KHI GIÁ ĐÔNG GẶP NẮNG GẮT (QUYỂN 4)

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Trên màn hình di động là tin tức mới nhất của giới giải trí.

Tiêu đề là "Giáo chủ thời thượng Trầm Mộng Kỳ trình diễn hiện trường tai nạn xe cộ", đi kèm là hình ảnh Trầm Mộng Kỳ mặc quần da, trang phục đua motor, tóc xoăn như cây bắp, quả thật có thể nói là gây shock.

Bình luận bên dưới ban đầu là fans Trầm Mộng Kỳ tung hô, sau đó bị người qua đường và một bộ phận người thuộc giới thời trang mắng chửi.

[ Đây mà gọi là maverick sao? Tôi nghĩ là đầu óc nhà tạo mẫu có vấn đề mới đúng! ]

[ Chẳng đẹp chút nào, xấu chết đi được. Đó mà là thời thượng á? Có vũ nhục thẩm mĩ của chúng ta quá không vậy? ]

[ Không ngờ giáo chủ thời thượng cũng có tạo hình sai lầm như vậy, bộ trang phục này thật tệ, đoán chừng là muốn bắt chước Kiều Khả Hâm nhưng không bắt chước được vẻ đẹp trai siêu sái của cô ấy, nhái không đến nơi đến chốn! ]


[ Tôi đột nhiên phát hiện mông của Trầm Mộng Kỳ rất lép, đùi cũng rất thô! Vậy mà trước kia tôi không phát hiện, còn nghĩ dáng người cô ta siêu đẹp nữa... ]

...

Diệp Mộ Phàm im lặng nhìn những bình luận đó.

Những trang phục anh thiết kế cho cô ta trước giờ đều rất để tâm, cố ý che khuất khuyết điểm của cô ta, đương nhiên bọn họ không phát hiện.

"Thấy sao, có vui lên chút nào không?" Diệp Oản Oản hỏi.

Gần đây anh luôn cảm thấy em gái mình trở nên xa lạ, nhưng sự quan tâm đến mình trước nay vẫn không thay đổi.

"Người không quan trọng mà thôi." Diệp Mộ Phàm đáp.

Vì loại người đó mà lãng phí bất kì cảm xúc gì đều không đáng.

...

Cùng lúc đó, giải trí Tụ Tinh.

Trầm Mộng Kỳ tức giận xé tờ báo trên bàn, tức giận trừng người đàn ông ở đối diện: "Hà Tuấn Thành, anh làm cái gì đấy? Không phải nói bộ quần áo tuyệt đối không có vấn đề sao?"


"Khụ... Bộ quần áo đó quả thật không có vấn đề... Lúc trước Kiều Khả Hâm cũng sử dụng tạo hình giống vậy... hiệu quả vô cùng kinh diễm..."

"À, cho nên ý của anh là không phải tạo hình có vấn đề, mà là tôi có vấn đề?"

"Mộng Kỳ, em đừng kích động, anh không có ý này, em trời sinh đã đẹp, đương nhiên mặc gì cũng đẹp, là do mắt bọn họ mù!"

"Hà Tuấn Thành, anh đừng giả ngu với tôi. Tôi sắp tham gia thịnh điển Thời Thượng Phong Vân rồi, nếu lại xảy ra chuyện gì, anh biết hậu quả rồi đấy!"

"Mộng Kỳ... Mộng Kỳ..."

Trầm Mộng Kỳ đóng mạnh cửa, mũi Hà Tuấn Thành đụng phải cửa, vẻ mặt âm u như tro tàn.

"Đáng chết!"

Đều do thằng oắt con vô dụng Diệp Mộ Phàm kia!"

Xem ra phải hạ hết vốn liếng rồi...

Ngày đầu tiên đi làm, Diệp Mộ Phàm bận vắt chân lên cổ, không được nghỉ ngơi chút nào, chỉ là loại cảm giác bận rộn này lại khiến anh cảm thấy phong phú và vô cùng hưởng thụ.


Vừa lên xe ra về, chuông di động đã vang lên...

Nhìn thấy tên người gọi, sắc mặt Diệp Mộ Phàm lập tức nổi bão, là Hà Tuấn Thành gọi đến.

Vẻ âm trầm trên mặt Diệp Mộ Phàm lui đi rất nhanh, biến thành vẻ thờ ơ: "Alo?"

"Alo, Diệp thiếu, có thời gian rảnh không? Chúng ta nói chuyện đi!" Hà Tuấn Thành niềm nở mở miệng.

"Ồ? Có việc gì?" 

"Việc lần trước quả thật là do tôi không đúng, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, năm đó Diệp thiếu gia cũng là người đào hoa, hà tất phải so đo như vậy!"

"À..." Diệp Mộ Phàm cười một tiếng, "Nói xong chưa?"

Hà Tuấn Thành nuốt nước bọt, sợ anh cúp máy nên vội nói: "Tôi nghĩ vì để thể hiện sự chân thành của mình, chỉ cần cậu đồng ý trở về giúp tôi, tiền lương đảm bảo khiến cậu hài lòng!"

Vào lúc này, Diệp Mộ Phàm đã hoàn toàn không có vẻ hung bạo như đêm đó, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve chìa khóa xe trong tay: "Được thôi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi