KHI HOÀNG ĐẾ XUYÊN TỚI: CÔ DÂU THỨ CHÍN CỦA TỊCH GIA!


Sắc mặt Tịch Mặc Thương thoáng trầm xuống, lập tức bước lên tầng hai.
Trên tầng hai, cuộc nói chuyện giữa Tử Sở Tuyên và Phan Việt Vân vẫn chưa kết thúc.

Phan Việt Vân dạy cô nhiều thứ cô chưa biết về thế giới này, từ công dụng đến cách dùng.

Anh ta cũng rất kiên nhẫn, cô hỏi cái gì đều giúp cô giải đáp.
Lúc đầu Phan Việt Vân vẫn còn giữ khoảng cách thật xa vì cái thân phận trước kia của cô, nhưng đần về sau, đã bỏ qua nó.

Giữ hai người có thể nói là đã bỏ qua quá khứ, ngồi xuống nói chuyện với nhau như những người bình thường.
Đột nhiên, cách cửa bị người ra thô bạo mở ra, không đúng, phải là bị người ta đạp ra mới đúng.
Tịch Mặc Thương sắc mặt âm trầm bước vào, tới trước mặt hai người họ, nói.
"Phan Việt Vân, hiện tại cũng muộn, anh có thể về!"
Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng không hề che giấu, từ trên nhìn xuống cao tại thượng nhìn bọn họ.
Phan Việt Vân nhìn Tịch Mặc Thương rồi liếc sang nhìn Tử Sở Tuyên an tĩnh ngồi trên giường, giống như cô chỉ là người dưng.
Chậc chậc, hai người này tính tình khó ở y như nhau!.


ngôn tình hoàn
Không biết nếu đến với nhau, có sống chung với nhau hòa bình được không?
Phan Việt Vân cũng biết chủ nhà đang đuổi khách, cười ngượng ngùng một tiếng, rồi nói lời tạm biệt.
"Đúng vậy, cũng muộn rồi, tôi cũng còn vài chuyện chưa xử lý xong.

Hôm khác gặp.

Tịch thiếu phu nhân,có chuyện gì cần giải đáp, cứ gọi cho tôi!"
Trong mắt Tịch Mặc Thương thoáng hiện lên tia khó chịu.

Về thì về đi, còn nhiều lời như vậy làm gì?
Phan Việt Vân rời đi, trong căn phòng chỉ còn lại Tử Sở Tuyên và Tịch Mặc Thương.

Hai người không nói gì, cứ im lặng như vậy.
Tử Sở Tuyên ngồi dựa vào đầu giường, mắt nhắm lại không biết là có phải là đang ngủ hay không.
Còn người kia, anh ta cứ nhìn cô chằm chằm như muốn đem cô nhìn thấu toàn.
Vài phút qua đi, cứ bị người ta nhìn chằm chằm như vậy quả thực vô cùng khó chịu.

Mày cô nhíu lại, bất đắc dĩ mở mắt.

Ánh mắt hai người giao nhau, nhưng trong mắt không hề có bất kỳ rung động hay cảm xúc dư thừa.
"Hôm nay anh vậy mà lại về nhà!"
"Tôi là chủ Tịch Gia chẳng lẽ không được phép về? Sao, phá hỏng chuyện tốt của cô?"
Tử Sở Tuyên nghĩ tới bản thân còn nhiều thứ chưa nói xong, trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ tới vẫn còn nhiều cơ hội gặp nên cũng không tiếc mấy.

"Đúng là anh về đã phá hỏng chuyện tốt của tôi!"
Tử Sở Tuyên nói một ý thì khi vào tài Tịch Mặc Thương lại là một y khác.
Tâm trạng của anh ta đang không ổn, câu nói này chẳng khác nào đang thêm dầu vào lửa chọc tức anh ta.
"Minh Nhạc Y!"

Tử Sở Tuyên nhíu mày, đôi mắt hiện lên sự khó hiểu nhìn anh ta.

Thực hiển nhiên cô không hề biết bản thân đã chọc giận Tịch Mặc Thương.
Nhìn bộ dáng tức giận của anh ta, Tử Sở Tuyên chẳng những không sợ mà ngược lại còn cười nhẹ một cái.
"Chắc không phải ai chọc giận anh đấy chứ? Hóa ra anh cũng rất dễ nổi giận.

Lúc đầu nhìn lạnh lùng như vậy tôi còn tưởng là anh không biết tức giận là cái gì chứ!"
Tịch Mặc Thương nghe cô nói vậy, càng tức hơn.

Cô ấy không biết bản thân vừa nói sao?
"Minh Nhạc Y, tôi từng nói cô dừng quên thân phân của bản thân.

Trong thời gian nửa năm nay, yên phận làm Tịch thiếu phu nhân của cô đi!"
"Vậy anh là đang nhắc nhở hay là đang cảnh cáo tôi?"
Ánh mắt hai người giao nhau nhưng cứ cảm giác có hai tia sét đang va chạm nhau.

Tử Sở Tuyên:"Tôi làm nói chuyện với ai, làm gì cũng không liên quan tới anh,trong nửa năm tôi sống ở đây đứng có đem cái thân phận thiếu phu nhân ra hạn chế tự do của tôi!"
Tịch Mặc Thương:"Tôi không quản chuyện của cô.

Tôi chỉ không muốn có người làm xấu mặt Tịch Gia.


Nhớ lấy thân phận hiện tại của cô!"
Nói xong liền bước ra khỏi căn phòng.

Tử Sở Tuyên nhìn bóng lưng anh ra rời đi, lại nghĩ tới lời nói của Phan Việt Vân.

"Ở đây cô không chỉ phải thu liễm khí chất còn phải thu liễm tính tình lại.

Nên nhớ trước đó thân phận cô cao quí bao nhiêu thì hiện tại cô ngay cả một con kiến cũng không bằng.

Tịch Mặc Thương không phải là kẻ dễ đối phó, trước khi cô có một thế lực lớn mạnh đủ sức đấu với anh ta, vẫn là nên nhượng bộ! Ngoài mặt thì có lẽ sẽ tha cho cô đấy nhưng không biết một lúc sau có sai người giết cô không? Sống chung với người như anh ta vẫn là nên cẩn thận!"
Nghe giọng điệu của Phan Việt Vân lúc đó, xem ra Tịch Mặc Thương so với cô nghĩ còn khó đối phó hơn.

Vậy thì sao?
Cô và anh ta sẽ không trở thành kẻ thù nếu như anh ta không gây bất lợi cho cô!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi