KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 3)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

"Còn về quá trình tụi con quen biết..."

Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, tiếp tục giải thích: "Là anh ấy theo đuổi con. Ban đầu con không thích anh ấy, mối quan hệ của con với anh ấy rất căng thẳng, lúc ấy trong lòng con chỉ có Cố Việt Trạch, luôn hi vọng níu kéo được Cố Việt Trạch, làm rất nhiều việc ngốc nghếch, thậm chí xích mích với ba mẹ và anh. Đó là đoạn thời gian con đau khổ và bất lực nhất, nhưng anh ấy vẫn yên lặng ở bên con, không rời bỏ con, che chở con, để con đánh mắng, con dần bị anh ấy làm cảm động, rồi mới chấp nhận tình cảm của anh ấy."

Nghe vậy, Tư Dạ Hàn nhìn thoáng qua cô, biểu cảm rất là... khó có thể hình dung.

Diệp Oản Oản trừng anh. Nhìn em làm gì? Em nói sai sao?

Chẳng lẽ không phải anh theo đuổi em trước sao? Đuổi đến cùng trời cuối đất...

Chẳng lẽ không phải anh không rời bỏ sao? Em tìm đủ loại đường chết anh mà vẫn không chịu thả em...

Còn về đánh mắng... Trước kia em quậy lên còn ít sao, la lối khóc lóc đánh mắng anh, anh chỉ trưng bộ mặt băng lạnh lùng, để em đánh mắng, không đúng à?

Nếu để anh nói, chắc ba mẹ đã bắt em với anh chia tay rồi!

"Hóa ra là vậy."

Nghe đến đó, sắc mặt của ba mẹ Diệp hòa hoãn hơn rất nhiều, khi nhìn Tư Dạ Hàn cũng thấy thuận mắt hơn không ít.

Tuy rằng ba đã mất, mẹ ở nước ngoài, nhưng nó đối tốt với Oản Oản, công việc cũng ổn định.

"Cho nên ba mẹ đừng ôm thành kiến gì với nhan sắc của anh ấy, anh ấy chắc chắc sẽ không làm chuyện gì có lỗi với con, hơn nữa con không xinh đẹp sao? Trông cũng rất không an toàn đấy! Nói thế nào cũng huề nhau!" Diệp Oản Oản nói.

"Con đấy à..." Lương Uyển Quân bất đắc dĩ cười cô, sau đó nhìn về phía Tư Dạ Hàn, nói tiếp, "Nói vậy thì con cũng biết quá khứ của Oản Oản rồi, đứa nhỏ này chịu không ít khổ, cho nên chú dì mới đặc biệt lo lắng, sợ nó lại chịu đả kích, hi vọng nó tìm được một người thành thật kiên định, hi vọng con không để ý."

Tư Dạ Hàn: "Sẽ không."

Lương Uyển Quân thấy Tư Dạ Hàn ăn nói không tốt, nhưng ánh mắt lại sạch sẽ, không giống người có tâm địa xảo trá, tốt hơn loại đàn ông miệng lưỡi trơn tru nhiều, không khỏi có thêm vài phần cảm tình.

Diệp Thiệu Đình trầm giọng dặn dò: "Tình cảm không phải trò đùa, tuy rằng tương lai không biết trước, nhưng chú hi vọng hai đứa có thể nghiêm túc đối đãi nhau giúp đỡ lẫn nhau, hạnh phúc lâu dài."

Tư Dạ Hàn nhìn sang cô gái bên cạnh, đáy mắt thâm trầm tựa như mặt biển mênh mông, lẳng lặng đáp: "Con sẽ bảo vệ cô ấy một đời chu toàn."

Đối diện với đôi mắt trầm lặng của Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản không khỏi sửng sốt, đại khái không ngờ anh có thể nói ra những câu như thế.

Cuối cùng, Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn ăn một bữa cơm cùng "ba mẹ vợ", không khí được xem như hài hòa, bởi vì là lần đầu tiên gặp mặt, ba mẹ cô không hỏi quá nhiều, miễn cưỡng có thể ứng phó.

Tận đến khi trở về Cẩm Viên, Diệp Oản Oản vẫn còn hơi sợ.

Diệp Oản Oản vừa bước lên lầu vừa oán giận lầm bầm với Tư Dạ Hàn, Tư Dạ Hàn vẫn luôn trầm mặc theo sau cô.

Dọc đường đi, anh không nói từ nào cả, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Làm gì có người như anh chứ? Ai lại trả lời ba mẹ vợ như anh! Người không biết còn tưởng anh không thích em, muốn cùng em chia tay đấy! Haiz, may là EQ của em đủ cao, cho dù EQ của anh âm thì chúng ta vẫn có thể trung hòa."

Diệp Oản Oản vừa đi vừa nhìn anh, kết quả không cẩn thận bước sai bục, cơ thể lập tức mất cân bằng: "A..."

Thật may, Tư Dạ Hàn vẫn luôn đi sau lưng cô, vững vàng đỡ cô vào lòng.

"Ối..."

Đứng không vững...

Diệp Oản Oản thè lưỡi, muốn nói tiếp, giây tiếp theo, tầm mắt cô chợt tối lại, Tư Dạ Hàn bổng nhiên cúi người, hôn cô...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi