KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 3)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Khi nhìn thấy khuôn mặt kia, Cố Việt Trạch hơi hoảng hốt.

Khuôn mặt người này sao lại quen mắt như vậy?

Hình như... Hơi giống Diệp Oản Oản ở buổi mừng thọ của Diệp lão gia tử...

Nhưng mà khí chất lại khác xa nhau một trời một vực, còn khác cả giới tính.

Khuôn mặt tương tự nhau có vô số người, đặc biệt là giới giải trí này, phẫu thuật thẩm mĩ vô số, nên tương tự nhau cũng không ít, vì thế Cố Việt Trạch cũng không để ý nhiều.

Chỉ là khi thấy thanh niên này, Cố Việt Trạch không khỏi nhớ lại ngày ấy Diệp Oản Oản giải trừ hôn ước làm anh ta mất mặt ra sao, vì thế sắc mặt càng thêm khó coi.

Phần lớn thương nhân đều tin vào vận thế phong thủy, mỗi năm đều sẽ đến chùa quyên tiền nhan đèn.

Cho nên đột nhiên có người nói vận thế của anh ta không vượng, đương nhiên Cố Việt Trạch không thoải mái.

Tiếp xúc với đôi mắt âm trầm của Cố Việt Trạch, đáy mắt Diệp Oản Oản hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Sao vậy? Cố tổng không tin? Không bằng tôi tính cho Cố tổng một quẻ miễn phí?"

Cố Việt Trạch lạnh lùng nhìn cô, quay người lại, hoàn toàn không để ý tới cô, rõ ràng chỉ xem cô là một thằng hề đang nhảy nhót.

Trình Mạn Ni xen vào: "Cố tổng, đừng chấp nhặt với hạng người này, chỉ biết vờ thần bí lừa gạt người khác. Nếu biết đoán mệnh, thì không bằng tới chùa miếu ở đi, tới đây làm gì?"

Diệp Oản Oản nhún vai, chậm rãi nói: "Nếu Cố tổng hối hận, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào nha!"

Trình Mạn Ni chửi thầm: "Đồ thần kinh..."

Diệp Y Y nhìn lướt qua thanh niên này, nhưng cũng không mở miệng.

Mọi người chỉ cho rằng Diệp Oản Oản cố ý chọc giận Cố Việt Trạch, lấy lại danh dự cho Hoàn Cầu, cho nên cũng không đặt lời của cô trong lòng.

Thấy những người đó tức không nói nên lời, Kiều Khả Hâm bật cười: "Tiểu tiên sinh bói toán, nói hay lắm! Nếu không có Thiên Vũ ngồi giữa làm bóng đèn, chị đây nhất định phải hôn cậu!"

Diệp Oản Oản: "..." Thật may là Hàn Thiên Vũ ngồi giữa!

Hàn Thiên Vũ cũng bó tay, bất đắc dĩ nói: "Diệp Bạch, lời vừa rồi của cậu tuy lấy được khí thế nhất thời, nhưng chờ có kết quả không phải sẽ bị vả mặt hay sao?"

Con ngươi Diệp Oản Oản như mang theo cả bầu trời sao: "Nhưng nếu tôi đoán đúng thì sao?"

Hàn Thiên Vũ bị ánh mắt của thanh niên làm cho ngây người, anh ấy bật cười: "Cậu đoán đúng đương nhiên là tốt nhất, nếu thế thì về sau tôi sẽ gọi cậu là thần tiên sống!" 

Hàn Thiên Vũ nói xong, không biết nghĩ đến cái gì, đầu tiên nhìn thoáng qua Kiều Khả Hâm, sau đó nhìn về phía Diệp Bạch, sắc mặt đột nhiên có chút quỷ dị.

Thấy sắc mặt Hàn Thiên Vũ không đúng cho lắm, Diệp Oản Oản hỏi: "Sao vậy?"

Hàn Thiên Vũ ho nhẹ một tiếng, gật đầu nói: "Có phải cậu đã quên cậu đã cá cược với chị Hâm rồi không?"

"Hả? Cá cược cái gì?" Diệp Oản Oản khó hiểu.

Quả nhiên đã quên.

Hàn Thiên Vũ đỡ trán: "Chính là lần cậu say rượu, cậu nói nếu chị Hâm đạt giải ảnh hậu, chị ấy phải để cậu hôn một cái..."

Giọng nói của Hàn Thiên Vũ vừa rơi xuống, đại não Diệp Oản Oản tức khắc trống rỗng, ngây ngốc ngồi tại chỗ.

Mẹ... Mẹ nó!

Sau khi uống say cô còn làm việc không biết xấu hổ này sao!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi