KHI HOÀNG ĐẾ XUYÊN TỚI: CÔ DÂU THỨ CHÍN CỦA TỊCH GIA!


"Mơ đi! Hồng Liên là của tôi! Cho dù tôi có chết cũng phải cầm theo nó!"
Tử Sở Tuyên không hề cho anh ta mặt mũi mà từ chối.
Ở cái thế giới xa lạ này, cô chỉ có duy nhất Hồng Liên làm bạn.

Muốn cô giao ra, trừ phi cô biến mất trên cõi đời này!
"Cô nãi nãi à, tôi chỉ vì con dao cổ đó mà không chỉ bay mấy 300 tỷ mà còn bị lão gia tử ở nhà khóa hết thẻ tín dụng, hiện tại tôi chính là một xu không dính túi đấy!
Nghĩ lại thì Hồng Liên còn có thể quay lại với cô cũng một phần là nhờ Tôn Dịch Trước khi ở trong chùa, trụ trì đã dậy làm người phải biết rộng lượng, đặc biết là Hoàng Đế, như vậy mới có thể trị quốc được.
Nếu vậy thì để cô trả lại cái thẻ đen hôm qua mà cô đã lấy của anh ta!
"Tôi sẽ không giao Hồng Liên ra.

Bất quá, tôi có thể trả lại cái thẻ đen hôm qua cho anh!"
Nói xong cô từ trong túi lấy ra chiếc thẻ đen có ghi tên Tôn Dịch đưa cho anh ta.

Nhưng có vẻ như Tôn Dịch vẫn còn muốn lấy Hồng Liên.
"Nhưng mà..."
"Còn dám nói thêm một câu nào tôi liền giết anh!"
Ánh mắt Tử Sở Tuyên trở lên sắc biến, dọa Tôn Dịch lùi lại hai bước.
Mẹ ơi! Rốt cuộc thì Tịch Gia đã rước phải cái thứ gì về thế này?
Tử Sở Tuyên nhìn ngó xung quanh, ngoại trừ hai chiếc xe và bốn người đang đứng ở đó ra thì không còn gì khác.

Hai chiếc xe này chắc là của bọn họ.

Vậy xe mà Tịch Lão phu nhân gọi cho cô đâu?
"Xe mà lão phu nhân gọi cho tôi đâu?"
"Lão phu nhân? Cô hiện tại đã Tịch thiếu phu nhân, đáng lẽ phải gọi bà ấy là bà nội mới đúng chứ?"
"Anh tưởng tôi ngốc tới mức không biết gì chắc.

Thân phận Tịch thiếu phu nhân hiện tại của tôi chẳng qua cũng chỉ là cái cớ ngăn chặn mấy tin nhảm bên ngoài về Tịch Mặc Thương!"
Tôn Dịch nghe cô trả lời như vậy thì có chút kinh ngạc.

Anh không nghĩ cô lại thẳng thần như vậy nói ra mà không chút ngần ngại.
"Còn nữa, hôm qua tôi đã nói với anh ta nửa năm sau tôi sẽ chủ động rời đi Tịch Gia.

Không cần đợi đến cái lúc mà anh ta tìm được tình yêu đích thực!"
"Cô có biết có bao nhiêu người mơ tưởng tới cái vị trí Tịch thiếu phu nhân này không?"
"Anh thích hả? Tôi cho anh đó!"
"Cô bị điên à? Bổn thiếu là thẳng được hay không?"
Tử Sở Tuyên và Tôn Dịch đứng khá gần.


Ít nhất nhìn từ góc độ của Tịch Mặc Thương, hai người đó giống như đang dựa sát lại gần nhau vậy.
Tần Phong đứng gần anh ta nhất, bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm dần, không khỏi rùng mình một cái.
Kỳ quái, bây giờ đang là giữa hè sao lại lạnh thế nhỉ?
Lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy sắc mặt của Tịch Mặc Thương khá kém, không khỏi thắc mặc
"Tịch Tổng, mấy tài liệu này có vấn đề gì sao?"
"Không!"
Chẳng qua là bỗng nhiên có chút ngứa mắt!
Tần Phong gãi đầu, trong lòng càng khó hiểu hơn.
Tài liệu nếu không có vấn đề gì vậy sao sếp lại khó chịu chứ?
Tử Sở Tuyên đứng chờ thêm 15 phút nữa vẫn chưa có xe.

Bỗng nhiên cô nghĩ tới một chuyện.
"Này, Tôn Dịch!"
"Không lẽ cô lại lốn lấy thẻ của tôi?"
Tôn Dịch nghe thấy cô gọi liền bày ra tư thế đề phòng, lùi lại vài bước.
"Tôi chỉ là muốn hỏi anh vài chuyện mà thôi.

Có cần đề phòng vậy không?"
Cái dáng vẻ này người nào không biết còn tưởng cô là ác bá chuyên đi ức hiếp người khác không bằng vậy!
"Cô muốn hỏi cái gì?"
"Tôi biết một chút kiến thức về đồ cổ.

Vậy giám định mấy thứ đó có tiền không?"
"Đương nhiên là có! Mà cô biết bao nhiêu về đổ cổ chứ?"
"Một chút kiến thức cơ bản! Tôn thiếu gia, anh đam mê đồ cổ như vậy, đưa tôi tới nơi nào đó giám định thử một lần chắc hẳn không khó đâu nhỉ?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi