KHI EM TỎA SÁNG

Cảm xúc cuối cùng cũng nguôi ngoai, Thời Thần lại thở dài.

“Quên đi, chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi, tôi cũng không nên nói ác như vậy.” Cô ngẩng đầu nhìn Trình Sơ, “Tôi xin lỗi vì những gì tôi mới nói vừa rồi”.

…Cũng không nên trách cậu.

Có trách thì chỉ trách số phận thích trêu đùa.

Nói cách khác, chỉ có thể trách cô thật sự không có duyên với Trình Sơ.

“Tôi…” Vẻ mặt và giọng nói của Trình Sơ đầy đau khổ, “Tôi cũng không biết mọi chuyện lại như vậy, tôi chỉ nghĩ rằng sau khi tỏ tình nhiều lần mà không có kết quả nên cậu nản lòng không còn thích tôi nữa, thích người khác. “

Thời Thần cụp mắt gật đầu.

“Cậu nói đúng.” Cô cực kỳ bình tĩnh. “Tôi chán nản đến mức không còn thích cậu nữa, cũng thích người khác rồi. Chẳng qua là, không phải ba năm trước, mà là nửa tháng trước.”

Thần sắc Trình Sơ chấn động.

Cậu có hơi không dám tin.

Môi mấp máy rồi lại khẽ cử động, cậu mới sầu muộn hỏi, “…Là Từ Lâm Thanh phải không?”

Thời Thần có chút không đành lòng, nhắm mắt lại rồigật đầu.

Trình Sơ mấp máy môi, khóe mắt lóe lên ánh nước, thoáng qua rồi biến mất.

Cuối cùng môi khẽ run cười một cái: “Thật tốt. Cậu ta vẫn luôn rất tốt.”

Trong lòng Thời Thần khó chịu đến mức sắp phát điên.

Cô không nói gì, cũng không biết nên nói gì.

Trình Sơ nuốt nước bọt, hỏi Thời Thần: “Hình như tôi hỏi hay không cũng không khác gì lắm, bây giờ tôi chỉ muốn biết, còn điều gì mà tôi không biết nữa không?”

Thời Thần không đành lòng nói ra, lắc đầu: “Không có.”

Thời Thần luôn giỏi nói dối, Trình Sơ gần như nhìn một cái đã thấu sự do dự của cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Nói đi, tôi đã mất rất nhiều vì không biết gì rồi, bây giờ, ít nhất hãy cho tôi biết mọi chuyện đi.”

Cô cắn mô! dưới một cái.

“ Trình Sơ,” cô hơi mất mát, “Đến hiện tại tôi vẫn là một người không dễ dàng từ bỏ. Cái đêm mà cậu nhận lời Nhiễm Đinh tôi vẫn không tin được, vì vậy tôi chạy đến dưới nhà cậu, muốn hỏi lý do tại sao cậu lại đồng ý với cô ta, tại sao cậu không thích tôi.”

Trình Sơ ngạc nhiên: “Vậy tại sao tôi…”

Trước khi Trình Sơ hỏi, Thời Thần đã trả lời: “Tại sao không gặp tôi phải không?”

Chuyện này cô chưa bao giờ nói với bất cứ ai.

Ngay cả Tạ Vân Trì cũng không biết gì.

“Tối đó tôi đợi dưới nhà cậu, gọi điện thoại cho cậu rất nhiều lần nhưng cậu không nhận.” Cô cười, “Tôi đứng dưới nhà cậu đợi rất lâu, cực kỳ lâu, chờ đến khi điện thoại cũng không còn pin. Rồi lúc rạng sáng bốn năm giờ, tôi thấy cậu vội vã xuống lầu, muốn chạy lên trước nhưng cậu hoàn toàn không phát hiện ra tôi, vội vàng… cõng Nhiễm Đinh chạy xa.”

Sau khi về đến nhà hôm đó, cô đã bẻ gãy sim điện thoại rồi vứt đi, sau đó sốt cao một trận.

Chỉ là sau khi cơn sốt hạ xuống, cô bị chán ăn trong một thời gian dài.

… Vốn cho là sẽ không bao giờ muốn nhắc lại chuyện này nữa, Thời Thần không ngờ cô vẫn có thể kể bằng giọng điệu bình thản như vậy.

“Thực ra thì trước đó tôi luôn nghĩ vấn đề duy nhất giữa hai chúng ta là cậu không thích tôi mà thôi,” Thời Thần hơi dừng lại, “Hôm nay mới nhận ra không phải vậy. Có nhiều vấn đề hơn là cậu không thích tôi lắm, bất kể là Nhiễm Đinh, hay sự do dự của cậu, hoặc là cậu không thích giải thích cũng không hỏi tôi, tôi quá phô trương…”

Cô trầm mặc thở dài, cuối cùng thừa nhận: “Tất cả đều là trở ngại.”

Trình Sơ mấp máy môi, mày càng nhíu sâu, không nói gì.

“Nếu sau này cậu có thích một cô gái nữa,” Thời Thần cười cong mắt nhìn cậu, “Cậu nhất định đừng suốt ngày cau có với cô ấy, mà hãy mỉm cười với cô ấy nhiều hơn. Có phải tôi chưa từng nói với cậu không nhỉ, lúc đầu tôi thích cậu vì bắt gặp cậu cho một bé mèo hoang ăn, còn cười với nó, tôi đã thấy cậu vô cùng ấm áp.”

…Đó là khi cô vừa mất mẹ, cực kỳ khát vọng hơi ấm nhất.

“Tôi…” Trình Sơ nói được nửa chừng rồi lại nuốt trở vào.

Cậu không muốn tăng thêm gánh nặng cho người con gái trước mặt mình, nhưng hình như cậu cảm thấy mình không thể yêu ai khác được nữa.

Trình Sơ mấp máy môi, nhướn mày, nhoẻn miệng cười với Thời Thần.

Mũi của Thời Thần lập tức hơi xót, không nhịn được cắn mô!.

“Thời Thần, chúc cậu hạnh phúc.”

Trình Sơ cười nói với cô, như thể đang đọc lá thư kia cho cô nghe.

“Nếu như có một ngày cậu không thích Từ Lâm Thanh nữa, hay muốn từ bỏ cậu ta, cậu hãy…” Cậu dừng lại một chút, như thể đè lại cảm xúc, “Quay đầu lại nhìn một chút.”

Cậu chắc chắn vẫn sẽ ở đó, nhìn theo bóng lưng của cô.

Thời Thần hít sâu vài hơi, cố gắng nuốt vào trong những giọt nước mắt, gắng sức mỉm cười với Trình Sơ.

“Cũng chúc cậu hạnh phúc.”

Cái kiểu hình ảnh chúc nhau hạnh phúc thế này, e rằng là Thời Thần của mấy năm trước, à không, thậm chí là Thời Thần mấy tháng trước, rồi Thời Thần ngày hôm trước, cũng mãi mãi sẽ không nghĩ tới.

Dường như cũng chỉ đến lúc này, Thời Thần mới cảm thấy đoạn quá khứ mà cô không thể buông bỏ kia đã chân chính trôi qua.

Nỗi ám ảnh của cô thực sự kết thúc tại đây.

Trình Sơ lại cười với cô, trong đôi mắt đẹp đầy lưu luyến, sau đó quay đầu chuẩn bị rời đi.

“ Trình Sơ.” Thời Thần đột nhiên gọi cậu.

Trình Sơ đứng lại, không quay đầu.

“Tôi còn một câu nữa muốn hỏi cậu.” Cô do dự, “Trong chiếc hộp của cậu có một tấm bưu thiếp về biển và tấm lưng của cô gái mặc váy đỏ, cậu có nhớ không?”

Trình Sơ gật đầu.

“Tấm bưu thiếp đó, là cậu chụp sao?”

Trình Sơ lắc đầu, dừng một chút mới nói: “Là một người bạn trong lớp nói có người muốn giao cho cậu nên đưa tôi trước. Tôi tưởng… là cậu đưa cho tôi.”

Thời Thần ngẩn người.

Năm, bốn, ba, hai…

Cuối cùng Trình Sơ cũng cất bước đi ra ngoài.

Cậu nghĩ, chỉ cần trong vòng năm tiếng đếm mà Thời Thần kêu cậu lại, cậu sẽ lập tức quay đầu, bất kể Thời Thần nói hay làm gì, cậu sẽ không bao giờ buông tay.

Dù cho Thời Thần bảo cậu làm gì, đều được cả.

Thế nhưng, Thời Thần không ngăn cậu lại, cậu không thể nào đếm được tiếng “một” kia.

