KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 4)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Diệp Hồng Duy nhìn sang gia đình Diệp Thiệu An: "Cho Mộ Phàm một câu xin lỗi đi."

Cái gì? Bị đánh ngược rồi còn phải xin lỗi?

"Thất thần cái gì? Cả việc nhỏ thế này cũng làm không được, khiến cả nhà gà chó không yên!"

Thấy lão gia tử tức giận, Diệp Thiệu An chỉ có thể bất đắc dĩ xin lỗi: "Cháu trai, ngại quá, chuyện này chú hai sẽ điều tra rõ."

Lương Mỹ Huyên đè lửa giận xuống: "Thím xin lỗi con..."

Diệp Y Y áy náy lên tiếng: "Mộ Phàm, xin lỗi, hiểu lầm em rồi. Xem tình hình thì có vẻ có người muốn hãm hại em, ba mẹ chị cũng không biết nên mới làm thế."

Diệp Mộ Phàm hào phóng xua xua tay: "Thôi, về sau có chậu phân gì đừng giội lên đầu tôi là được!"

"Con đấy à, nếu không phải hành vi ngày thường của con quá hoang đường, người ta sao có thể hoài nghi con được chứ?" Đàm Nghệ Lan giận dữ quở trách, nhưng giọng điệu lại thân mật hơn không ít.


Diệp Mộ Phàm vội đáp: "Bà nội, con biết sai rồi, con đã hối cải để bắt đầu lại, cố gắng làm người, con sẽ cùng Oản Oản học tập thật tốt!"

Đàm Nghệ Lan nghe vậy thì nhìn sang cháu gái nhỏ đang an tĩnh đứng một bên.

Mấy năm này Diệp Oản Oản ở bên ngoài nháo đến gà bay chó sủa, khiến mình thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, quả thật làm Diệp gia mất hết mặt mũi.

Bà nghe nói ở lễ mừng thọ, nha đầu này đại biến, vốn dĩ bà còn chưa tin, hôm nay tận mắt thấy, quả nhiên thay đổi không nhỏ.

"Nghe nói con thi đậu Đế Truyền, là thủ khoa môn văn?" Đàm Nghệ Lan nhìn qua Diệp Oản Oản một lượt.

Diệp Oản Oản cụp mắt: "Vâng, bà nội."

"Ừ, không tệ, lên đại học phải chăm chỉ đọc sách, đừng làm Diệp gia mất mặt."

"Dạ, con sẽ."

Tuy rằng thái độ của Đàm Nghệ Lan không thể coi là gần gũi, nhưng so với thái độ không thèm để tâm trước kia thì đã cải thiện hơn nhiều.


Đối với thái độ ngoan ngoãn nghe lời của Diệp Oản Oản, Đàm Nghệ Lan hơi kinh ngạc, trước kia bất kể bà nói cái gì, nha đầu này đều sẽ tranh cãi, hiện giờ tính tình đã trầm ổn hơn không ít, quả nhiên ra ngoài xã hội gặp trắc trở mới có thể hiểu chuyện.

Tuy rằng bà không thích Lương Uyển Quân, con trai cả lại làm bà quá thất vọng, nhưng Oản Oản và Mộ Phàm đều là cháu của bà, nếu không phải quá mức tức giận, sao bà lại nguyện ý đuổi hai đứa nhỏ ra khỏi nhà không nhận chứ, khiến gia đình chia lìa.

Đàm Nghệ Lan tiếp tục nói: "Buổi tối đều ở lại đi, về nhà cùng nhau ăn một bữa cơm!"

Vợ chồng Diệp Thiệu Đình cảm thấy rất khó tin, suốt hai năm nay, đây là lần đầu tiên mẹ chủ động bảo gia đình họ về nhà...

Về phần sắc mặt của gia đình Diệp Thiệu An, có thể tưởng tượng ra.


Đúng là tiền mất tật mang mà...

Buổi tối, nhà cũ.

Diệp Mộ Phàm vốn rất biết dỗ vui người khác, chỉ là sau khi gia đình phá sản, hoàn cảnh sống chênh lệch quá lớn, làm anh bắt đầu hận đời, cũng không chịu thân cận với ông bà nội nữa.

Lúc này toàn bộ thiên phú của Diệp Mộ Phàm được phát huy toàn diện, cả bữa cơm đều chọc cho nhị lão vui vẻ, khiến gia đình Diệp Thiệu An ngồi bên cạnh chỉ biết tái mặt.

"Bà nội, móng heo này để cho thím hai ăn đi, da bà nội tốt như vậy, căn bản không cần ăn thứ này!"

"Con đấy à, đừng có ba hoa! Bà cảnh cáo con, tuy rằng lần này con oan uổng thật, nhưng con đừng tưởng bà sẽ bỏ qua những việc hoang đường con làm thường ngày, bà và ông con xây dựng gia nghiệp từ hai bàn tay trắng, dành ra mấy chục năm phấn đấu mới khiến gia nghiệp phát triển như vậy, ông bà không có khả năng giao Diệp gia cho một người không có chí cầu tiến!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi