốn chết: “Đàn chị! Hay thử sinh nhật chị đi!”

Thời Thần mím môi.

Cô không nói gì mà cúi đầu xuống, quay số vào 0309.

…Ổ khóa mở tung.

“Em đã bảo rồi mà! Đàn chị, khẳng định mọi thứ trong hộp này đều liên quan đến chị đó, tiền bối Trình Sơ khăng khăng không cho em nói chị biết, chẳng lẽ định chôn trong đất nhiều năm ai cũng không biết à?”

Trong lòng Thời Thần cũng trở nên có chút phức tạp.

Cô thật sự không nghĩ tới mật khẩu của chiếc hộp này hóa ra lại là sinh nhật mình, càng không biết trong chiếc hộp này có những thứ gì.

Trình Sơ rất cẩn thận tỉ mỉ, có lẽ vì sợ đồ trong hộp bị ẩm nên còn bọc một tầng túi ni lông bên ngoài.

Bên trong hộp cũng không có nhiều đồ, một cuốn sổ, một phong thư, một xấp tranh vẽ bằng bút chì và một bút ghi âm.

Nhìn Thời Thần muốn mở túi nilon ra, Kỳ Thư Nam nhanh chóng ngăn cô lại.

“Đàn chị, mấy thứ này chắc có liên quan gì đó đến chị, chị cứ cầm hộp này về nhà nhìn từ từ tự xem nhé. Còn nữa, đàn chị, em rất thích chị, lúc đó chị đã giúp em rất nhiều ạ.”

Cô nàng lại nở nụ cười: “Vẫn là câu nói kia, đàn chị Thời Thần, bất kể bây giờ chị còn thích tiền bối Trình Sơ hay không, hay là thích ai khác, em đều hy vọng chị có thể biết được chân tướng năm đó, càng mong chị có thể thật sự hạnh phúc.”

Thời Thần hơi dừng lại, trong lòng chợt cảm xúc lẫn lộn.

Cô cúi thấp đầu.

Thực ra thì mấy năm qua, cô rất ngại nhớ lại những chuyện hồi cấp 3 ——

Dù quá trình có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì sau khi có kết cục như vậy, dường như nó cũng chỉ lộ ra mình đã từng ngu ngốc đến đáng thương mà thôi.

Thấy vẻ mặt chân thành của Kỳ Thư Nam lúc này, Thời Thần đột nhiên nhớ ra trường cấp ba của cô có vẻ cũng không tệ lắm.

Nhìn xem, ít nhất còn có một đàn em nói với cô, thực sự hy vọng mình có thể hạnh phúc.

Kỳ Thư Nam dường như nhìn ra được Thời Thần nghĩ gì, khẽ mỉm cười rồi tiến lại gần Thời Thần một bước.

Cô nàng đưa tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy Thời Thần.

“ Đàn chị, hình như em chưa nói với chị, thật ra em rất sùng bái chị.” Kỳ Thư Nam dừng lại, “Vốn dĩ em định đến Minh Lễ học cấp 3, nhưng năm lớp 9 em đến Trung học số 1 nghe được phát thanh của chị, ngay lúc đó em đã yêu giọng nói của chị mất rồi. Em cũng không hiểu vì sao nhưng tóm lại thì buổi phát thanh của chị hôm đó đã cho em dũng khí và động viên cực lớn, nên em đã không chút do dự chọn đến Trung học số 1, còn đăng ký xin tham gia vào đài phát thanh.”

Thời Thần há miệng thở d*c nhưng không nói nên lời.

“Đàn chị, có thể lúc đó chị nghĩ Trung học số 1 có rất nhiều người đang cười nhạo chị không dè đặt, nhưng thực ra…” Kỳ Thư Nam cười, “Không biết có bao nhiêu người lén lút hâm mộ chị có thể dũng cảm như vậy. Không phải ai cũng không chút cố kỵ gì theo đuổi người và chuyện mình thích, nhưng, ít nhất thì chị có thể.”

*****

Thời Thần được khen là “dũng cảm”, lúc này lại đang làm ổ trên ghế trong phòng, nhìn vạt dưới túi ni lông đặt dưới ngọn đèn trên bàn, bỗng luống cuống tay chân.

Thậm chí trong phút chốc cô còn cảm thấy không có dũng khí để mở ra, cúi đầu nuốt nước miếng.

Cúi đầu, Thời Thần hít một hơi thật sâu, đưa tay mở niêm phong chiếc nilon.

Đầu tiên, cô nhìn vào xấp tranh vẽ bằng bút chì.

Là một xấp giấy A4, được kẹp vào bảng bằng kẹp, trên mặt tờ giấy A4 bên ngoài không có hình vẽ, nhưng là nét chữ tiêu sái đẹp mắt của Trình Sơ ——

“Sao băng của tớ.”

Dưới cùng là một câu thơ được cậu chép lên, “Chuyện khác không nơi nói, trái tim là ngân hà.”*

* Câu cuối cùng trong bài Xuân nhật dã hành (春日野行) của Ôn Đình Quân

Kỵ mã đạp yên toa, thanh xuân nại oán hà.

Điệp linh triêu phấn tẫn, nha bối tịch dương đa.

Liễu diễm khi phương đái, sơn sầu oanh thúy nga.

Biệt tình vô xử thuyết, phương thốn thị tinh hà.

Sau đó viết tên của Trình Sơ.

Thời Thần thầm nhẩm lại câu thơ kia trong lòng, mấp máy môi, lật sang trang đầu tiên.

Suy cho cùng thì tranh vẽ bằng bút chì, dù có thể thấy Trình Sơ đã giữ gìn rất cẩn thận, nhưng vẫn có dấu vết phai màu.

Ngay cả tờ giấy A4 cũng không được trắng mà hơi ngả vàng, như có bộ lọc đặc biệt dành riêng cho thời gian.

Bức vẽ bằng bút chì mô tả một cô gái trong bộ đồng phục học sinh, mái tóc buộc đuôi ngựa cao, tay cầm một cốc trà sữa vừa đi về phía trước vừa cười nói cùng các bạn.

Khuôn mặt cô gái không vẽ kỹ cho lắm, chỉ là vài nét bút nhưng vẫn vẽ lên được thần thái chấn trên người cô ấy.

Dáng người dong dỏng cao, nhan sắc xinh đẹp đã bắt đầu trổ mã, nhưng dường như vẫn còn chút gì đó của của tuổi thiếu nữ nổi loạn.

…..

Là cô.

Phía dưới là một hàng chữ của Trình Sơ.

“Mùa hè sắp kết thúc, có người nói với tôi, rằng cô ấy rất thích tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi