"Anh đang lo lắng cho tôi sao? Không phải là yêu tôi rồi đấy chứ?"
"Tôi sẽ không yêu bất kỳ ai hết.
Cô bớt ảo tưởng lại đi.
Tôi chỉ là không muốn bà nội phải nhọc lòng chuyện của cô thôi!"
"Không yêu ai sao? Chắc không phải là anh thật sự thích đàn ông đó chứ?"
Ánh mắt Tử Sở Tuyên nhìn Tịch Mặc Thương hiện lên vài phần tò mò cùng nghiên cứu.
Tịch Mặc Thương bị cô nhìn đến đen cả mặt.
"Anh thật sự thích đàn ông sao? Vậy hóa ra đây chính là lý do anh chán ghét phụ nữ sao?Sao anh không nói ra để bà nội anh đỡ phải cưới vợ cho anh.
Dù sao đã yêu một người thì cần gì phải giấu chứ!"
Mặt Tịch Mặc Thương càng đen hơn, thật muốn bóp ch.ết người phụ nữ này!
"Tôi không thích đàn ông! Giới tính của tôi bình thường!"
Tịch Mặc Thương gằn từng chữ.
Gương mặt Tử Sở Tuyên bỗng nhiên bừng tỉnh như hiểu ra chuyện gì đó.
"Anh không thích đàn ông, vậy có nghĩ là anh không được!"
"Minh Nhạc Y!"
Đúng là bên ngoài đồn rất nhiều về Tịch Mặc Thương nhưng to gan dám nói trước mặt Tịch Mặc Thương như Tử Sở Tuyên thì đúng là lần đầu tiên.
"Muốn biết tôi có được hay không, thử là biết ngay!"
"Thử thế nào?"
Câu hỏi của Tử Sở Tuyên khiến cho Tịch Mặc Thương ngẩn người trong vài giây.
Ngay sau đó chỉ thấy khóe miệng anh ra nhếch lên, gương mặt để lộ biểu cảm nguy hiểm.
Anh tiến lại gần sát cô, người cúi xuống.
Giương mặt hai người chỉ cách nhau có vài cm.
Tử Sở Tuyên đột nhiên ý thức được chuyện không hay, theo bản năng muốn chạy.
Nhưng với tình hình hiện tại đừng nói là chạy, ngay cả cử động cũng không được.
"Thử thế nào sao? Chính là đem hết quần áo trên người cô c.ởi sạch sẽ, sau đó trong miệng cô sẽ phát ra tiếng kêu r.ên rỉ..."
Thân là Hoàng Đế, bản thân đã sớm được mấy vị ma ma lớn tuổi trong cung dậy những chuyện phòng the này.
Tịch Mặc Thương bói đến đây, Tử Sở Tuyên sao có thể không hiểu.
"Anh dám?!"
Tử Sở Tuyên vừa xấu hổ vừa tức giận.
Chưa ai dám nói mấy lời khiếm nhã đó với cô.
"Cô nói xem tôi có dám hay không?"
"Vậy tôi sẽ cho anh thành thái giám! Dù sao bên ngoài đều nói anh không được, chi bằng cho lời đồn đó trở thành sự thật!"
Không khí thoáng chốc trở lên căng thẳng.
Khi hai con người có cái tôi cao, chưa từng cúi đầu trước bất kỳ kể bào gặp nhau, chẳng khác nào hai quả bom va chạm nhau, một khi nổ chỉ sở sẽ có chuyện lớn.
"Nhạc Y, bác sĩ nói, ngày mai cháu có thể xuất viện về nhà dưỡng thương cũng được!"
Giọng nói Tịch lão phu nhân từ bên ngoài vọng vào đánh tan bầu không khí giữa hai người.
Tịch Mặc Thương lùi lại tới ngồi xuống ghế.
Khi Tịch lão phu nhân bước vào lần nữa thì chỉ thấy một người ngồi trên giường, một người ngồi ghế xem điện thoại.
Ngày hôm sau, Tử Sở Tuyên được đưa về Tịch Gia.
Đến buổi chiều, Phan Việt Vân tới Tịch Gia thăm cô.
"Chúng ta lại gặp mặt, cô có nhớ tôi không?"
"Tại sao tôi phải nhớ anh?"
"Dù sao chúng ta cũng là đồng hương có cần phải phũ phàng như vậy không? Được rồi, hôm qua không nói được nhiều, để tôi giới thiệu lại đầy đủ hơn.
Tôi là Phan Việt Vân, con trai lớn của Phủ Tướng Quân Lăng Huyên Quốc!"
"Anh chính là cái tên có ước mơ muốn trở thành đội trưởng đội cận vệ hoàng thất nhưng bị loại ngay từ vòng đầu tiên đến tám lần đó sao?"
Câu nói như mũi tên xuyên vào tim Phan Việt Vân.
Mặc dù đó là sự thật nhưng cũng không cần phải nói ra chứ!.