Trình Sơ ôi Trình Sơ, vậy mà từ bỏ mày cũng không từ bỏ được.

Cậu không dám để cô gái lại nhìn thấy vẻ mặt mình, bước nhanh ra ngoài.

Sau khi Trình Sơ rời đi, Thời Thần ôm ngồi trên chiếc ghế trong vườn hoa, ngồi thật lâu.

Cô không biết mình đang nghĩ gì, hoặc có lẽ là chẳng nghĩ gì cả.

Cũng rất muốn phát ngốc, ở một mình một lúc.

Thậm chí cô còn không biết hiện giờ mình đang cảm thấy thế nào, khổ sở hay là tiếc nuối hay đến mức có một chút nhẹ nhõm, cũng không biết là liên quan đến Trình Sơ hay Từ Lâm Thanh, hoặc là về chính bản thân cô.

Cho đến khi dì Triệu đi ra gọi cô lần nữa: “Thần Thần, Vân Trì gọi cháu ăn cơm, nói bọn họ chờ cháu rất lâu rồi.”

Thời Thần vội vàng đáp lại, đứng dậy sửa sang quần áo rồi mới đi vào trong: “Không phải cháu đã bảo đừng đợi cháu rồi ạ? Mọi người cứ ăn trước là được mà.”

Dì Triệu cười nói: “Vân Trì cũng nói như vậy, mà ngài nói không chờ cháu ăn cơm thì ra gì nữa.”

Dì Triệu đã làm việc trong nhà họ nhiều năm, luôn gọi bố cô là ngài.

Thời Thần im lặng một lúc rồi mỉm cười bước vào phòng ăn.

Bố Thời cau mày nhìn cô con gái đi vào: “Thật là, đến giờ cơm rồi còn không ăn, đi đâu đấy?”

Bố Thời thường nói chuyện như vậy, Thời Thần cũng không quá vui vẻ trả lời.

Hôm nay, cô không biết tâm trạng mình kiểu gì, mềm giọng giống như cô của từ lâu từ lâu trước kia nũng nịu với bố: “Bố ~ con đâu có cố ý đâu mà, cảm ơn bố đã đợi con ăn cơm ạ.”

Rồi sau đó còn gật đầu với mẹ của Tạ Vân Trì bên cạnh, lễ phép khéo léo: “Cũng trì hoãn cô Trầm ăn cơm rồi ạ.”

Hiếm khi thấy thái độ Thời Thần như vậy, ngay cả Tạ Vân Trì cũng kinh ngạc, cau mày nhìn dì Triệu: “Dì Triệu, dì gọi bác sĩ Ngải qua kiểm tra thân thể cho Thần Thần chút đi ạ? Xem có phải bị sốt cháy hỏng đầu óc rồi không?”

Bác sĩ Ngải là bác sĩ gia đình của nhà họ.

Thời Thần: “…..”

Cô lườm mắt nhìn: “Anh!”

Tạ Vân Trì phá lên cười.

Bố Thời khẽ mấp máy môi, nhất thời không nói được lời nào.

Cười một hồi, anh như thể mới hồi thần vẫy tay với Thời Thần: “Còn không mau đến ăn cơm?”

Thời Thần mỉm cười ngồi vào chỗ dành riêng cho cô.

Bảo hôm nay ăn lẩu, Thời Thần nhìn một đĩa cánh gà bên cạnh, quay đầu hỏi Tạ Vân Trì, “Gì đây ạ?”

“Cánh gà coca.”

Thời Thần cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, gắp một miếng bỏ vào miệng, sau đó gật đầu khen: “Ừm, ai làm món này thế ạ? Ngon, ngon thật đó.”

Tạ Vân Trì ung dung đáp: “Từ Lâm Thanh.”

Tác giả có điều muốn nói:

——————————————

Thật ra thì mình viết 2 chương này lâu lắm rồi, bây giờ mới bung ra đó, mặc dù mình thực sự không có bản thảo = =

Nói thật thì mình chưa bao giờ thấy Trình Sơ đã làm gì sai, chỉ có thể nói rằng lập trường của cậu ấy cũng giống như tính cách của cậu ấy thôi.

Yêu mọi người, chúc mọi người một ngày lễ tình nhân vui vẻ nhó, hôm nay cũng gửi phong bao lì xì, ngày mai gặp lại

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi