KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 3)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

"Đội... Đội... Đội trưởng.... Đừng... Đừng... Đừng để... Cảm xúc... Anh..." Cà Lăm đứng dưới võ đài nói ra suy nghĩ của mình.

"Cậu để sư phụ nói đi." Khóe miệng Thập Nhất hơi co quắp.

"Được... Được được..." Cà Lăm gật đầu.

"Ý của Cà Lăm là: Đừng để cảm xúc ảnh hưởng đến anh, lúc thi đấu, toàn bộ cảm xúc đều phải vứt sang một bên." Diệp Oản Oản lên tiếng.

"Vâng!" Thập Nhất kiên định gật đầu.

"Đến đây!" Diệp Oản Oản ngoắc ngón giữa với Thập Nhất.

"Sư phụ, hay là cô ra tay trước đi." Thập Nhất cười nói.

Trong khoảng thời gian đi theo Diệp Oản Oản học tập, Thập Nhất chưa từng thấy Diệp Oản Oản chủ động tấn công, chỉ thấy cô chờ phản kích mà thôi.

Diệp Oản Oản lắc đầu.

Không phải cô không muốn chủ động tấn công, nhưng thật sự chỉ khi mình chịu uy hiếp, cơ thể của cô mới theo bản năng đánh trả.

Nếu cô xuất chiêu trước, loại cảnh giới huyền diệu kia hoàn toàn không có cách nào hiện ra cả.

Cho nên trước mắt, cô chỉ có thể phản công chứ không thể chủ động tấn công.

"Sư phụ, thời gian tôi theo cô học tập chỉ toàn học phản công. Nếu tiến lên sân thi đấu thì phải làm sao bây giờ?" Thập Nhất cười khổ.

Diệp Oản Oản chống cằm trầm tư một lát: "Không phải đơn giản sao, anh chỉ cần để đối phương ra tay trước là được rồi."

"Vậy..." Thập Nhất nhíu mày, sao cứ cảm thấy không đáng tin thế nhỉ?

"Anh thì biết cái gì, cái này gọi là lấy bất biến ứng vạn biến, thuộc về kĩ xảo võ học cao siêu!" Diệp Oản Oản tỏ vẻ trấn định.

"Thật vậy sao?" Thập Nhất hơi nghi ngờ.

"Tôi là sư phụ hay anh là sư phụ?" Diệp Oản Oản rất bất mãn, cô đường đường là kì tài võ học, thế mà đồ đệ lại dám nghi ngờ mình.

"Cô là sư phụ, sư phụ nói rất đúng, là học trò ngu dốt." Thập Nhất vội sửa lời.

Tiếp tục tập luyện, Diệp Oản Oản đứng giữa võ đài, ngoắc ngón tay khiêu khích Thập Nhất: "Tới đánh tôi đi!"

Nhận lấy khiêu khích của Diệp Oản Oản, hai mắt Thập Nhất mở to, siết tay vọt về phía Diệp Oản Oản.

Tay trái Diệp Oản Oản khẽ động, lấy một lực cực kì nhẹ đánh bật lại, bắt đầu tấn công Thập Nhất.

"Tôi không nghĩ gì cả!" Thấy Diệp Oản Oản đã sắp đánh trúng mình, Thập Nhất hô lớn một tiếng, thu lại tất cả nỗi lòng của mình.

Chỉ trong chớp mắt, cơ thể của Thập Nhất có phản ứng theo bản năng, lấy tốc độ cực nhanh bắt lấy nắm đấm của Diệp Oản Oản.

Cà Lăm đứng dưới võ đài thấy thế cũng khiếp sợ.

Từ lúc theo Diệp Oản Oản tới nay, đây là lần đầu tiên Thập Nhất cản được chiêu của Diệp Oản Oản!

"Thành công!" Nhìn bàn tay đang bị mình bóp chặt, Thập Nhất khiếp sợ, sau đó hóa thành hưng phấn, "A ha ha ha, tôi thành công rồi!"

"Bịch!"

Thập Nhất đang đắc ý vênh váo cứ thế bị Diệp Oản Oản đã ngã.

Nhìn Thập Nhất nằm sõng soài trên mặt đất, Diệp Oản Oản thở dài, chậc lưỡi tiếc nuối: "Xem ra anh vẫn chưa thành công đâu."

Ba người tập luyện không ngừng nghỉ, đặc biệt là Thập Nhất và Cà Lăm, vì lần tranh đoạt này nên đã liều mạng luyện tập, tuy bị Diệp Oản Oản đánh rất thảm, nhưng cứ mỗi lần như thế họ lại cảm thấy mình tiến bộ hơn một chút, vì thế hoàn toàn không cảm thấy khổ nhọc gì cả, trong lòng càng thêm hưng phấn.

Trước ngày thi đấu một ngày, bên trong phòng huấn luyện của tiểu đội Ám Nhất.

"Ngày mai hai người thi đấu rồi, huấn luyện dừng tại đây, hôm nay nghỉ ngơi dưỡng sức đi." Diệp Oản Oản nhìn hai người.

"Cảm ơn sư phụ!" Thập Nhất tự tin đáp.

"Cà Lăm, thời gian đi theo sư phụ cậu tiến bộ rất nhiều, lần này cậu muốn lấy một chức phân đội trưởng hẳn sẽ không có vấn đề gì." Thập Nhất nhìn Cà Lăm.

"Đúng... Đúng... Đúng đúng đúng... Đội trưởng... Nói... Đúng!" Cà Lăm gật gù.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi