KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 3)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Việc Cà Lăm khiêu chiến thành công phân đội trưởng Ám Tam nằm ngoài dự đoán của mọi người."

"Cà Lăm, lợi hại lắm!"

"Cái gì mà Cà Lăm, là Phong Huyền Diệc, đội trưởng Phong!" Cà Lăm nghiêm túc sửa lời.

"Đúng đúng đúng! Là Phong Huyền Diệc! Là đội trưởng Phong!" Thành viên phân đội Ám Nhất sôi nổi phụ họa.

Thực lực của Phong Huyền Diệc ở phân đội Ám Nhất không tính là tệ, nhưng so với mặt bằng chung mà nói thì chỉ ở mức bình thường, bởi vì bị cà lăm nên thường xuyên bị cười nhạo khinh thường, nhờ trận chiến này, cuối cùng y cũng được nở mày nở mặt.

"Phong Huyền Diệc khiêu chiến thành công, tạm thay chức phân đội trưởng Ám Tam, phân đội trưởng Ám Tam trở thành ám vệ bình thường, có thể tiếp tục khiêu chiến, nếu thắng Phong Huyền Diệc thì sẽ trở về vị trí cũ."

Hứa Dịch tiến lên võ đài công bố kết quả của lần thi này.

Tuy nói Phong Huyền Diệc khiêu chiến thành công, trở thành phân đội trưởng Ám Tam, nhưng chỉ là tạm thời mà thôi. Trừ phi y có thể giữ được vị trí này đến khi thi đấu kết thúc, nếu không phân đội trưởng Ám Tam sẽ tiếp tục bị đổi người.

"Tôi muốn khiêu chiến anh ta!" Một ám vệ nữ của phân đội Ám Nhị bước lên võ đài.

Cô gái ấy mặc một bộ đồ đen bó sát người, buộc tóc đuôi ngựa cao, khí thế hào sảng, tinh thần phấn chấn.

"Tôi... Tôi... Tôi không đánh... Không đánh... Phụ... Phụ... Phụ nữ!" Phong Huyền Diệc nhìn cô gái đứng đối diện mình.

"Tên cà lăm này thoạt nhìn cũng có chút bản lĩnh, bổn tiểu thư muốn thỉnh giáo một phen." Ám vệ nữ nói.

Khuôn mặt Phong Huyền Diệc hơi nhíu lại: "Nói... Nói... Nói... Nhiều lần... Lần rồi... Tôi tên... Phong Huyền Diệc!"

"Đánh thắng tôi, tôi sẽ không gọi anh là cà lăm nữa." Nữ ám vệ cười.

"Tôi không đánh... Không đánh phụ nữ..." Phong Huyền Diệc trầm tư trong chốc lát, lặp lại lần nữa.

"Hừ, anh xem thường tôi đúng không? Bổn tiểu thư sẽ khiến anh hối hận!" Nữ ám vệ giận dữ, tay phải cầm dao găm lao về phía Phong Huyền Diệc.

Chân Phong Huyền Diệc như giao long mang theo lực trầm thế mãnh quét ngang.

"Vút!"

Cú đá này nhắm thẳng vào dao găm trong tay nữ ám vệ.

Cổ tay nữ ám vệ run rẩy, dao găm bị rơi xuống đất, loạng choạng lui về sau mấy bước.

"Cô... Cô nhận... Nhận thua đi..." Phong Huyền Diệc nhắc nhở.

"Hừ, đừng mơ! Chỉ mới bắt đầu mà thôi!" Nữ ám vệ lại lần nữa lao về phía Phong Huyền Diệc.

Nhưng còn chưa kịp ra chiêu, Phong Huyền Diệc đã khiêng cô ấy lên.

"Anh... Anh muốn làm gì!" Sắc mặt nữ ám vệ đỏ ửng, giận dữ quát.

Phong Huyền Diệc không thèm để ý tới cô ấy, trực tiếp vác người đến mép võ đài.

"Mau thả tôi ra!" Nữ ám vệ cả giận.

"Thả... Ngay thôi..." Phong Huyền Diệc đáp.

Giây tiếp theo, đôi tay y buông lỏng, ném nữ ám xuống võ đài.

"Ra ngoài, Phong Huyền Diệc thắng!" Hứa Dịch tuyên bố kết quả.

Các ám vệ đồng loạt cười lớn, lần đầu bọn họ thấy loại tỉ thí như vậy đấy.

"Ha ha, nói không đánh quả thật là không đánh, đội trưởng Phong quả nhiên có khí phách, trực tiếp vác người đến mép võ đài, đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy!"

"Tôi cũng được mở mang kiến thức rồi!"

Một vài ám vệ trưởng nổi lên thiện ý trêu đùa Phong Huyền Diệc.

Tiếp đó, có vài tinh anh của phân đội trưởng Ám Tam không phục, chạy lên võ đài khiêu chiến, nhưng không ngoại lệ, đều bị Phong Huyền Diệc ném xuống võ đài.

Cuối cùng, không còn người nào khiêu chiến Phong Huyền Diệc nữa. Những người có thực lực mạnh thì đều nhắm đến vị trí tổng đội trưởng, không có hứng thú đi tranh cao thấp với y.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi